Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 119



THẬT DỄ ĐỂ CĂM GHÉT bác sĩ Bernard Francis. Y là loại người cặn bã, tồi tệ nhất trong số những kẻ tồi tệ nhất, một kẻ giết người thích làm cho các nạn nhân của mình đau đớn. Điều đó làm cho công tác giám sát ban đêm trở nên dễ dàng hơn, hầu như có thể chịu đựng được. Cũng như vậy đối với ý niệm rằng Francis là tên Trùm, và rằng chúng tôi sắp đóng đinh hắn vào bức tường trát vữa xtucô màu hồng của y, cái chung cư mang phong cách Địa Trung Hải ấy.
Kathleen McGuigan không cố gọi lại cho Francis vào đêm hôm đó nữa. Và y cũng không gọi cho cô ta. Vào khoảng một giờ, y vào trong đi ngủ và tắt hệ thống cảnh giới của mình.
“Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào, thằng khốn,” Betsey nói khi đèn trong nhà tắt phụt.
“Chúng ta biết y sống ở đâu. Chúng ta biết y làm chuyện đó – cho dù không biết chính xác bằng cách nào. Nhưng chúng ta không thể hạ y hay sao?” một trong số các đặc vụ phàn nàn khi Francis đi ngủ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào,” tôi nói. “Chúng ta mới tới đây. Chúng ta sẽ bắt bác sĩ Francis. Chúng ta chỉ muốn theo dõi y thêm chút nữa thôi. Lần này chúng ta cần tuyệt đối chắc chắn. Và, chúng ta muốn tìm lại số tiền y đã lấy cắp.”
Cuối cùng, vào khoảng hai giờ sáng, Betsey và tôi rời chiếc xe giám sát. Chúng tôi lên một trong những chiếc xe mui kín của Cục. Cô lái xe rời khỏi đảo Singer. Tất cả những người khác sẽ ngụ tại khách sạn Holiday ở West Palm. Chúng tôi theo xa lộ I-95 đi về phía Bắc.
“Có ổn không?” cô hỏi khi chúng tôi đi trên đường xuyên tiểu bang. Trông cô dễ bị tổn thương hơn tôi từng thấy ở cô. “Cách đây vài nhánh đường về phía Bắc có khách sạn Hyatt Regency đấy.”
“Anh muốn ở bên em, Betsey. Ngay từ lần đầu chúng mình gặp nhau,” tôi nói với cô.
“Vâng. Em biết, Alex à. Nhưng không đủ hả?”
Tôi ngước nhìn cô. Tôi mến Betsey còn hơn cả khi cô còn thoáng băn khoăn về bản thân mình. “Em muốn sự thành thật và thái độ ngay thẳng vào hai giờ mười lăm phút sáng chứ?” tôi trêu cô>
“Đúng thế, mọi lúc.”
“Anh biết chuyện này hơi điên, nhưng…”
Cuối cùng cô mỉm cười. “Em có thể xử lý bệnh điên.”
“Anh không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra trong đời anh ngay lúc này. Anh đang bồng bềnh chút ít theo con nước triều. Nó không giống với anh. Có lẽ đó là điều tốt.”
“Anh vẫn đang cố trở lại bình thường với Christine đấy thôi,” cô nói. “Em nghĩ anh đang hành động đúng. Anh thật can đảm.”
“Hoặc thật ngốc,” tôi nói và mỉm cười.
“Chắc phần nào là cả hai. Nhưng mà là hành động trước. Bề ngoài anh không lo lắng và hồn nhiên – tốt thôi. Nhưng anh là người phức tạp – tốt thôi. Chắc anh đang nghĩ ‘Anh có thể nói những điều tương tự về em.’”
“Không hẳn thế. Thực ra, anh đang nghĩ rằng anh thật may mắn vì đã gặp em.”
“Việc này đâu cần phải quan trọng hóa, Alex. Nó cũng đặc biệt đối với em,” cô nói. Đôi mắt cô tuyệt đẹp, rạng ngời. “Dù sao thì anh có về nhà cùng em đêm nay không? Ngôi nhà xa nhà ấy mà. Đến căn phòng xoàng xĩnh của em ở khách sạn Hyatt chứ?”
“Anh thích lắm, hơn mọi thứ.”
Khi chúng tôi dừng xe bên ngoài cửa vào khách sạn, Betsey xích lại gần và hôn tôi. Tôi ép cô vào ngực tôi và ôm cô thật chặt. Chúng tôi giữ nguyên như thế trong vài phút.>
“Em sẽ nhớ anh nhiều lắm đấy,” cô thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.