Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 27



NGƯỜI TA KHÔNG THỂ BIẾT CHẮC ĐƯỢC, tôi nghĩ. Điều đó mới đúng làm sao và đôi khi hết sức khủng khiếp.
Liệu đó có phải là một phần của những gì đã giữ tôi lại với công việc hay không? Sự kích động của cuộc săn đuổi ư? Góc tối của chính tôi ư? Đó là gì? Cái thiện đôi khi chiến thắng cái ác ư? Hay cái ác thường thắng cái thiện?
Khi rút khẩu Glock ra khỏi bao, tôi cố gạt ra khỏi tâm trí những gì có thể gây trở ngại cho sự tính toán thời gian hay những phản xạ của tôi trong ít phút nữa. Kyle, Betsey Cavalierre, và tôi vội lao tới cửa trước. Chúng tôi đã rút súng ra. Tất cả trông có vẻ vững vàng, chuyên nghiệp, căng thẳng có mức độ.
Người ta không thể biết chắc được.
Từ bên ngoài ngôi nhà im lặng như tờ. Ở một nơi nào đó trong vùng phụ cận tiếng chó tru lên. Một đứa bé khóc to. Tiếng trẻ khóc không vọng ra từ ngôi nhà của giám đốc nhà băng.
Trong cả hai vụ cướp đầu tiên đều có người chết. Đó là khuôn mẫu đáng xem xét nhất cho đến lúc này. Nghi lễ của kẻ sát nhân? Lời cảnh cáo? Đó là cái gì? Có thể là kiểu giết người cướp nhà băng? Lạy Chúa tôi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Kyle quyết định không tranh cãi với tôi. Đặc vụ Cavalierre giữ im lặng. Đôi mắt huyền của cô quan sát khuôn mặt tôi. Trước đây cô đã từng có mặt nơi tuyến đầu chưa? Tôi tự hỏi. Cô đang có cảm giác gì ngay lúc này? Cô đã bao giờ sử dụng súng chưa?
Cửa ra vào của ngôi nhà không khóa. Chúng đã để cửa mở. Có chủ đích? Hay bởi vì chúng vội chuồn?
Tôi di chuyển vào bên trong. Nhanh, im lặng, hy vọng vào điều tốt đẹp nhất, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Phòng đợi, phòng khách, và gian bếp ở phía xa đều tối om, ngoại trừ ánh sáng đỏ của chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy trên bếp lò. Âm thanh duy nhất là tiếng kêu o o của chiếc tủ lạnh.
Đặc vụ Cavalierre ra hiệu cho cả ba chúng tôi tản ra. Không có đến một tiếng thì thầm bên trong ngôi nhà. Điều đó chẳng tốt chút nào. Các thành viên gia đình này đang ở đâu?
Tôi lom khom tiến về phía gian bếp. Tôi nhìn vào bên trong. Không có ai ở đó.
Tôi mở cánh cửa gỗ ở rìa gian bếp: phòng để đồ. Mùi thơm hăng hắc của gia vị.
Tôi mở cánh cửa thứ hai: cầu thang sau dẫn lên tầng hai.
Cánh cửa thứ ba: cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Tầng hầm phải được kiểm tra. Tôi bật công tắc điện. Không sáng. Chết tiệt thật.
“Cảnh sát đây,” tôi quát to. Không có trả lời.
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi không thấy có mối nguy hiểm cấp kỳ nào đối với mình, nhưng tôi lo ngại những gì tôi có thể phát hiện ra dưới đó. Tôi lưỡng lự chừng một giây hay đại loại thế, sau đó tôi bước xuống những bậc cầu thang gỗ kêu cọt kẹt. Tôi ghét những tầng hầm, lúc nào cũng ghét.
“Cảnh sát đây,” tôi nhắc lại. Vẫn không có trả lời từ dưới đó. Kiểm tra những nơi tối tăm trong một ngôi nhà chẳng vui vẻ chút nào, ngay cả khi bạn có súng và biết cách sử dụng nó khá tốt. Tôi bật chiếc đèn pin Maglite của mình. Ok, chúng tôi tới đây.
Trống ngực tôi đập dữ dội khi tôi vội vã xuống bậc cầu thang. Khẩu súng của tôi trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Tôi cúi thấp đầu và nhìn quanh. Lạy Chúa!
Tôi thấy họ ngay khi tôi vượt qua chỗ nhô ra bằng gỗ. Tôi cảm thấy lượng adrenaline tăng vọt.
“Tôi là thám tử Cross. Tôi là cảnh sát!
Người vợ và bé gái ở đó. Bà mẹ bị trói và bịt miệng bằng băng đen trùm lên bộ quần áo màu sắc sặc sỡ. Mắt bà trợn trừng và sáng như hai ngọn đèn pha. Cháu bé bị quấn băng keo kín mồm. Ngực nó đang nhấp nhô cùng tiếng thổn thức không thành tiếng.
Dẫu vậy, họ vẫn còn sống. Không có ai ở đây cũng như ở nhà băng bị thương tổn.
Sao vậy nhỉ?
Chả lẽ khuôn mẫu đã thay đổi?
“Chuyện gì đang xảy ra dưới đó thế? Anh không sao chứ, Alex?” Tôi nghe tiếng Kyle Craig gọi. Tôi chiếu đèn lên và nhìn thấy Kyle và đặc vụ Cavalierre trên đỉnh cầu thang.
“Họ ở đây. Họ an toàn rồi. Tất cả đều còn sống.”
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.