Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 73



TỪ KHU NHÀ EAST CAPITOL tôi trở về rất muộn. Tôi không cảm thấy quá bồn chồn về nhiều thứ: nào là làm việc quá nhiều, nào là Christine và vụ bắt giữ Brand đêm hôm đó.
Tôi cần nghỉ ngơi, vì thế tôi chơi nhạc của Gershwin và Cole Porter trên cây đàn piano cho đến khi không thể nào mở mắt được nữa. Sau đó tôi leo lên lầu. Ngay khi đầu vừa chạm gối, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ một mạch đến sáng. Cuối cùng vào khoảng bảy giờ rưỡi tôi cùng Nana và Damon dùng bữa sáng. Đấy là một ngày trọng đại đối với gia đình Cross. Tôi lại còn không phải đi làm. Tôi đã có những việc thú vị hơn để làm rồi.
Chúng tôi rời khỏi nhà vào khoảng tám giờ rưỡi. Chúng tôi đến bệnh viện St. Anthony. Jannie sẽ xuất viện.
Nó đang đợi chúng tôi. Jannie đã thu dọn đồ đạc xong, nó mặc quần jeans xanh và chiếc áo phông “Hãy quan tâm đến trái đất” khi chúng tôi đến phòng nó. Hôm trước Nana đã mang quần áo đến cho Jannie, nhưng đương nhiên nó đã bảo Nana phải mang chính xác những gì.
“Đi nào, đi nào. Con không thể chờ về nhà lâu hơn nữa,” Jannie cười khúc khích và nói luôn miệng ngay khi chúng tôi ra đến cửa. “Đây là va li của em, làm gì mà vội thế?” Jannie đưa chiếc túi có bánh xe hiệu American Tourister nhỏ màu hồng cho Damon và cu cậu tròn xoe mắt, nhưng dù sao Damon cũng vẫn nhận chiếc túi từ tay em gái.
“Đợt điều trị đặc biệt này phải kéo dài bao lâu nữa?” Damon
“Đến hết đời.” Jannie cho Damon biết sự thật. “Thậm chí còn lâu hơn thế.”
Bất thình lình một cơn hoảng sợ thoáng qua trên mặt Jannie. “Con không thể về nhà được, phải không ba?” nó hỏi tôi.
Tôi gật đầu và mỉm cười. “Chắc là con có thể. Nhưng những gì con không thể làm là một mình rời khỏi đây. Quy định của bệnh viện mà, cô y tá nhỏ.”
Jannie có vẻ tiu nghỉu. “Không phải là trên xe đẩy. Con ra đi là phải hoành tráng.”
Tôi cúi xuống đón nó. “Phải đấy, trên xe đẩy,” tôi nói. “Nhưng lúc này con đã ăn mặc chỉnh tề. Trông con rất tuyệt cho chuyến đi của mình đấy, nàng công chúa ạ.”
Chúng tôi dừng lại nơi phòng trực, Jannie chào tạm biệt và nhận những cái ôm thắm thiết. Sau đó chúng tôi rời bệnh viện St. Anthony.
Giờ nó đã khỏe. Khối u đã được cắt bỏ là u lành. Giấy khám sức khỏe ghi không còn bệnh, và tôi chưa bao giờ có cảm giác nhẹ nhõm như thế trong đời. Nếu tôi đã từng quên là nó quý giá chừng nào với tôi, tôi ngờ rằng tôi đã có lúc quên, thì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Jannie, Damon, và tiểu Alex là những báu vật của tôi.
Chưa đầy mười phút phút chúng tôi đã về đến nhà, và Jannie tinh nghịch như một cún con trên xe. Nó ló mặt ra khỏi cửa sổ xe để mở và tròn mắt nhìn chằm chằm vào mọi thứ và hít thở bầu không khí có vị khói của thành phố, cái mà nó tuyên bố là kỳ lạ, là tuyệt đối khác thường.
Khi chúng tôi đến nhà và tôi đỗ xe, Jannie từ từ xuống xe, gần như là cính. Nó nhìn lên ngôi nhà cũ của chúng tôi như thể nó là Nhà thờ Đức Bà vậy. Nó quay ngoắt 360 độ, rà soát lại khu vực lân cận của chúng tôi trên Phố Năm và gật đầu tán thưởng.
“Không có nơi nào giống nhà mình,” cuối cùng nó thì thầm. “Hệt như trong truyện Phù thủy xứ Oz vậy.” Nó quay sang tôi. “Thậm chí ba còn lấy từ trên cây xuống cả con diều Người Dơi và Robin nữa. Lạy Chúa.”
Tôi bật cười và cảm nhận một cảm giác tuyệt vời đang tỏa khắp người. Tôi biết đó là cái gì. Tôi không còn chết điếng vì mất Jannie nữa. “Thực ra, chính Nana mới là người trèo lên đó lấy con diều xuống,” tôi nói.
“Thôi nào, dừng lại.” Nana phá lên cười và phẩy tay về phía tôi.
Chúng tôi theo Jannie vào nhà và ngay lập tức nó bế con mèo Rosie lên. Nó đưa Rosie lên mặt và bị chiếc lưỡi nhám như giấy ráp liếm láp. Sau đó nó chậm rãi nhảy cùng con mèo của gia đình trong vài khoảnh khắc đầy lôi cuốn hệt như nó đã làm vào cái đêm đặt tên thánh cho tiểu Alex.
Jannie khe khẽ hát, “Hoa hồng màu đỏ, violet màu xanh. Con rất vui con đã về nhà. Con yêu cả nhà ta.”
Tôi rất dễ chịu và thoải mái ngắm nhìn rồi nhập vai – đúng thế, Jannie Cross, con nói đúng, không có nơi nào như ở nhà. Có lẽ đó là lý do ba đã làm việc hết công suất để bảo vệ nó.
Nhưng rồi một lần nữa, có lẽ ba chỉ đang cố gắng hợp lý hóa cá tính của ba, và chắc chắn sẽ luôn luôn là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.