Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 79



TÂM TRÍ TÔI CÒN Ở NƠI NÀO ĐÓ khi tôi gõ cửa và Betsey Cavalierre mở cánh cửa phòng cô. Có vẻ như các đặc vụ khác đã về hết. Cô đã mặc chiếc áo phông màu trắng và quần jeans, và cô không đi giày.
“Xin lỗi. Tôi phải gọi điện về nhà,” tôi tạ lỗi.
“Chúng tôi đã giải quyết mọi việc khi anh đi.” Cô cười toe toét.
“Tuyệt quá,” tôi nói. “Chúa phù hộ cho FBI. Các bạn là những người tuyệt nhất. Trung thành, Dũng cảm, Liêm chính.”
“Anh biết khẩu hiệu trên con dấu của chúng tôi rồi đấy. Trên thực tế, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Chúng ta có thể uống chút gì đó, nếu anh muốn. Hẳn anh không còn lý do nào nữa. Quán bar trên sân thượng mà tôi đã đọc thấy trong thang máy thì sao? Hay là ta đến thăm Bảo tàng Thể thao Connecticut? Bảo tàng Cảnh sát Hartfort?”
“Quán bar trên sân thượng nghe có vẻ hợp với tôi,” tôi nói. “Cô có thể cho tôi xem cả thành phố từ trên đó.”
Thực thế, quán bar trông ra phong cảnh tuyệt vời của Hartford và vùng thôn dã bao quanh. Từ nơi chúng tôi ngồi tôi có thể trông thấy biểu trưng được chiếu sáng của hãng Aetna và Travelers cũng như con lộ 84 uốn khúc theo hướng Đông Bắc về phía đường cao tốc Massachusetts. Betsey gọi một ly vang cabernet. Tôi thì gọi bia.
“Mọi việc ở nhà ra sao?” cô hỏi ngay khi nhân viên phục vụ quầy quay đi với yêu cầu của chúng tôi.
Tôi bật cười. “Hiện tôi có hai đứa con nhỏ ở nhà, và cả hai đều rất tuyệt, nhưng ở đó có một số trạng thái không ổn định và thay đổi nào đó đối với cuộc sống của chúng tôi.”
“Tôi là một trong sáu người con gái,” cô nói. “Lớn nhất và cũng là hư nhất. Tôi biết tất cả trạng thái không ổn định và thay đổi đối với các gia đình.”
Cô mỉm cười, và tôi thích thấy cô thư giãn. Tôi cũng thích thấy bản thân mình thư giãn.
“Anh có cục cưng chứ?” cô hỏi. “Tất nhiên là có, nhưng anh không nói với tôi thôi. Tôi biết dù thế nào đi nữa anh cũng không nói. Tôi là cục cưng của cha mẹ tôi. Rắc rối có tính định kỳ trong câu chuyện đời khép kín tệ hại của tôi là
Tôi tiếp tục mỉm cười. “Rắc rối gì chứ? Tôi chẳng thấy có chút rắc rối nào. Tôi nghĩ cô thật hoàn hảo.”
Betsey nhấm nháp quả hạch muối từ tay mình. Cô nhìn vào mắt tôi. “Hội chứng đòi hỏi cao. Không có gì tôi làm đủ đạt yêu cầu cả –đối với tôi thôi. Mọi thứ phải hoàn hảo. Không được sai sót, lầm lẫn,” Betsey nói và cười nhạo chính bản thân mình. Tôi thích cô ở chỗ đó: cô không màu mè, và thực tế thì quan điểm của cô về sự việc có vẻ khá lành mạnh.
“Cô vẫn sống theo những tư tưởng cao cả của chính mình chứ?” tôi hỏi.
Cô đưa tay vén mái tóc đen nhánh của mình ra khỏi mắt. “Tôi vẫn và không. Tôi hầu như được ở nơi mà tôi muốn trên tuyến đầu. Tôirấtthoải mái với Cục. Cái đó nói thế nào nhỉ? ‘Hay ăn thì phải lăn vào bếp.’ Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng tôi đang thiếu một sự thăng bằng nào đó trong cuộc đời mình. Đây là hình ảnh đẹp dành cho một cuộc sống thăng bằng,” cô nói. “Anh đang tung hứng bốn trái bóng mà anh đặt tên là công việc, gia đình, bạn hữu, tinh thần. Vậy thì công việc là quả bóng cao su. Nếu anh làm rơi thì nó nảy trở lại. Còn những quả bóng khác – chúng được làm bằng thủy tinh.”
“Tôi đã làm rơi một ít trong số những quả bóng thủy tinh ấy trong đời. Chúng sứt mẻ, đôi khi chúng vỡ tan thành mảnh vụn.”
“Chính xác.”
Đồ uống của chúng tôi được mang tới và chúng tôi nhấp từng hớp rụt rè, e ngại. Khá buồn cười. Cả hai chúng tôi đều biết điều gì đang diễn ra ở đây, dẫu không biết nó sẽ đi tới đâu hoặc đây là một ý kiến hay hay dở. Betsey nồng nàn hơn và chu đáo hơn tôi vẫn tưởng. Cô còn là một người biết lắng nghe
“Tôi dám cá trên thực tế anh khá giỏi giữ cân bằng công việc, gia đình, bè bạn. Tinh thần của anh dường như cũng tốt,” cô nói.
“Thời gian gần đây tôi không điều hòa thật tốt công việc. Chính cô có tinh thần rất tốt. Cô là người nhiệt tình, lạc quan. Mọi người quý mến cô. Nhưng cô đã nghe tất cả chuyện này trước đây rồi.”
“Không nhiều đến mức tôi không muốn nghe một lần nữa.” Cô nâng ly vang của mình lên. “Chúc mừng tinh thần lạc quan, vàtâm trạng. Và chúc mừng án tù chung thân dành cho bạn của chúng ta – ông Trùm.”
“Chúc cho tên Trùm phải tù mọt gông,” tôi nói và nâng ly bia của tôi.
“Vì vậy mà chúng ta đến một Hartford rộng lớn hơn,” cô nói, mắt đăm đăm nhìn bức màn ánh sáng lung linh mờ ảo của thành phố. Tôi quan sát cô một thoáng, và tôi khá chắc rằng cô muốn tôi ngắm nhìn cô.
“Gì vậy?” tôi hỏi.
Cô lại cười phá lên và đó là cái cười nhanh chóng ảnh hưởng đến người khác. Cô có cái cười tuyệt đẹp, nó làm nổi bật đôi mắt huyền long lanh của cô. “Gì vậy nghĩa là sao?”
“Là sao ư? Chỉ đơn giản là gì vậy thôi,” tôi chọc. “Cô biết chính xác là tôi đang nói về cái gì mà.”
Cô vẫn cười. “Tôi phải hỏi anh câu hỏi ấy, Alex ạ. Tôi không có lựa chọn trong chủ đề này. Tôi không có được ý chí tự do. Nó đến đây rồi. Có thể làm bối rối, nhưng tôi không quan tâm. Nào, anh có muốn quay về phòng tôi không? Tôi muốn anh về đó. Không có điều kiện ràng buộc nào cả. Côi. Tôi sẽ không đeo cứng vào anh đâu.”
Tôi không biết nói gì với Betsey, nhưng tôi không từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.