Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 41



TÔI LAO RA KHỎI HÀNH LANG, kéo Betsey theo cùng. Chúng tôi nằm bẹp trên cỏ, vừa tranh nhau rút súng vừa thở đứt hơi.
“Lạy chúa tôi! Lạy Chúa!” cô hổn hển. Không ai trong chúng tôi trúng đạn, nhưng chúng tôi sợ hết vía. Tôi còn bực với bản thân mình vì đã bất cẩn nơi cửa ra vào.
Mẹ kiếp! Tôi không ngờ thằng khốn đó lại bắn vào chúng ta.
“Lần cuối cùng tôi nghi ngờ phản ứng theo bản năng của anh,” cô thì thầm. “Tôi sẽ gọi tăng viện.”
“Gọi thủ đô trước,” tôi bảo cô. “Đó là thành phố của chúng ta.”
Chúng tôi nép mình bên một bờ giậu không được sang sửa và vài bụi hồng không được chăm chút. Cả hai chúng tôi tay súng sẵn sàng. Tôi chĩa súng lên ngang tầm mắt. Tên Trùm có đây không? Chúng tôi tóm được hắn chưa?
Bên kia đường phố, đám choai choai phía trước cửa hiệu đang trâng tráo tìm hiểu trận đánh, nhất là loạt đạn từ đâu bắn ra. Chúng hết sức ngạc nhiên và trố mắt nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là những nhân vật trong bộ phim Cảnh sát New York hay An ninh trật tựvậy.
“Ngu thấy mẹ,” một đứa trong số chúng khum tay quanh miệng và hét toáng lên.
“Ít ra thì gã cũng ngừng bắn trong chốc lát,” Betsey thì thầm. “Ngu thấy mẹ.”
“Không may, gã vẫn còn đạn. Gã còn có thể bắn nữa nếu gã muốn.”
Tôi di chuyển trên mặt đất để có thể nhìn rõ mặt tiền của ngôi nhà hơn chút ít. Không có lỗ thủng nào trên cánh cửa. Tuyệt nhiên không.
“Joseph Petrillo!” tôi gọi to một lần nữa.
Không có đáp trả từ bên trong n
“Cảnh sát D.C. đây!” tôi quát to. Ông đợi tôi chường mặt ra lần nữa hả, đồ ngu? Lần này ông muốn mục tiêu rõ hơn chút ít chắc?”
Tôi nhích lên gần hàng hiên hơn, nhưng nằm rạp dưới rào chắn.
Đám nhóc bên kia đường bắt đầu nhại điệu bộ của tôi. “Ông Petrillo? Ông khùng Petrillo? Ông không sao trong đó chứ, hả ông khùng?”
Ít phút sau lực lượng tăng viện tới. Hai xe cảnh sát rú còi inh ỏi. Sau đó là hai xe nữa. Tiếp đó là hai xe mui kín của FBI. Tất cả đều được vũ trang đến tận răng và sẵn sàng cho một trận đánh lớn. Việc phong tỏa được tiến hành khắp mọi nơi trên đường phố. Những ngôi nhà bên kia đường được bỏ trống, cả cửa hiệu ở góc phố cũng vậy. Một chiếc trực thăng của đài truyền hình hạ xuống trong một chuyến viếng thăm bất ngờ và không được chào đón – một chuyến bay ngang qua mục tiêu.
Tôi đã từng tham gia hoạt cảnh bạo lực kiểu này nhiều lần hơn là tôi thích nghĩ đến. Không hề dễ chịu. Chúng tôi chờ thêm hai mươi phút nữa trước khi đội SWAT[1] tới. Những hiệp sĩ đồng phục xanh. Họ mặc giáp đầy người và sử dụng trục gỗ để phá cửa trước. Sau đó chúng tôi tiến vào bên trong.
[1] SWAT (Special Weapons And Tactics): lực lượng đặc nhiệm.
 
Tôi không cần phải đi, nhưng tôi đã vào nhà sau nhóm thứ nhất. Tôi khoác chiếc áo chống đạn Kevlar, cả đặc vụ Cavalierre thế. Trong chừng mực nào đó tôi thích cô vào cùng chúng tôi.
Ở bên trong còn kỳ cục hơn. Phòng khách của ngôi nhà trông giống căn gác của một thư viện: ẩm mốc, những cuốn sách không bọc bìa, những cuốn tạp chí rách nát, và những tờ báo cũ chất thành đống cao tới bảy bộ và chiếm phần lớn diện tích căn phòng. Chỗ nào cũng có mèo, dễ đến chục con. Chúng kêo to meo meo lâm ly thống thiết. Lũ mèo trông có vẻ đói.
Joseph Petrillo cũng có ở đó. Gã nằm trên một trong những chồng copy tờ tạp chí Newsweek, Time, Life và People. Hẳn là gã đã làm đổ chúng khi ngã ngửa ra sau. Miệng gã há ra trông như đang nở nụ cười – dù sao cũng là nụ cười nửa miệng.
Gã đã tự sát bằng súng. Nó nằm trên sàn nhà gần cái đầu đẫm máu của gã. Hầu hết má trái của gã biến mất. Máu phun lên tường, lên ghế và một vài cuốn sách. Một con mèo đang liếm tay gã một cách khó chịu.
Tôi nhìn xuống những cuốn sách và giấy má bị đổ gần xác chết. Tôi nhận ra một cuốn sách quảng cáo cho Citibank. Ngoài ra còn vài mẫu kê khai ngân hàng của Petrillo. Các mẫu kê khai cho thấy số dư 7.711 đôla cách đây ba năm, nhưng bây giờ giảm xuống chỉ còn 61 đôla.
Betsey Cavalierre cúi xuống bên xác chết. Tôi có cảm giác rằng cô đang hết sức cố để không bị xỉu. Một cặp mèo bẩn thỉu đang cọ vào chân cô, nhưng có vẻ cô không để ý đến chúng.
“Đây không thể là tên Trùm,” cô nói.
Tôi nhìn vào mắt cô và nhận thấy trong đó nỗi sợ, nhưng chủ yếu là nỗi buồn. “Tôi chắc đây không phải là hắn, Betsey à. Không phải là gã Petrillo tội nghiệp và lũ mèo chết đói này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.