Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 105



TÔI HẦU NHƯ KHÔNG THỂ CHỜ chiều thứ Bảy tới. Tôi bận lu bù với bọn trẻ – mua tạp phẩm, dừng chân tại một vườn thú kiểng mới mở ở Southeast. Tôi đã gạt tên Trùm ra khỏi tâm trí tôi. Cả các đặc vụ Walsh và Doud, Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood, án mạng và tình trạng lộn xộn nữa.
Cuối cùng, đúng mười hai giờ Betsey đến đón tôi trên chiếc Saab màu xanh của cô. Chiếc xe đã được cọ rửa, có lẽ đã được đánh bóng bằng chất tẩy Turtle Wax, trông nó bóng loáng gần như mới, và ngày hôm ấy có vẻ đầy hứa hẹn.
Tôi biết rằng Jannie đang quan sát từ cửa sổ phòng ngủ của nó nên tôi quay lại, làm vẻ mặt hài hước và vẫy tay. Jannie vẫy tay đáp lại và nở nụ cười rộng đến mang tai. Nó và còn mèo Rosie đang ở trên đó; cả hai đều hiểu vở kịch nhiều kỳ ủy mị đang diễn ra của tôi.
Tôi cúi xuống cửa sổ bên chiếc Saab của Betsey. Cô mặc chiếc áo vest da nhạt màu bên ngoài áo cánh lụa màu trắng. Nếu cô muốn, cô có thể trông thật tuyệt, và tôi đồ chừng hôm nay cô muốn thế.
“Cô luôn luôn đúng giờ. Rất chính xác. Giống hệt tên Trùm vậy,” tôi chọc cô.
 Trùm chứ,” Betsey sửa lại. “Đấy không phải là một kết thúc có hậu sao, Alex? Tôi là hắn! Anh bắt tôi vì tôi đã phạm phải một sai lầm chết người. Đó là tôi đã bắt đầu mê anh.”
“Cô ư?” tôi vừa hỏi vừa trườn vào băng ghế trước. “Đặc vụ cấp cao Cavalierre?”
Cô phá lên cười, cái cười thật đẹp. Cô đang giở hết ngón nghề ra để đạt được mục đích của mình. “Tôi đang bỏ mất kỳ nghỉ cuối tuần quý giá của mình hay sao nhỉ?”
“Vậy chúng ta đi đâu đây?” tôi hỏi.
“Anh sẽ sớm thấy thôi. Tôi có một kế hoạch tuyệt vời.”
“Tôi không hề ngạc nhiên.”
Mười phút sau cô quành chiếc Saab vào trong một chiếc cổng vòm đến khách sạn Bốn mùa trên đại lộ Pennsylvania. Những lá cờ treo lơ lửng phần phật bay trong gió. Khoảng sân nhỏ có nhiều gạch được phủ kín bởi cây thường xuân Boston. Tuyệt đẹp.
“Có được không?” Betsey quay lại nhìn tôi. Mắt cô hơi hồi hộp, hơi thiếu tự tin.
“Tôi nghĩ là được,” tôi đáp. “Cũng tiện lợi nữa. Quả là một kế hoạch hoàn hảo.”
“Tại sao lại lãng phí thời gian quý giá trên đường cơ chứ?” Betsey nói và nở nụ cười hấp dẫn không c. Cô khá khác thường đối với một đặc vụ FBI, nhất là với một người thông minh có tham vọng cao ngất. Tôi rất thích phong cách của cô: cô tìm kiếm những gì cô muốn. Tôi tự hỏi liệu cô có thường đạt kết quả hay không.
Betsey đã đăng ký trước, và chúng tôi được đưa thẳng đến căn phòng trên tầng thượng khách sạn. Suốt chặng đường tôi đi sau cô; tôi quan sát bước đi của cô.
“Anh chị có cần tôi giúp gì không?” người rung chuông khách sạn còn trẻ nhưng nhiễu sự hỏi khi chúng tôi đã vào phòng.
Tôi đưa cho anh ta tiền boa. “Cảm ơn vì đã chỉ đường lên phòng cho chúng tôi. Giá mà trên đường ra anh có thể đóng giúp cửa phòng. Nhẹ tay thôi nhé.”
Anh ta gật đầu. “Nhân tiện xin nói thêm, phục vụ phòng ở đây rất tốt. Tốt nhất D.C. đấy.”
“Cảm ơn anh. Đóng cửa nhé,” Betsey nói và vừa vẫy tay vừa mỉm cười. “Nhẹ nhàng thôi nhé. Tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.