HOÀNG HẬU MARGOT

Chương 22 : TÂU BỆ HẠ, NGƯỜI SẼ LÀ VUA TRỊ VÌ



TÂU BỆ HẠ, NGƯỜI SẼ LÀ VUA TRỊ VÌ

– Thưa bệ hạ – René nói – Tôi đến để tâu với Người về một việc mà tôi quan tâm từ lâu.

– Về hương phẩm của ông chăng? – Henri mỉm cười hỏi.

– Thì… vâng, thưa bệ hạ… Về hương phẩm! – René trả lời với một vẻ tán đồng kỳ lạ.

– Xin ông cứ nói, ta nghe đây, đấy là chuyện mà lúc nào cũng khiến ta quan tâm.

Mặc dù có những lời này, René vẫn nhìn Henri để cố thử đọc trong cái tư duy thầm kín ấy, nhưng khi biết rõ điều đó chỉ là vô ích, y bèn tiếp tục:

– Thưa bệ hạ, tôi có một người bạn vừa từ Florence tới, bạn tôi rất quan tâm đến khoa chiêm tinh.

– Đúng vậy – Henri ngắt lời – Ta biết rằng đó là thú say mê của người Florence.

– Cùng với những nhà thông thái bậc nhất thế giới, ông ta đã lấy số tử vi của những nhà quý tộc đệ nhất của châu Âu.

– Ái chà! – Henri thốt lên.

– Vì dòng họ Bourbon xuất thân từ bá tước Clermont, con trai thứ năm của Thánh Louis, là một trong những dòng họ cao quý nhất, nên hoàng thượng chắc cũng thấy rằng người ta đã không quên số tử vi của Người.

Henri lắng nghe chăm chú hơn.

– Thế ông có nhớ lá số ấy không? – Vua Navarre hỏi với nụ cười dửng dưng một cách cố ý.

– Ồ! – René lắc đầu nói – Số từ vi của bệ hạ không thuộc về loại người ta có thể quên đi được.

– Thật à! – Henri tỏ ra một cử chỉ giễu cợt.

– Thưa vâng, theo lá số này, hoàng thượng được dành cho một số phận vô cùng xuất chúng.

Một tia chớp không chủ ý lóe lên trong mắt ông hoàng trẻ và lại tắt ngấm đi trong đám mây mờ dửng dưng.

– Tất cả những lời sấm truyền đều để nịnh người – Henri nói – Nịnh người tức là giả dối. Chẳng đã có những lời sấm nói rằng ta sẽ chỉ huy toàn quân là gì?

Và ông phá ra cười. Một nhà quan sát ít bận tâm về mình hơn René lẽ ra đã kịp nhận ra vẻ gắng gượng trong tiếng cười đó.

– Tâu bệ hạ – René lạnh lùng nói tiếp – Tử vi còn nói hơn thế.

– Thế nó có nói là ta sẽ thắng trận khi cầm đầu một trong những đạo quân ấy không?

– Hơn thế nữa, tâu bệ hạ.

– Thôi nào – Henri nói – Ông sẽ bảo là ta sẽ trở thành người đi chinh phạt.

– Tâu bệ hạ, Người sẽ là vua.

– Này! – Henri vừa nói vừa kìm giữ tim đập thình thịch – Thế ta chả là vua rồi là gì?

– Tâu bệ hạ, Người bạn tôi biết rất rõ ông ta khẳng định điều gì, Người không những là vua mà Người còn sẽ trị vì.

– Này thế có phải là ông bạn ông cần mười écus vàng không René? – Henri vẫn giữ giọng giễu cợt – Vì nhất là vào thời buổi này tiên tri như thế thật quá tham vọng. Thôi, René, ta không giàu đâu, ta sẽ cho ông bạn ông ngay bây giờ năm écus, còn năm écus khác để dành cho khi nào lời tiên tri thành sự thực.

– Tâu bệ hạ, xin Người nhớ rằng Người đã cam kết với Dariole rồi đấy, đừng có hứa hẹn vung vít lên nữa – phu nhân de Sauve xen vào.

– Phu nhân ạ – Henri đáp – Khi nào đến lúc ấy, ta tin rằng mọi người sẽ coi ta như vua và mỗi người nhận được nửa lời ta hứa cũng đã hài lòng lắm rồi.

– Tâu bệ hạ – René nói – Tôi xin nói tiếp.

– Ô vẫn chưa hết cơ à? Thôi được, nếu ta là Hoàng đế, ta sẽ thưởng gấp đôi.

– Tâu bệ hạ, vậy là ông bạn tôi từ Florence trở về với lá số tử vi mà ông ta đã lấy tại Paris và vẫn cho kết quả như vậy.

– Ông ta có thổ lộ với tôi một điều bí mật.

– Một điều bí mật có liên quan tới hoàng thượng à? – Charlotte hấp tấp hỏi.

– Tôi tin là như vậy – René đáp.

“Y đang tìm những từ để nói với ta – Henri chẳng giúp đỡ gì cho René và thầm nghĩ – Dường như chuyện đó khó nói lắm”.

– Nào ông nói đi – Nam tước phu nhân nhắc – Chuyện gì vậy?

– Chuyện là… – Gã người Florence cân nhắc từng từ một – chuyện tất cả những tiếng đồn về đầu độc lan truyền ít tâu nay ở triều đình.

Cánh mũi vua Navarre hơi phồng ra, đó là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ sự chú ý ngày càng cao của ông đối với bước ngoặt bất ngờ của câu chuyện.

– Thế ông bạn người Florence của ông có biết gì về những vụ đầu độc ấy không? – Henri hỏi.

– Tâu bệ hạ, có.

– René, tại sao ông lại đi nói với ta về một bí mật không phải của ông, nhất là khi điều bí mật ấy quan trọng đến thế? – Henri hỏi với giọng thản nhiên nhất mà ông có thể tạo được.

– Ông bạn tôi muốn xin bệ hạ một lời khuyên.

– Xin ta à?

– Có gì lạ đâu, tâu bệ hạ? Xin Người hãy nhớ lại người lính già ở Actium khi có một vụ kiện đã đi hỏi ý kiến của chính August.

– August là luật sư, René ạ, còn ta thì không phải.

– Tâu bệ hạ, khi người bạn tôi ủy thác cho tôi điều bí mật này, hoàng thượng vẫn thuộc về giáo phái Calvin, hoàng thượng là thủ lĩnh tối cao, còn ông de Condé là người thủ lĩnh thứ hai.

– Sao nữa? – Henri hỏi.

– Người bạn tôi mong muốn bệ hạ sử dụng ảnh hưởng đầy thế lực của mình đối với ông hoàng Condé để cầu xin ông này đừng thù oán gì ông bạn tôi.

– René, ông hãy giảị thích cho ta, nếu ông muốn ta hiểu được đó là chuyện gì chứ – Henri không tỏ ra có thay đổi nào trong giọng nói cũng như nét mặt.

– Tâu bệ hạ, Người sẽ hiểu ra ngay thôi, người bạn tôi biết rất rõ tất cả những ý đồ nhằm đầu độc đức ông hoàng thân Condé.

– Người ta đã định đầu độc ông hoàng Condé? – Henri hỏi với vẻ ngạc nhiên hoàn toàn đóng kịch – A! Thật à! Bao giờ vậy?

René chằm chằm nhìn nhà vua và trả lời:

– Cách đây tám ngày, thưa bệ hạ.

– Một kẻ thù nào đó phải không? – Nhà vua hỏi.

– Vâng – René đáp – Một kẻ thù mà hoàng thượng biết và y cũng biết hoàng thượng.

– Quả thực ta nghi là đã được nghe nói tởi chuyện này, nhưng ta không biết những chi tiết mà ông bạn muốn kể cho ta nghe như ông nói.

– Thế này, người ta dâng một quả táo thơm cho ông hoàng Condé. May thay, thầy thuốc của ông ta lại ở đấy lúc người ta đem, táo tới. Ông thầy thuốc cầm táo từ tay người đưa và ngừi để xem mùi và tính năng của táo. Hai ngày sau, mặt ông ta bị sưng vù lên vì hoại thư, máu rỉ ra, vết thương loét ăn lan trên mặt ông, đó là cái giá phải trả cho sự tận tâm hoặc là sự bất cẩn của ông ta.

– Thật không may – Henri đáp- Vì đã nửa phần là người Giatô giáo nên ta mất hết ảnh hưởng với ông de Condé bạn ông đề đạt với ta là nhầm đấy.

– Nhờ ảnh hưởng của mình, hoàng thượng không những chỉ giúp ích được cho bạn tôi đối với ông hoàng Condé, mà còn cả đối với ông hoàng de Porcian, em của ông hoàng suýt bị đầu độc ấy.

– Ôi này René, ông có biết là chuyện của ông nghe rùng cả mình không? – Charlotte nói – Ông cầu xin không đúng lúc rồi.

– Muộn rồi, chuyện của ông nghe chết chóc lắm, quả thực hương phẩm của ông còn đáng giá hơn.

Và nàng lại rở tay về phía hộp son.

– Thưa phu nhân – René nói – Trước khi thử son như phu nhân định làm, xin bà hãy nghe xem những người độc ác có thể chịu những hậu quả tàn bạo như thế nào.

– Dứt khoát là tối nay ông có vẻ tang thương thảm khốc lắm René ạ- Nam tước phu nhân nói.

Henri cau mày, nhưng ông hiểu rằng René muốn đưa đến một mục đích mà ông còn chưa nhìn thấy, và ông quyết cử đẩy tới cùng cái câu chuyện đã gợi lại trong ông những kỷ niệm đau lòng này.

– Thế, này, ông biết cả những chi tiết của việc đầu độc ông hoàng Porcian đấy à? – Henri tiếp.

– Thưa vâng – René đáp- Người ta biết rằng ông hoàng đêm nào cũng để một ngọn đèn gần giường mình, người ta tẩm thuốc độc vào dầu và ông hoàng bị chết ngạt vì hơi độc.

Henri co quắp những ngón tay đẫm mồ hôi.

– Vậy là người mà ông gọi là bạn không những chỉ biết về các chi tiết của vụ đầu độc mà thôi – Henri lẩm bẩm – Mà ông ta còn biết cả thủ phạm nữa chứ?

– Vâng, chính vì vậy nên ông ta muốn biết xem liệu đối với ông hoàng Porcian còn sống, bệ hạ có thế lực có thể khiến cho ông hoàng đó tha tội cho kẻ giết người về cái chết của anh ông ta không?

– Thật không may – Henri trả lời – Vì ta vẫn còn nửa phần là người Tân giáo nên không có chút ảnh hưởng nào tới ông hoàng Porcian được. Bạn ông nhờ ta là nhầm.

– Nhưng bệ hạ nghĩ gì về các ý định của hoàng thân de Condé và ông de Porcian?

– René, làm sao ta biết được các ý định của họ? Ta thấy hình như Chúa đâu có ban cho ta đặc quyền đọc được những gì trong trái tim người!

– Bệ hạ có thể tự hỏi mình – René bình tĩnh nói – Phải chăng trong đời bệ hạ không có sự việc nào tối tăm thê thảm đến nỗi trở thành sự thử thách của lòng khoan dung. Dù cho nó có làm đau lòng đến mấy, phải chăng đó lại không phải là hòn đá thử lòng đại lượng hay sao?

Những lời nói đó được nói ra với giọng khiến cho chính Charlotte phải rùng mình: sự ám chỉ trực tiếp và nhạy cảm đến nỗi người thiếu phụ phải quay mặt đi để che giấu sắc đỏ và tránh cái nhìn của Henri.

Henri cố gắng đến tột cùng để tự kiềm chế mình. Ông xua tan mây mờ trên vầng trán mà trong khi René nói đã chứa chất đầy đe doạ, và ông biết nỗi đau đớn cao quý của lòng hiếu tử đang bóp nghẹt trái tim ông thành một kiểu trầm tư mơ hồ:

– Một sự kiện tăm tối trong đời ta ư?… Không, René ạ ta chỉ nhớ trong thời trẻ ta có những nỗi điên rồ và vô tư lự pha trộn với những việc tất yếu ít nhiều tàn bạo mà những nhu cầu của tự nhiên hoặc thử thách của Chúa đã buộc ta phải làm.

Đến lượt René lại tự kìm mình và y hết chú ý nhìn Henri đến Charlotte, như thể muốn cổ vũ người này và kìm giữ người kia, vì quả thực Charlotte lại bắt tay vào trang điểm để che đậy sự lúng túng của mình trong cuộc chuyện trò này. Nàng chìa tay về phía hộp son

– Nhưng, nói cho cùng thì thưa bệ hạ, nếu Người là em của ông hoàng Porcian hoặc con trai ông hoàng Condé và giả sử người ta đầu độc anh Người hoặc ám sát cha Người…

Charlotte khẽ kêu lên một tiếng và lại đưa son tới gần môi nàng.

René nhìn thấy động tác đó nhưng lần này y không nói hoặc làm gì để ngăn nó lại, y chỉ thốt lên:

– Nhân danh Chúa! Xin bệ hạ hãy trả lời xem, nếu Người ở địa vị họ thì Người sẽ làm gì?

Henri thu hết tâm lực, ông đưa bàn tay run rẩy lau vài giọt mồ hôi lạnh toát trên trán. Ông đứng thẳng đậy và trả lời trong sự yên lặng khiến René và Charlotte phải nín thở:

– Nếu ta ở địa vị họ và nếu ta tin chắc sẽ được làm vua, nghĩa là người thay mặt Chúa trên mặt đất này, noi gương Chúa ta sẽ tha thứ.

– Thưa phu nhân – René vừa nói vừa giật lấy hộp son từ tay phu nhân de Sauve – Xin phu nhân hãy trả lại cho tôi hộp này. Tôi thấy là cậu giúp việc tôi đem nhầm hộp cho bà. Ngày mai tôi sẽ gửi tới phu nhân một hộp khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.