Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 14



CUỘC KHÁM NGHIỆM TỬ THI GẤP RÚT xác nhận nghi ngờ của tôi rằng Errol và Brianne Parker bị đầu độc. Việc ăn phải một liều lượng lớn Anectine gây co cơ nhanh chóng và khiến tim ngừng đập. Thuốc độc được hòa vào chai rượu Chianti. Brianne Parker bị hãm hiếp sau khi chết. Thật là đốn mạt.
Sampson và tôi dành hai tiếng đồng hồ nữa nói chuyện với những kẻ lang thang, vô gia cư, nghiện ngập sống trong những tòa nhà bỏ hoang trên đại lộ 1. Không ai thừa nhận có biết Errol hoặc Brianne, không ai thấy những vị khách không bình thường tại tòa nhà, nơi vợ chồng Parker ẩn náu.
Cuối cùng tôi dạt về nhà để chợp mắt ít giờ đồng hồ, nhưng tôi trằn trọc trong phòng ngủ. Khoảng năm giờ tôi ra khỏi giường và tập tễnh đi xuống lầu. Một lần nữa tôi lại nghĩ đến Christine và tiểu Alex.
Bản ghi chú trên cửa tủ lạnh của Nana đã được dán. Nội dung như sau: “Nàng chưa từng/muốn mình có màu da trắng/để qua được/chỉ mơ được sẫm màu hơn.” Tôi mở tủ lạnh và lấy ra một lon bia Steward, sau đó tôi ra khỏi gian bếp. Bài thơ trên cửa tủ lạnh lướt qua đầu tôi.
Tôi bật vô tuyến, rồi lại tắt đi. Tôi chơi dương cầm trong căn phòng kính – bản “Crazy for you” và sau đó là một chút Debussy[1]. Tôi dạo bản “Moonglow,” bản nhạc làm tôi nhớ quãng thời gian đẹp nhất bên Christine. Tôi tưởng tượng ra những cách chúng tôi có thể hàn gắn mối quan hệ của mình. Kể từ khi nàng trở về Washington, tôi đã cố đến đó mỗi ngày vì nàng. Nàng tiếp tục tôi ra xa. Cuối cùng tôi đưa tay gạt những dòng lệ trào ra trong mắt tôi. Nàng đã ra đi. Một lần nữa mi phải bắt đầu làm lại.Nhưng tôi không chắc mình có thể.
[1] Claude Debussy (1862-1918): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Pháp.
 
Ván sàn kêu cọt kẹt. “Tôi nghe thấy anh chơi bản ‘Moonglow.’ Tôi có thể nói là rất hay.” Nana đang đứng bên bậu cửa với một chiếc khay trên tay. Trên đó có hai tách cà phê đang bốc hơi nghi ngút.
Bà đẩy một tách về phía tôi và tôi đỡ lấy. Đoạn bà ngồi xuống chiếc ghế xích đu bọc vải gai đã cũ kê gần cây dương cầm và im lặng nhấm nháp từng ngụm cà phê của bà.
“Đây là cà phê tan?” tôi chọc bà.
“Nếu anh tìm được cà phê tan trong gian bếp của tôi thì tôi sẽ cho anh cả ngôi nhà này.”
“Cháu có nhà rồi,” tôi nhắc bà.
“Là anh nói vậy, con trai ạ. Côngxectô bình minh à, Alex? Lý do nào thế?”
“Côngxectô trước bình minh. Cháu không ngủ được. Một đêm tệ hại, những giấc mơ xấu. Buổi sáng thì ngán ngẩm cho đến lúc này.” Tôi nhấp tách cà phê thơm phức, thứ cà phê có trộn thêm rễ rau diếp xoăn. “Nhưng mà cà phê ngon quá.
Nana tiếp tục nhấm nháp cà phê của bà. “Mmmm-hmmm. Nói xem có cái gì mà tôi không biết không nào. Còn gì nữa?”
“Bà có nhớ Errol, đứa em cùng mẹ khác cha của Maria không? Sampson và cháu tìm thấy xác nó tại công trình trên đại lộ 1 đêm hôm qua,” tôi nói với bà.
Nana bật ra tiếng chắt lưỡi nhỏ đoạn khẽ lắc đầu. “Thế thì tệ quá, nhục nhã quá, Alex ạ. Họ là một gia đình tốt, là những người tử tế.”
“Sáng nay cháu phải đi báo cho gia đình bên ấy. Có lẽ đó là lý do cháu dậy sớm như thế.”
“Còn gì nữa?” Nana lại hỏi. Bà hiểu tôi quá rõ, và trong một chừng mực nhất định, điều đó lúc này đang an ủi tôi. “Hãy nói tôi nghe, Alex. Nói cho Nana của anh biết đi nào.”
“Đó là Christine,” cuối cùng tôi thú nhận. “Cháu nghĩ rằng quan hệ giữa chúng cháu đã chấm dứt. Cô ấy không muốn gặp cháu. Cô ấy bảo đã quyết định chính thức rồi. Cháu không biết việc này sẽ đẩy tiểu Alex đi đâu. Nana à, cháu đã cố làm mọi thứ bằng hết sức mình. Cháu thề là đã cố.”
Bà đặt tách cà phê xuống đoạn choàng một cánh tay gầy guộc của bà lên người tôi. Bà vẫn còn nhiều sinh lực trong cơ thể. Bà ôm tôi thật chặt. “Vậy là anh đã làm những gì có thể, phải không nào? Anh còn có thể làm gì nữa hả?”
“Cô ấy không thể chịu được những gì đã xảy ra tại Bermuda,” tôi thì thầm. “Cô ấy không muốn ở bên một thám tử điều tra những vụ giết người. Cố ấy không thể làm điều đó. Cô ấy không muốn ở bên cháu.”
Nan thì thầm lại với tôi, “Anh đang tự trách mình quá nhiều. Anh đang đổ những lỗi mà anh không mắc phải cho mình. Điều đó đang làm anh suy sụp, Alex ạ. Anh có thể suy sụp. Bây giờ anh phải nghe lời tôi.”
“Cháu đang nghe đây. Cháu luôn làm như thế.”
“Không hề.”
“Cũng có mà.”
“Không hề, và tôi có thể nói ‘không’ lâu hơn là anh nói ‘có’ đấy,” bà ngắt lời. “Ngoài ra, nó chứng minh cho quan điểm của tôi.”
Nana luôn luôn nói lời cuối cùng. Bà là chuyên gia tâm lý cự phách nhất trong nhà, hay đại để bà luôn nói với tôi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.