Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 115



ĐÂY LÀ MỘT NHÀ THƯƠNG ĐIÊN, và điều đó chắc có vẻ hợp với vụ bắt giữ đầy kịch tính này. Chưa đầy một giờ đồng hồ sau, một nhóm nhân viên kỹ thuật của FBI đã đến căn hộ của Frederic Szabo. Tôi nhận ra hai người trong số họ, Greg Wojcik và Jack Heeney, từ những vụ phá án trong quá khứ. Họ là những nhân viên xuất sắc nhất của FBI, và họ bắt đầu rà soát hiện trường một cách thuần thục.
Tôi tiếp tục ở lại và quan sát cuộc khám xét tỉ mỉ. Các kỹ thuật viên đang tìm những chỗ tường giả, những tấm ván lát sàn không khớp, bất kỳ nơi nào Szabo có thể đã giấu chứng cứ, hay có thể đã giấu mười lăm triệu đôla.
Betsey Cavalierre đến căn hộ ngay sau nhóm kỹ thuật. Tôi rất vui được gặp cô. Khi vết thương do đạn bắn của Szabo được điều trị và băng bó thì Betsey và tôi cố thẩm vấn hắn. Hắn không hé răng với chúng tôi. Không một lời. Hắn dường như điên dại hơn bất cứ khi nào; lúc thì vui buồn thất thường, rồi im lặng và tiếp đó là lãnh đạm. Hắn làm cái đã được biết tới ở Hazelwood – hắn nhổ vào tôi, vài lần lận. Szabo khạc nhổ cho đến khi miệng hắn khô khốc, sau đó hắn khoanh tay và câm lặng.
Hắn nhắm nghiền mắt lại. Hắn không muốn nhìn ai trong hai chúng tôi, cũng không muốn trả lời. Cuối cùng hắn được trùm áo bó và đưa đi.
“Thế tiền đâu hả?” Betsey hỏi khi chúng tôi nhìn Szabo rời khỏi tòa nhà.
“Hắn là kẻ duy nhất biết rõ, và hắn chắc chắn sẽ câm như hến. Anh chưa hề, chưa từng có cảm giác bất an hơn như thế này về một vụ án.”
Ngày hôm sau là một thứ Sáu mưa gió não nề và hết sức tồi tệ. Betsey và trung tâm Tạm giam Thủ đô, nơi Szabo đang bị giam giữ.
Giới truyền thông đã tụ tập với số lượng lớn ở khắp mọi nơi bên ngoài tòa nhà. Không ai trong chúng tôi nói lời nào khi vượt qua họ. Chúng tôi ẩn dưới và đằng sau một chiếc ô đen to đùng và cơn mưa nặng hạt khi vội vã đi vào bên trong.
“Lũ chim ăn xác thối khốn kiếp,” Betsey thì thầm với tôi. “Có ba thứkhông thể tránh trong đời: cái chết, thuế má và thông tin thất thiệt của báo giới. Họ sẽ làm như thế, anh biết mà.”
“Một khi ai đó đưa tin thất thiệt, thì nó  thất thiệt,” tôi nói.
Chúng tôi gặp Szabo trong một căn phòng chật hẹp trông thiếu tính cách đính vào khối xà lim. Hắn không còn bị giam hãm trong chiếc áo bó nữa, nhưng trông hắn có vẻ lạc lõng. Luật sư của hắn do tòa chỉ định đã có mặt. Cô ta tên là Lynda Cole, và có vẻ cô ta không có thiện cảm với Szabo nhiều hơn chúng tôi.
Tôi ngạc nhiên vì Szabo đã không tìm một luật sư tiếng tăm hơn, nhưng hầu như tất cả những gì hắn làm đều khiến tôi kinh ngạc. Hắn không suy nghĩ như những người khác. Đó là sức mạnh của hắn, không đúng sao? Đó là cái hắn yêu quý ở bản thân mình, và có lẽ đó là cái đã làm hắn thất vọng.
Một lần nữa Szabo không nhìn chúng tôi trong vài phút. Betsey và tôi thử một loạt câu hỏi đều đều, nhưng hắn bướng bỉnh không đáp lại. Liều Haldol[1] của hắn đã tăng lên, và tôi tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến vẻ bơ phờ của hắn hay không. Không biết làm sao tôi lại nghi ngờ điều đó. Tôi có cảm giác có thể hắn lại đang diễn kịch.
[1] Haldol: Một loại dược phẩm tổng hợp>
 
“Việc này chẳng nước non gì,” cuối cùng Betsey lên tiếng sau khi chúng tôi có mặt ở đó hơn một tiếng đồng hồ. Cô đã đúng. Dành thêm thời gian cho Szabo trong ngày hôm ấy chỉ là phù phiếm mà thôi.
Cô và tôi đứng dậy để ra về, cả Lynda Cole, người có thân hình nhỏ nhắn như Betsey và vô cùng hấp dẫn, cũng làm như thế. Trong cả tiếng đồng hồ qua cô ta không nói nhiều hơn chục từ. Cô ta đâu cần phải nói nếu như thân chủ của cô ta không mở miệng. Szabo bất thình lình rời mắt khỏi vết ố trên bàn và ngước nhìn lên. Hắn đã nhìn chòng chọc vào đó ít nhất cũng là hai mươi phút.
Hắn nhìn thẳng vào tôi và cuối cùng hắn lên tiếng. “Mày bắt nhầm người rồi.”
Sau đó Frederic Szabo ngoác miệng cười như người điên khùng nhất mà tôi từng gặp trong đời. Và tôi đã từng gặp vài người điên nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.