Hung thần và đam mê

Chương 16



Sự im lặng chết chóc bao trùm khắp căn phòng ấm áp làm cho Clare lo lắng. Nàng biết Dalian đang vô cùng hoảng sợ. Cả hai đều ngồi yên trên ghế bồn chồn chờ Gareth lên tiếng.

Clare khẽ mỉm cười yếu ớt an ủi Dalian nhưng cậu không hề đáp lại nàng.

Gareth dường như chẳng muốn làm gì để xoa dịu không khí căng thẳng này. Clare đã bắt đầu ngờ r chàng thậm chí còn cố tình để cho bầu không khí trở nên trầm trọng hơn. Chàng ngồi oai vệ trên chiếc ghế bành đối diện lò sưởi và nhìn vào ngọn lửa với một vẻ u tối, đăm chiêu báo hiệu điều chẳng lành. Khuỷu tay chàng chống lên tay ghế bằng gỗ sồi.

Cuối cùng chàng cũng cất tiếng, làm Clare giật mình.

“Tên ông chủ cậu đang phục vụ là gì hả Dalian xứ Ước mơ?”

Dalian lưỡng lự, Clare có thể nhìn thấy miệng cậu mở ra đóng vào một cách lo lắng, hai bàn tay vặn xoắn lại trong lòng. “Thưa chủ nhân, tôi xin ngài đừng hỏi tên ông ta. Chỉ cần nói tên ông ta thôi cũng đủ mang lại tai họa cho hòn đảo này”.

“Hắn ta là một ông chủ hùng mạnh phải không?” Giọng Gareth vô cùng êm ái.

“Vâng”.

“Một hiệp sĩ vĩ đại phải không?”

“Vâng”.

“Một lần cậu đã nói hắn ta đến từ Crusade”.

“Vâng”.

“Cậu sợ hắn hơn ta phải không?”

Dalian cúi gằm mặt nhìn xuống đôi bàn tay, “Ngài sẽ chỉ treo cổ tôi thôi, thưa chủ nhân. Ông ta còn có thể làm điều kinh khủng hơn nữa”.

“Điều gì còn tệ hơn cả treo cổ, cậu nhạc sĩ?

Đôi mắt Dalian lấp lánh ngước nhìn Clare, cậu liếm đôi môi run rẩy nói, “Ông ta đã nói sẽ giết chết phu nhân nếu như tôi dám phản bội ông ta”.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng chàng, “Hắn ta thật sự hăm dọa như vậy à? Rằng hắn thật sự sẽ giết phu nhân Clare?”

Dalian run rẩy mặc dù bây giờ cậu đã được khô ráo và ấm áp, “Ông ta thề sẽ giết bất cứ ai mà tôi yêu quý và ông ta còn nói sẽ trừng phạt tôi theo cách tàn ác nhất mà tôi không thể chống cự, thưa chủ nhân. Nhưng tôi thà bị treo cổ còn hơn là chết bởi ma thuật”.

Clare nhìn cậu ta chằm chằm, “Ma thuật ư?”

Dalian mím chặt môi như thể sợ rằng cậu đã nói quá nhiều.

“Ma thuật”. Gareth lặp lại từ ngữ đó vẻ tò mò, như thể đang thưởng thức nó từng chút vậy, “Ông chủ mà cậu khiếp sợ là một thầy phù thủy vĩ đại phải không?”

Dalian nhìn xuống đôi bàn tay xanh xao nắm chặt của mình, “Vâng. Ông ta là một bậc thầy nghệ thuật hắc ám. Ông ta có thể đi xuyên những cánh cửa đóng, có thể làm cho đồ vật biến mất. Ông ta nắm trong tay những bí mật cổ xưa”.

Lông mày Gareth khẽ nhướng lên, “Bậc thầy phép thuật, kẻ có thể đi xuyên tường và làm đồ vật biến mất lại phải cử một thằng bé mười sáu tuổi đi ăn trộm sách của một vị phu nhân hay sao? Sao hắn không hiện ra ở trong thư phòng của vợ ta mà lấy đi cuốn sách hắn cần? Sau đó hắn ta có thể phất tay áo mà biến mất trước khi có người phát hiện?”

“Thưa ngài, tôi không dám tìm hiểu lý do của ông ta”, Dalian tuyệt vọng nói. “Ông ta không bao giờ nói kế hoạch của mình cho tôi bất cứ ai biết. Đó không phải cách làm của ông ta, ông ta chỉ nghe theo chính bản thân mình”.

“Vậy chính xác hắn bảo cậu làm những gì ở đây?” Gareth hỏi.

“Ông ta sai tôi đến Ước mơ xin vào làm việc trong lâu đài với tư cách một nhạc sĩ hát rong. Ông ta nói tôi cần phải làm quen với lâu đài và mọi người ở đây để sẵn sàng chờ đợi dấu hiệu từ ông ta”.

Clare cau mày, “Hắn ta biết tôi sẽ vui mừng chào đón một nhạc sĩ hát rong ư?”

“Vâng, ông chủ của em…”, Dalian lắp bắp và liếc nhìn Gareth lo lắng. “Em định nói, ông chủ cũ của em…”

“Hắn ta còn nói gì?” Clare dịu dàng hỏi.

Dalian cố kiềm chế những giọt nước mắt đang rơi, “Ông ta nói những bài hát ngớ ngẩn của em sẽ làm chị hài lòng, thưa phu nhân. Ông ta nói chị sẽ chào đón em bởi chị vốn rất thích những bản tình ca lãng mạn vớ vẩn”.

“Hắn ta chỉ đúng có một điều”, Clare nói. “Đó là cậu được chào đón ở đây, Dalian ạ”.

“Cậu ta đã từng được chào đón thôi”, Gareth khẽ sửa lại. “Cho đến khi cậu ta phản bội lại ngôi nhà này và chúng ta”.

“Tôi buộc phải làm thế”, Dalian thì thầm, “Tôi buộc phải lấy trộm quyển sách, ông ta đã ra lệnh cho tôi”.

Ánh mắt Gareth sắc lạnh như dao, “Hắn ta ra mệnh lệnh này cho cậu khi nào?”

“Ông ta xuất hiện trong ngày hội chợ xuân. Ông ta tìm ra tôi trong đám đông và miêu tả với tôi về quyển sách mà ông ta muốn. Ông ta nói rằng nếu tôi không tìm cách mang nó đến cho ông ta trong vòng một tuần, ông ta sẽ tìm cách hủy diệt lâu đài này và tất cả mọi thứ bên trong”.

“Phiên chợ mùa xuân ư?” Gareth khẽ nheo mắt. “Hắn ta đã có mặt tại Seabern à?”

“Vâng”. Dalian lại sụt sịt khóc, “Ông ta đã hóa phép biến thành một người bán hàng rong”.

“Điều đó lý giải tại sao tâm trạng của cậu lại xấu đi đến vậy kể từ ngày hôm đó”, Clare nói.

“Em bắt đầu tin ông ta đã quên em”, Dalian thì thầm. “Sự thật, trong suốt hai tháng qua, em đã tự thuyết phục bản thân ông ta chẳng cần gì tới em nữa và có lẽ em đã được tự do”.

“Thế nên cậu đã thề sẽ chung thành với ta có phải không, Dalian xứ Ước mơ?” Gareth hỏi. “Bởi vì cậu nghĩ tên phù thủy đó đã thả tự do cho cậu?”

“Ông ta không bao giờ yêu cầu tôi phải thề trung thành với ông ta như ngài đã làm, thưa chủ nhân”. Dalian khổ sở nhìn xuống sàn, “Đối với ông ta tôi chỉ là một tên đầy tớ không hơn. Mà người ta thì không thèm yêu cầu tôi tớ phải thề trung thành với mình”.

Clare nhìn quyển sách đang đặt trên bàn. “Ông ta nói đó là một cuốn sách dày có chứa những công thức bí mật được viết bằng những chữ viết tay cẩu thả. Ông ta nói chắc chắn nó phải nằm trong số những thứ ngài Humphrey đã gửi về nhà trước khi ông mất”.

“Cậu biết ta nghiên cứu chính quyển sách đó bởi vì cậu đã trợ giúp ta thực hiện những thí nghiệm phải không?” Gareth hỏi.

Miệng Gareth khẽ mím lại, “Ta đã nghĩ cậu có tài năng đặc biệt với những thí nghiệm. Hóa ra bởi vì cậu đã phụ tá tên phù thủy của cậu rất nhiều lần, ta cược là như vậy. Có đúng không?”

“Vâng”. Dalian khó nhọc nuốt nước bọt, “Ông ta dạy tôi những thứ cần thiết để tôi có thể phụ giúp ông ta thực hiện những thí nghiệm. Thưa chủ nhân, xin ngài hãy cho tôi biết, ngài có định treo cổ tôi lên đêm nay không?”

“Sao cậu hỏi vậy?”

“Tôi không muốn chết mà chưa được rửa tội. Tôi biết mình không có quyền cầu xin lòng tốt của ngài, nhưng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ngài cho tôi được gặp cha xứ chỉ vài phút trước khi bị treo cổ”.

“Lạy Thánh Hermione lòng lành, ngài Gareth sẽ không định treo cổ bất cứ ai đêm nay cả”, Clare hổn hển nói. “Phải không, thưa ngài?”

Gareth vẫn im lặng trầm ngâm nhìn ngọn lửa.

Dalian cắn môi và nhìn xuống những ngón tay run rẩy của mình, “Em cầu xin chị một ngày nào đó hãy tha thứ cho em, chị Clare”.

Clare cau mày nhìn Gareth rồi quay lại với Dalian, “Đừng để ý đến ông chủ của cậu. Lúc này ngài ấy đang trong tâm trạng không tốt nhưng ngài ấy sẽ không treo cổ cậu đâu, Dalian.”

Dalian nhìn nàng như thể nàng bị mất trí.

“Thưa ngài, ngài làm ơn nói với Dalian rằng sẽ không treo cổ cậu ấy chứ?” Clare sốt ruột hỏi.

“Anh vẫn đang cân nhắc vấn đề”. Gareth lầm bầm.

“Thưa ngài, ngài biết sẽ không treo cổ hiệp sĩ cận vệ tương lai của mình mà”. Clare mỉm cười trấn an Dalian. “Tôi biết cậu buộc phải lấy cuốn sách để bảo vệ tôi, Dalian ạ. Và ngài Gareth cũng hiểu như vậy”.

Dalian có vẻ vẫn không bị thuyết phục bởi thái độ yên lặng của Gareth, “Thưa ngài, tôi hiểu ngài sẽ cho việc tôi đã làm là một sự phản bội nhưng tôi xin thề bằng cả trái tim mình tôi thực sự mong muốn được trở thành hiệp sĩ cận vệ của ngài. Nhưng ngài cũng đã từng nói một người đàn ông phải làm tất cả mọi thứ cần thiết để bảo vệ những người mình yêu quý. Tôi phải bảo vệ phu nhân Clare”.

“Một người đàn ông không thể phục vụ cùng lúc hai ông chủ, Dalian xứ Ước mơ ạ”.

“Không, thưa chủ nhân. Tôi biết điều đó, nhưng khi tôi thề sẽ trung thành với ngài mãi mãi, tôi thật sự tin rằng mình đã được tự do để phụng sự ngài. Tôi chẳng là gì với ông ta cả, chỉ là một thằng bé ông ta đã bỏ ra vài đồng để mua về. Sống ở Ước mơ được một thời gian yên ổn, tôi nghĩ ông ta đã quên hoặc không còn cần đến tôi nữa. Tôi đã tự nhủ ông ta sẽ không bao giờ còn tìm đến tôi”.

Đôi mắt Gareth vẫn lấp lánh xám như màu pha lê khói, “Ta cần biết tên của gã phù thủy Dalian ạ”.

Vẻ mặt Dalian trông khiếp sợ như một chú thỏ bị săn đuổi, “Tôi thề, nếu tôi dám nói tên ông ta, tất cả mọi người, đặc biệt là phu nhân Clare sẽ gặp nguy hiểm chết người”.

“Phu nhân Clare đã bị đặt vào tình thế nguy hiểm rồi”, Gareth nói, “Cách duy nhất để ta có thể bảo vệ cô ấy, lâu đài này và tất cả mọi người là phải biết về tên chủ nhân của cậu càng nhiều càng tốt”.

“Nhưng ông ta không phải là một hiệp sĩ bình thường, thưa ngài. Ông ta là một phù thủy”. Dalian rên rỉ.

“Quỷ tha ma bắt! Hắn ta chỉ là một nhà giả kim không hơn không kém. Một tên đàn ông bình thường nắm trong tay vài mánh lới phương Đông không hơn. Ta muốn biết tên của hắn”.

Clare chạm vào tay Dalian, “Hãy cho chúng tôi biết tên của hắn, Dalian ạ. Đó là điều tốt nhất. Ngài Gareth sẽ giải quyết vấn đề êm xuôi, ngài ấy rất giỏi việc đó mà”.

Dalian ngước ánh mắt lo lắng hết nhìn gương mặt cứng rắn như tảng đá của Gareth đến nụ cười ấm áp khuyến khích của Clare, “Xin ngài tha lỗi, tôi biết ngài là một hiệp sĩ vĩ đại, thưa chủ nhân. Nhưng ngài cũng không thể chống chọi lại với phép thuật hắc ám của tên phù thủy đó”.

“Vô lý”, Clare nói. “Ngài Gareth thừa khả năng đối phó với những tên phù thủy nhãi nhép đó”.

Đôi mắt không thể đọc được của Gareth lướt nhẹ trên gương mặt nàng, “Cảm ơn vì đã tin tưởng anh, phu nhân”.

Clare thấy lòng mình ấm áp trước giọng nói thô ráp của chàng, “Em không nghi ngờ anh đủ khả năng bảo vệ lâu đài này, thưa chủ nhân”.

“Lúc này, anh chỉ cần một chút niềm tin như thế ở hiệp sĩ cận vệ tương lai của anh thôi”, Gareth thong thả nói, “Sẽ dễ dàng hơn nhiều để anh thực hiện tốt nhiệm vụ của mình”.

Gương mặt Dalian bừng sáng lên trong phút chốc rồi lại xìu xuống vì thất vọng, “Tôi không bao giờ còn là hiệp sĩ cận vệ tương lai của ngài nữa, thưa chủ nhân. Chúng ta đều biết r

“Cậu nói chưa từng tuyên thệ trung thành với tên phù thủy phải không?”

“Không, thưa chủ nhân”.

“Nhưng cậu đã tuyên thệ sẽ trung thành mãi mãi với ta trước mặt những người làm chứng”.

“Vâng, đúng thế”.

“Có phải đáp lại ta đã chấp nhận lời thề của cậu không?”

“Dạ phải”.

“Ta đã hứa gì với cậu để đổi lại sự phục vụ suốt đời của cậu hỡi Dalian xứ Ước mơ?”

“Sự che chở của ngài, thưa chủ nhân”.

“Ta không bao giờ nuốt lời, nhạc sĩ ạ. Lời thề danh dự là thứ thiêng liêng nhất mà ta không dễ dàng thốt ra với bất cứ ai. Một khi đã nói, ta sẽ thực hiện nó dù phải trả bất cứ giá nào”.

“Tôi hiểu, thưa chủ nhân”. Dalian bóp chặt tay. “Nhưng tôi không bao giờ có quyền đòi hỏi sự che chở của ngài nữa”.

“Sẽ như thế nếu như cậu nuốt lời”. Gareth dịu dàng nói.

Dalian ngẩng phắt đầu lên. “Nhưng tôi đã thề lời thề trung thành suốt đời, ngài biết vậy mà”.

“Điều ta biết”. Gareth trầm ngâm nói. “Là cậu sợ tên giả kim đó đến mức đã ngu muội làm th những gì hắn sai bảo”.

“Vâng”.

“Nhưng ta cũng biết cậu buộc phải tuân lệnh hắn cũng bởi muốn bảo vệ cho sự an toàn của phu nhân Clare”.

“Đó là sự thật”, Dalian thì thầm. “Tôi xin thề”.

“Vậy thì cậu không hề phản bội ta cho dù những gì cậu đã làm là bất cần và dại dột, nhưng cậu đã không nuốt lời. Cậu sẽ vẫn là hiệp sĩ cận vệ tương lai của ta và ta vẫn là chủ nhân của cậu”.

Dalian nhắm nghiền mắt và hít một hơi thở sâu, run rẩy, “Ngài thật là hào hiệp, thưa ông chủ. Tôi không xứng đáng với lòng tốt của ngài”.

“Tên của hắn, Dalian”. Tay Gareth nắm lại thành nắm đấm trên tay vịn ghế, “Ta muốn biết tên của gã phù thủy”.

“Lucretius, thưa chủ nhân”. Dalian vẫn không thôi run rẩy nhắm chặt mắt như thể chờ đợi ngày tận thế sắp giáng xuống. Thấy không có gì xảy ra, cậu mới hé mắt nhìn thận trọng, giọng nói đã bớt lo sợ hơn, “Tên ông ta là Lucretius de Valemort”.

“Lucretius de Valemort”. Gareth khẽ lặp lại cái tên. “Ta chưa bao giờ nghe thấy tên hắn ta”.

“Em cũng vậy”, Clare nói.

Dalian gục đầu xuống vai, “Cầu xin chúa hãy cứu giúp, tôi sợ ông ta sẽ giết tất cả chúng ta m

“Dalian đã làm thế nào để trốn ra khỏi sân mà không bị lính gác phát hiện?” Cái đầu trọc của Ulrich bóng loáng trong ánh lửa khi anh cúi xuống nghiên cứu tấm bản đồ trải rộng trên bàn.

“Cậu ta đợi cho đến khi lính gác đổi phiên”. Gareth lấy ngón tay rà soát trên hai địa điểm mà những chiếc thuyền nhỏ có thể cập bến lên đảo. “Sau đó cậu ta bắc một chiếc thang lên nóc chuồng ngựa. Sau khi đã trèo xuống đỉnh mái, cậu ta liền tụt xuống đất bằng một sợi dây thừng”.

“Anh chàng nhạc sĩ cũng khéo léo đấy nhỉ, phải vậy không?”

“Phải’. Gareth liếc nhìn qua cửa sổ nơi bình minh của một ngày mới đã bắt đầu. Cơn bão đã tan nhưng không khí vẫn còn rất nặng nề. “Nếu ai đó có thể dễ dàng thoát ra khỏi lâu đài thì người khác cũng có thể xâm nhập vào được dễ dàng. Hãy cắt cử thêm lính gác trong lâu đài, Ulrich ạ”.

“Tôi buộc phải điều một lính đang canh gác tu viện để làm việc này thôi.”

“Tôi không nghĩ hiện tu viện gặp nguy hiểm bởi vì tên giả kim đó biết rõ cuốn sách đang nằm trong lâu đài”.

Gareth phát hiện ra những chỗ lõm vào nơi bờ vịnh, “Tôi cũng muốn chúng ta bố trí thêm người canh phòng ở những vách đá này cũng như cảng chính của đảo. Hãy đảm bảo những vịnh đá này được kiểm tra kĩ mỗi khi thủy triều lên”.

“Chúng ta sẽ phải dàn mỏng nhân lực lên khắp vị trí ở hòn đảo này, thưa ngài. Ba người của ta mà ngài đã cử đi bảo vệ chuyến hàng chở nước hoa cho người lái buôn lên London vẫn chưa quay trở lại. Chúng ta đang rất thiếu người”.

“Anh và tôi sẽ đích thân cắt phiên nhau đứng gác. Cậu hiệp sĩ cận vệ tương lai của tôi cũng thế”.

Ulrich ngước nhìn với một ánh mắt tò mò lấp lánh trong đôi mắt. “Anh định vẫn đặt niềm tin vào cậu ta sao?”

“Dalian là người của tôi. Cậu ta sợ hãi tên chủ cũ nhưng không ràng buộc phải trung thành với hắn ta. Cậu ấy sẽ trung thành với tôi”.

Ulrich lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, “Thôi được, anh luôn có con mắt nhìn người chính xác. Vậy chúng ta sẽ bố trí cậu ta canh gác tu viện”.

“Tôi sẽ ở lại trông chừng lâu đài”, Gareth nói. “Anh sẽ phụ trách bến cảng với hai người nữa”.

“Được, nhưng anh thật sự tin rằng gã Lucretius de Valemort ấy sẽ cố mang binh lính có vũ trang đổ bộ lên Ước mơ ư?”

“Tôi không biết. Chắc hắn ta cũng nhận ra sẽ khó khăn đến mức nào để đưa được tay chân đổ bộ lên bến cảng này mà không bị phát hiện”.

“Ở điểm này thì hắn ta không thể nào biết được anh đã đoán trước mọi hành động của hắn”.

“Hắn sẽ sớm nhận ra thôi”. Gareth tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ. “Tôi có cảm giác là khi Dalian không mang được cuốn sách về, hắn ta sẽ tự mình đến đây để lấy. Hắn đã một lần đặt chân lên hòn đảo này rồi”.

Ulrich ngước nhìn chàng vẻ dò hỏi, “Lúc nào thế?”

“Cái đêm hắn ta đột nhập vào thư viện của tu viện”.

“Anh tin hắn là kẻ đã giết b

“Phải”.

“À, rất đúng. Con ma thần kì kẻ có thể đi xuyên những cánh cửa khóa kín”, Ulrich trầm ngâm nói.

“Nghe có vẻ giống một gã đàn ông đội trùm đầu của tu sĩ biết cách mở khóa đúng không? Tôi nghi ngờ hắn ta đến đây bằng một chiếc thuyền nhỏ và cập bến ở một trong hai địa điểm này”. Gareth gõ ngón tay lên một vịnh nước nhỏ trên bản đồ.

Ulrich mỉm cười dữ dằn, “Nếu gã phù thủy đó còn dám mò đến đây một lần nữa, chúng ta sẽ tóm gọn hắn”.

“Phải, dù Dalian có tin thế nào, hắn ta cũng chỉ là một con người mà thôi”.

“Thế cậu Dalian trẻ tuổi đâu rồi?”

“Clare đã dẫn cậu ta vào bếp và cho cậu ta ăn rồi. Sau chuyến phiêu lưu mạo hiểm vừa rồi và sau khi đã thật sự tin mình sẽ không bị treo cổ, cậu ta đột ngột cảm thấy như sắp bị chết đói”.

Ulrich cau mày suy nghĩ, “Tôi muốn biết nhiều hơn về gã phù thủy đó”.

“Tôi cũng vậy, nhưng Dalian rất sợ hắn và vẫn rất khó khăn khi nói về hắn. Clare nghĩ cậu ta sẽ nói được nhiều hơn một khi đã được ăn no và nghỉ ngơi”.

“Anh đề nghị phu nhân của mình hỏi han cậu bé sao?”

“Clare mới là người đưa ra ý tưởng này”, Gareth thừa

o°•

“Hắn ta là một phù thủy ư?” Miệng Joanna há hốc vì ngạc nhiên, “Em chắc chứ?”

“Đó là những gì Dalian nghĩ”. Clare nhìn cậu ta, “Phải vậy không?”

“Vâng, thưa phu nhân”. Dalian ngồi bên chiếc bàn to trong bếp, trước mặt là phần còn lại của một con gà tây nướng khổng lồ, suất ăn cho một người đàn ông đã nhịn đói cả nhiều tuần. William đang lượn lờ xung quanh cậu, gặm một miếng pho mát to.

“Ngài Ulrich đã nói chẳng có gì gọi là phép thuật ở đây cả”, William nói. “Chú ấy nói Lucretius de Valemort giống một nhà giả kim chứ không phải là phù thủy thật sự”.

“Lucretius de Valemort có thể đi xuyên qua những cánh cửa khóa kín”, Dalian nhấn mạnh.

“Thật không?” William hỏi lại, vẻ tò mò.

“Anh đã thấy tận mắt ông ta bước vào một căn phòng đóng chặt mà không sử dụng đến chìa khóa”, Dalian lúng búng, miệng đầy thịt gà. “Anh cũng đã thấy ông ta hóa phép cho vật thể biến mất rồi lại hiện ra trong chớp mắt. Anh biết ngài Gareth không tin anh, nhưng đó là sự thật”.

“Em đánh cuộc ông ta không phải là một hiệp sĩ vĩ đại như chủ nhân Gareth và ngài Ulrich được”. William tự tin nói.

Dalian ngừng nhai, đôi mắt cậu lộ vẻ lo lắng. “Anh đã nói với em rồi Lucretius de Valemort đến từ Crusade và ông ta là một hiệp sĩ mạnh mẽ cho dù ông ta luôn nói rằng chỉ kẻ ngốc mới dùng đến kiếm trong khi hắn ta có thể sử dụng phép

William cắn một miếng pho mát to, “Ông ta có to lớn và khỏe như chủ nhân Gareth và ngài Ulrich không?”

“Không”. Dalian có vẻ vui hơn với ý tưởng đó trong một thoáng, “Ông ta không to lớn được như ông chủ của chúng ta”. Rồi mặt cậu xịu xuống nhanh chóng, “Nhưng ông ta sử dụng kiếm rất điêu luyện và ông ta nhanh nhẹn vô cùng. Ông ta thường nói những gã to lớn thường rất dễ đánh bại bởi bọn họ chỉ ỷ vào sức mạnh cơ bắp thay vì dùng đầu óc”.

“Tên phù thủy đó rõ ràng chưa từng gặp ngài Gareth, đúng không nào?” Clare nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh William và nhìn Dalian.

“Vâng”. Dalian có vẻ thư giãn hơn một chút với ý nghĩ đó. “Ngài Gareth cũng là một hiệp sĩ rất thông minh và tài giỏi, phải vậy không? Có lẽ tài năng còn vượt xa cả tên phù thủy nữa”.

“Tôi nghĩ là thế”. Clare tự lấy cho mình một lát bánh mì nóng, “Gã phù thủy đã kết hôn chưa?”

“Chưa. Phụ nữ cho là ông ta đẹp trai, quả thật, họ ngưỡng mộ ông ta. Em từng thấy họ ganh đua với nhau để giành được sự chú ý của ông ta nhưng ông ta nói phụ nữ chẳng giúp ích được gì nhiều cho một người đàn ông”.

Joanna tô điểm cho một chiếc bánh sữa trứng bằng những quả anh đào, nhìn Clare đầy ý nghĩa, “Có phải ông ta chỉ thích bầu bạn với cánh đàn ông không?” Chị làm như tình cờ hỏi.

Dalian nhún vai, “Không”.

“Hay những cậu trai trẻ?” Joanna khẽ hỏi.

Clare nín thở và nàng nhận ra ngụ ý trong những câu hỏi của chị Joanna

Nhưng Dalian có vẻ như bị những câu hỏi làm cho bối rối, cậu lắc đầu và với lấy cho mình một chiếc bánh sữa trứng, “Không, sự thật tên phù thủy chẳng quan tâm đến bất cứ ai. Ông ta đã dành cả đời cho việc nghiên cứu phép thuật hắc ám, nhưng em cũng tận mắt trông thấy ông ta trở nên duyên dáng với phụ nữ đến thế nào một khi ông ta cần lợi dụng họ điều gì đó”.

Clare ngồi yên không nhúc nhích. “Cậu nói thế có nghĩa gì?”

“Ông ta sẵn sàng tặng cho họ những món quà lãng mạn để dụ dỗ họ làm theo ý muốn của ông ta”.

“Một đóa hồng đỏ thắm. Đôi khi ông ta còn làm thơ tặng họ nữa cho dù ông ta nghĩ chuyện đó thật vớ vẩn”. Dalian nhăn nhó. “Mọi quý bà và tiểu thư đều mê mẩn những món quà như thế. Họ không hề biết ông ta thực sự nghĩ gì về họ”.

“Một đóa hồng đỏ thắm”. Clare gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn. “Nói cho tôi biết, Dalian, gã phù thủy này có hay xức nước hoa hoặc dùng xà bông thơm không?”

“Không. Ông ta chẳng thèm quan tâm đến bất cứ loại hương thơm hay nước hoa nào. Ông ta nói đó chỉ là thứ dành cho phụ nữ, nhưng sự thật em tin ông ta không thích chúng bởi vì ông ta bị dị ứng hắt hơi đối với một vài loại mùi thơm”.

Clare trao đổi với chị Joanna một cái nhìn ý nhị, “Tóc của gã phù thủy màu gì vậy?”

“Màu vàng hoe”. Dalian nhìn nàng. “Nhưng sao chị hỏi như vậy?”

“Và đôi mắt màu nâu sáng phải không?”

“Phải”. Dalian cau mày. “Làm sao chị

Clare nhìn gương mặt bối rối của Joanna, “Chị đã đoán ra dựa trên những điều em đã nói về hắn ta”.

Bé William có vẻ thực sự bị ấn tượng. “Nhưng làm sao chị đoán được màu mắt của gã phù thủy hả chị Clare?”

“Chị nghĩ là mình biết hắn, William ạ”.

“Chị đã gặp hắn trước đây rồi à?” William nhìn nàng chăm chăm.

“Đúng thế”.

“Nhưng không thể nào”, cậu bé thốt lên.

“Lạy chúa”, Joanna thì thầm, chị nhìn Clare hoảng hốt, “Chắc em không tin…”

“Phải, em tin thế đó”. Miệng nàng mím chặt lại, “Chị cứ nghĩ mà xem, chị Joanna. Hắn ta thường tặng phụ nữ một bông hồng đỏ thắm. Hắn ta làm thơ tặng họ. Hắn ta là một hiệp sĩ lịch thiệp, người có thể đọc được bí mật trong những văn tự Ả Rập cổ. Hắn ta có vóc người tầm thước và luôn chế giễu những người đàn ông to lớn chỉ nhăm nhăm ỷ vào sức mạnh của mình. Và hắn ta không thèm quan tâm đến nước hoa bởi một vài loại trong số chúng làm hắn bị hắt hơi liên hồi”.

“Và”, Gareth bình thản nói ngay bên ngưỡng cửa, “hắn ta biết rất nhiều về hòn đảo cũng như lâu đài này, đủ để cử Dalian tới đây với lời chỉ dẫn rõ ràng làm thế nào để được yêu mến và thu nhận ngay lập tức”.

“Thưa ngài”. Dalian giật nảy mình, “Tôi không hề nghe thấy tiếng ngài bước vào”.

William cau mày, “Em vẫn không hiểu, vậy tên phù thủy là ai

Clare nhìn Gareth, người có đôi mắt xám hợp một cách kì lạ với màu xám của bầu trời đang vần vũ sau lưng chàng. Chàng vẫn nhìn nàng chăm chú, chờ đợi câu trả lời.

“Chúng ta biết đến hắn dưới cái tên Raymond de Coleville”, Clare nói.

“Lạy các thánh thần”, Joanna thì thầm, “Ngài Raymond đẹp trai của em ư”.

“Phải”. Đôi mắt Clare không rời khỏi gương mặt kiên quyết rắn đanh của Gareth, “Thật là nhẹ người phải không?”

“Tại sao lại nhẹ người?” Dalian hỏi.

“Bởi chị biết cả ngài Raymond và ngài Gareth rất rõ”. Clare đứng dậy và nhìn khắp lượt những gương mặt đang chờ đợi xung quanh. Nàng mỉm cười điềm tĩnh, “Và chị có thể chắc chắn một điều gã phù thủy này không thể nào đem so được với Hung thần”.

Gareth đứng bên cửa sổ phòng làm việc của Clare dõi mắt ra phía biển. Một màn sương mù đáng ghét đang dâng lên theo mỗi đợt sóng báo trước sương mù dày đặc sẽ nhanh chóng bao trùm khắp hòn đảo.

Chương 16

Sự im lặng chết chóc bao trùm khắp căn phòng ấm áp làm cho Clare lo lắng. Nàng biết Dalian đang vô cùng hoảng sợ. Cả hai đều ngồi yên trên ghế bồn chồn chờ Gareth lên tiếng.

Clare khẽ mỉm cười yếu ớt an ủi Dalian nhưng cậu không hề đáp lại nàng.

Gareth dường như chẳng muốn làm gì để xoa dịu không khí căng thẳng này. Clare đã bắt đầu ngờ r chàng thậm chí còn cố tình để cho bầu không khí trở nên trầm trọng hơn. Chàng ngồi oai vệ trên chiếc ghế bành đối diện lò sưởi và nhìn vào ngọn lửa với một vẻ u tối, đăm chiêu báo hiệu điều chẳng lành. Khuỷu tay chàng chống lên tay ghế bằng gỗ sồi.

Cuối cùng chàng cũng cất tiếng, làm Clare giật mình.

“Tên ông chủ cậu đang phục vụ là gì hả Dalian xứ Ước mơ?”

Dalian lưỡng lự, Clare có thể nhìn thấy miệng cậu mở ra đóng vào một cách lo lắng, hai bàn tay vặn xoắn lại trong lòng. “Thưa chủ nhân, tôi xin ngài đừng hỏi tên ông ta. Chỉ cần nói tên ông ta thôi cũng đủ mang lại tai họa cho hòn đảo này”.

“Hắn ta là một ông chủ hùng mạnh phải không?” Giọng Gareth vô cùng êm ái.

“Vâng”.

“Một hiệp sĩ vĩ đại phải không?”

“Vâng”.

“Một lần cậu đã nói hắn ta đến từ Crusade”.

“Vâng”.

“Cậu sợ hắn hơn ta phải không?”

Dalian cúi gằm mặt nhìn xuống đôi bàn tay, “Ngài sẽ chỉ treo cổ tôi thôi, thưa chủ nhân. Ông ta còn có thể làm điều kinh khủng hơn nữa”.

“Điều gì còn tệ hơn cả treo cổ, cậu nhạc sĩ?

Đôi mắt Dalian lấp lánh ngước nhìn Clare, cậu liếm đôi môi run rẩy nói, “Ông ta đã nói sẽ giết chết phu nhân nếu như tôi dám phản bội ông ta”.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng chàng, “Hắn ta thật sự hăm dọa như vậy à? Rằng hắn thật sự sẽ giết phu nhân Clare?”

Dalian run rẩy mặc dù bây giờ cậu đã được khô ráo và ấm áp, “Ông ta thề sẽ giết bất cứ ai mà tôi yêu quý và ông ta còn nói sẽ trừng phạt tôi theo cách tàn ác nhất mà tôi không thể chống cự, thưa chủ nhân. Nhưng tôi thà bị treo cổ còn hơn là chết bởi ma thuật”.

Clare nhìn cậu ta chằm chằm, “Ma thuật ư?”

Dalian mím chặt môi như thể sợ rằng cậu đã nói quá nhiều.

“Ma thuật”. Gareth lặp lại từ ngữ đó vẻ tò mò, như thể đang thưởng thức nó từng chút vậy, “Ông chủ mà cậu khiếp sợ là một thầy phù thủy vĩ đại phải không?”

Dalian nhìn xuống đôi bàn tay xanh xao nắm chặt của mình, “Vâng. Ông ta là một bậc thầy nghệ thuật hắc ám. Ông ta có thể đi xuyên những cánh cửa đóng, có thể làm cho đồ vật biến mất. Ông ta nắm trong tay những bí mật cổ xưa”.

Lông mày Gareth khẽ nhướng lên, “Bậc thầy phép thuật, kẻ có thể đi xuyên tường và làm đồ vật biến mất lại phải cử một thằng bé mười sáu tuổi đi ăn trộm sách của một vị phu nhân hay sao? Sao hắn không hiện ra ở trong thư phòng của vợ ta mà lấy đi cuốn sách hắn cần? Sau đó hắn ta có thể phất tay áo mà biến mất trước khi có người phát hiện?”

“Thưa ngài, tôi không dám tìm hiểu lý do của ông ta”, Dalian tuyệt vọng nói. “Ông ta không bao giờ nói kế hoạch của mình cho tôi bất cứ ai biết. Đó không phải cách làm của ông ta, ông ta chỉ nghe theo chính bản thân mình”.

“Vậy chính xác hắn bảo cậu làm những gì ở đây?” Gareth hỏi.

“Ông ta sai tôi đến Ước mơ xin vào làm việc trong lâu đài với tư cách một nhạc sĩ hát rong. Ông ta nói tôi cần phải làm quen với lâu đài và mọi người ở đây để sẵn sàng chờ đợi dấu hiệu từ ông ta”.

Clare cau mày, “Hắn ta biết tôi sẽ vui mừng chào đón một nhạc sĩ hát rong ư?”

“Vâng, ông chủ của em…”, Dalian lắp bắp và liếc nhìn Gareth lo lắng. “Em định nói, ông chủ cũ của em…”

“Hắn ta còn nói gì?” Clare dịu dàng hỏi.

Dalian cố kiềm chế những giọt nước mắt đang rơi, “Ông ta nói những bài hát ngớ ngẩn của em sẽ làm chị hài lòng, thưa phu nhân. Ông ta nói chị sẽ chào đón em bởi chị vốn rất thích những bản tình ca lãng mạn vớ vẩn”.

“Hắn ta chỉ đúng có một điều”, Clare nói. “Đó là cậu được chào đón ở đây, Dalian ạ”.

“Cậu ta đã từng được chào đón thôi”, Gareth khẽ sửa lại. “Cho đến khi cậu ta phản bội lại ngôi nhà này và chúng ta”.

“Tôi buộc phải làm thế”, Dalian thì thầm, “Tôi buộc phải lấy trộm quyển sách, ông ta đã ra lệnh cho tôi”.

Ánh mắt Gareth sắc lạnh như dao, “Hắn ta ra mệnh lệnh này cho cậu khi nào?”

“Ông ta xuất hiện trong ngày hội chợ xuân. Ông ta tìm ra tôi trong đám đông và miêu tả với tôi về quyển sách mà ông ta muốn. Ông ta nói rằng nếu tôi không tìm cách mang nó đến cho ông ta trong vòng một tuần, ông ta sẽ tìm cách hủy diệt lâu đài này và tất cả mọi thứ bên trong”.

“Phiên chợ mùa xuân ư?” Gareth khẽ nheo mắt. “Hắn ta đã có mặt tại Seabern à?”

“Vâng”. Dalian lại sụt sịt khóc, “Ông ta đã hóa phép biến thành một người bán hàng rong”.

“Điều đó lý giải tại sao tâm trạng của cậu lại xấu đi đến vậy kể từ ngày hôm đó”, Clare nói.

“Em bắt đầu tin ông ta đã quên em”, Dalian thì thầm. “Sự thật, trong suốt hai tháng qua, em đã tự thuyết phục bản thân ông ta chẳng cần gì tới em nữa và có lẽ em đã được tự do”.

“Thế nên cậu đã thề sẽ chung thành với ta có phải không, Dalian xứ Ước mơ?” Gareth hỏi. “Bởi vì cậu nghĩ tên phù thủy đó đã thả tự do cho cậu?”

“Ông ta không bao giờ yêu cầu tôi phải thề trung thành với ông ta như ngài đã làm, thưa chủ nhân”. Dalian khổ sở nhìn xuống sàn, “Đối với ông ta tôi chỉ là một tên đầy tớ không hơn. Mà người ta thì không thèm yêu cầu tôi tớ phải thề trung thành với mình”.

Clare nhìn quyển sách đang đặt trên bàn. “Ông ta nói đó là một cuốn sách dày có chứa những công thức bí mật được viết bằng những chữ viết tay cẩu thả. Ông ta nói chắc chắn nó phải nằm trong số những thứ ngài Humphrey đã gửi về nhà trước khi ông mất”.

“Cậu biết ta nghiên cứu chính quyển sách đó bởi vì cậu đã trợ giúp ta thực hiện những thí nghiệm phải không?” Gareth hỏi.

Miệng Gareth khẽ mím lại, “Ta đã nghĩ cậu có tài năng đặc biệt với những thí nghiệm. Hóa ra bởi vì cậu đã phụ tá tên phù thủy của cậu rất nhiều lần, ta cược là như vậy. Có đúng không?”

“Vâng”. Dalian khó nhọc nuốt nước bọt, “Ông ta dạy tôi những thứ cần thiết để tôi có thể phụ giúp ông ta thực hiện những thí nghiệm. Thưa chủ nhân, xin ngài hãy cho tôi biết, ngài có định treo cổ tôi lên đêm nay không?”

“Sao cậu hỏi vậy?”

“Tôi không muốn chết mà chưa được rửa tội. Tôi biết mình không có quyền cầu xin lòng tốt của ngài, nhưng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ngài cho tôi được gặp cha xứ chỉ vài phút trước khi bị treo cổ”.

“Lạy Thánh Hermione lòng lành, ngài Gareth sẽ không định treo cổ bất cứ ai đêm nay cả”, Clare hổn hển nói. “Phải không, thưa ngài?”

Gareth vẫn im lặng trầm ngâm nhìn ngọn lửa.

Dalian cắn môi và nhìn xuống những ngón tay run rẩy của mình, “Em cầu xin chị một ngày nào đó hãy tha thứ cho em, chị Clare”.

Clare cau mày nhìn Gareth rồi quay lại với Dalian, “Đừng để ý đến ông chủ của cậu. Lúc này ngài ấy đang trong tâm trạng không tốt nhưng ngài ấy sẽ không treo cổ cậu đâu, Dalian.”

Dalian nhìn nàng như thể nàng bị mất trí.

“Thưa ngài, ngài làm ơn nói với Dalian rằng sẽ không treo cổ cậu ấy chứ?” Clare sốt ruột hỏi.

“Anh vẫn đang cân nhắc vấn đề”. Gareth lầm bầm.

“Thưa ngài, ngài biết sẽ không treo cổ hiệp sĩ cận vệ tương lai của mình mà”. Clare mỉm cười trấn an Dalian. “Tôi biết cậu buộc phải lấy cuốn sách để bảo vệ tôi, Dalian ạ. Và ngài Gareth cũng hiểu như vậy”.

Dalian có vẻ vẫn không bị thuyết phục bởi thái độ yên lặng của Gareth, “Thưa ngài, tôi hiểu ngài sẽ cho việc tôi đã làm là một sự phản bội nhưng tôi xin thề bằng cả trái tim mình tôi thực sự mong muốn được trở thành hiệp sĩ cận vệ của ngài. Nhưng ngài cũng đã từng nói một người đàn ông phải làm tất cả mọi thứ cần thiết để bảo vệ những người mình yêu quý. Tôi phải bảo vệ phu nhân Clare”.

“Một người đàn ông không thể phục vụ cùng lúc hai ông chủ, Dalian xứ Ước mơ ạ”.

“Không, thưa chủ nhân. Tôi biết điều đó, nhưng khi tôi thề sẽ trung thành với ngài mãi mãi, tôi thật sự tin rằng mình đã được tự do để phụng sự ngài. Tôi chẳng là gì với ông ta cả, chỉ là một thằng bé ông ta đã bỏ ra vài đồng để mua về. Sống ở Ước mơ được một thời gian yên ổn, tôi nghĩ ông ta đã quên hoặc không còn cần đến tôi nữa. Tôi đã tự nhủ ông ta sẽ không bao giờ còn tìm đến tôi”.

Đôi mắt Gareth vẫn lấp lánh xám như màu pha lê khói, “Ta cần biết tên của gã phù thủy Dalian ạ”.

Vẻ mặt Dalian trông khiếp sợ như một chú thỏ bị săn đuổi, “Tôi thề, nếu tôi dám nói tên ông ta, tất cả mọi người, đặc biệt là phu nhân Clare sẽ gặp nguy hiểm chết người”.

“Phu nhân Clare đã bị đặt vào tình thế nguy hiểm rồi”, Gareth nói, “Cách duy nhất để ta có thể bảo vệ cô ấy, lâu đài này và tất cả mọi người là phải biết về tên chủ nhân của cậu càng nhiều càng tốt”.

“Nhưng ông ta không phải là một hiệp sĩ bình thường, thưa ngài. Ông ta là một phù thủy”. Dalian rên rỉ.

“Quỷ tha ma bắt! Hắn ta chỉ là một nhà giả kim không hơn không kém. Một tên đàn ông bình thường nắm trong tay vài mánh lới phương Đông không hơn. Ta muốn biết tên của hắn”.

Clare chạm vào tay Dalian, “Hãy cho chúng tôi biết tên của hắn, Dalian ạ. Đó là điều tốt nhất. Ngài Gareth sẽ giải quyết vấn đề êm xuôi, ngài ấy rất giỏi việc đó mà”.

Dalian ngước ánh mắt lo lắng hết nhìn gương mặt cứng rắn như tảng đá của Gareth đến nụ cười ấm áp khuyến khích của Clare, “Xin ngài tha lỗi, tôi biết ngài là một hiệp sĩ vĩ đại, thưa chủ nhân. Nhưng ngài cũng không thể chống chọi lại với phép thuật hắc ám của tên phù thủy đó”.

“Vô lý”, Clare nói. “Ngài Gareth thừa khả năng đối phó với những tên phù thủy nhãi nhép đó”.

Đôi mắt không thể đọc được của Gareth lướt nhẹ trên gương mặt nàng, “Cảm ơn vì đã tin tưởng anh, phu nhân”.

Clare thấy lòng mình ấm áp trước giọng nói thô ráp của chàng, “Em không nghi ngờ anh đủ khả năng bảo vệ lâu đài này, thưa chủ nhân”.

“Lúc này, anh chỉ cần một chút niềm tin như thế ở hiệp sĩ cận vệ tương lai của anh thôi”, Gareth thong thả nói, “Sẽ dễ dàng hơn nhiều để anh thực hiện tốt nhiệm vụ của mình”.

Gương mặt Dalian bừng sáng lên trong phút chốc rồi lại xìu xuống vì thất vọng, “Tôi không bao giờ còn là hiệp sĩ cận vệ tương lai của ngài nữa, thưa chủ nhân. Chúng ta đều biết r

“Cậu nói chưa từng tuyên thệ trung thành với tên phù thủy phải không?”

“Không, thưa chủ nhân”.

“Nhưng cậu đã tuyên thệ sẽ trung thành mãi mãi với ta trước mặt những người làm chứng”.

“Vâng, đúng thế”.

“Có phải đáp lại ta đã chấp nhận lời thề của cậu không?”

“Dạ phải”.

“Ta đã hứa gì với cậu để đổi lại sự phục vụ suốt đời của cậu hỡi Dalian xứ Ước mơ?”

“Sự che chở của ngài, thưa chủ nhân”.

“Ta không bao giờ nuốt lời, nhạc sĩ ạ. Lời thề danh dự là thứ thiêng liêng nhất mà ta không dễ dàng thốt ra với bất cứ ai. Một khi đã nói, ta sẽ thực hiện nó dù phải trả bất cứ giá nào”.

“Tôi hiểu, thưa chủ nhân”. Dalian bóp chặt tay. “Nhưng tôi không bao giờ có quyền đòi hỏi sự che chở của ngài nữa”.

“Sẽ như thế nếu như cậu nuốt lời”. Gareth dịu dàng nói.

Dalian ngẩng phắt đầu lên. “Nhưng tôi đã thề lời thề trung thành suốt đời, ngài biết vậy mà”.

“Điều ta biết”. Gareth trầm ngâm nói. “Là cậu sợ tên giả kim đó đến mức đã ngu muội làm th những gì hắn sai bảo”.

“Vâng”.

“Nhưng ta cũng biết cậu buộc phải tuân lệnh hắn cũng bởi muốn bảo vệ cho sự an toàn của phu nhân Clare”.

“Đó là sự thật”, Dalian thì thầm. “Tôi xin thề”.

“Vậy thì cậu không hề phản bội ta cho dù những gì cậu đã làm là bất cần và dại dột, nhưng cậu đã không nuốt lời. Cậu sẽ vẫn là hiệp sĩ cận vệ tương lai của ta và ta vẫn là chủ nhân của cậu”.

Dalian nhắm nghiền mắt và hít một hơi thở sâu, run rẩy, “Ngài thật là hào hiệp, thưa ông chủ. Tôi không xứng đáng với lòng tốt của ngài”.

“Tên của hắn, Dalian”. Tay Gareth nắm lại thành nắm đấm trên tay vịn ghế, “Ta muốn biết tên của gã phù thủy”.

“Lucretius, thưa chủ nhân”. Dalian vẫn không thôi run rẩy nhắm chặt mắt như thể chờ đợi ngày tận thế sắp giáng xuống. Thấy không có gì xảy ra, cậu mới hé mắt nhìn thận trọng, giọng nói đã bớt lo sợ hơn, “Tên ông ta là Lucretius de Valemort”.

“Lucretius de Valemort”. Gareth khẽ lặp lại cái tên. “Ta chưa bao giờ nghe thấy tên hắn ta”.

“Em cũng vậy”, Clare nói.

Dalian gục đầu xuống vai, “Cầu xin chúa hãy cứu giúp, tôi sợ ông ta sẽ giết tất cả chúng ta m

“Dalian đã làm thế nào để trốn ra khỏi sân mà không bị lính gác phát hiện?” Cái đầu trọc của Ulrich bóng loáng trong ánh lửa khi anh cúi xuống nghiên cứu tấm bản đồ trải rộng trên bàn.

“Cậu ta đợi cho đến khi lính gác đổi phiên”. Gareth lấy ngón tay rà soát trên hai địa điểm mà những chiếc thuyền nhỏ có thể cập bến lên đảo. “Sau đó cậu ta bắc một chiếc thang lên nóc chuồng ngựa. Sau khi đã trèo xuống đỉnh mái, cậu ta liền tụt xuống đất bằng một sợi dây thừng”.

“Anh chàng nhạc sĩ cũng khéo léo đấy nhỉ, phải vậy không?”

“Phải’. Gareth liếc nhìn qua cửa sổ nơi bình minh của một ngày mới đã bắt đầu. Cơn bão đã tan nhưng không khí vẫn còn rất nặng nề. “Nếu ai đó có thể dễ dàng thoát ra khỏi lâu đài thì người khác cũng có thể xâm nhập vào được dễ dàng. Hãy cắt cử thêm lính gác trong lâu đài, Ulrich ạ”.

“Tôi buộc phải điều một lính đang canh gác tu viện để làm việc này thôi.”

“Tôi không nghĩ hiện tu viện gặp nguy hiểm bởi vì tên giả kim đó biết rõ cuốn sách đang nằm trong lâu đài”.

Gareth phát hiện ra những chỗ lõm vào nơi bờ vịnh, “Tôi cũng muốn chúng ta bố trí thêm người canh phòng ở những vách đá này cũng như cảng chính của đảo. Hãy đảm bảo những vịnh đá này được kiểm tra kĩ mỗi khi thủy triều lên”.

“Chúng ta sẽ phải dàn mỏng nhân lực lên khắp vị trí ở hòn đảo này, thưa ngài. Ba người của ta mà ngài đã cử đi bảo vệ chuyến hàng chở nước hoa cho người lái buôn lên London vẫn chưa quay trở lại. Chúng ta đang rất thiếu người”.

“Anh và tôi sẽ đích thân cắt phiên nhau đứng gác. Cậu hiệp sĩ cận vệ tương lai của tôi cũng thế”.

Ulrich ngước nhìn với một ánh mắt tò mò lấp lánh trong đôi mắt. “Anh định vẫn đặt niềm tin vào cậu ta sao?”

“Dalian là người của tôi. Cậu ta sợ hãi tên chủ cũ nhưng không ràng buộc phải trung thành với hắn ta. Cậu ấy sẽ trung thành với tôi”.

Ulrich lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, “Thôi được, anh luôn có con mắt nhìn người chính xác. Vậy chúng ta sẽ bố trí cậu ta canh gác tu viện”.

“Tôi sẽ ở lại trông chừng lâu đài”, Gareth nói. “Anh sẽ phụ trách bến cảng với hai người nữa”.

“Được, nhưng anh thật sự tin rằng gã Lucretius de Valemort ấy sẽ cố mang binh lính có vũ trang đổ bộ lên Ước mơ ư?”

“Tôi không biết. Chắc hắn ta cũng nhận ra sẽ khó khăn đến mức nào để đưa được tay chân đổ bộ lên bến cảng này mà không bị phát hiện”.

“Ở điểm này thì hắn ta không thể nào biết được anh đã đoán trước mọi hành động của hắn”.

“Hắn sẽ sớm nhận ra thôi”. Gareth tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ. “Tôi có cảm giác là khi Dalian không mang được cuốn sách về, hắn ta sẽ tự mình đến đây để lấy. Hắn đã một lần đặt chân lên hòn đảo này rồi”.

Ulrich ngước nhìn chàng vẻ dò hỏi, “Lúc nào thế?”

“Cái đêm hắn ta đột nhập vào thư viện của tu viện”.

“Anh tin hắn là kẻ đã giết b

“Phải”.

“À, rất đúng. Con ma thần kì kẻ có thể đi xuyên những cánh cửa khóa kín”, Ulrich trầm ngâm nói.

“Nghe có vẻ giống một gã đàn ông đội trùm đầu của tu sĩ biết cách mở khóa đúng không? Tôi nghi ngờ hắn ta đến đây bằng một chiếc thuyền nhỏ và cập bến ở một trong hai địa điểm này”. Gareth gõ ngón tay lên một vịnh nước nhỏ trên bản đồ.

Ulrich mỉm cười dữ dằn, “Nếu gã phù thủy đó còn dám mò đến đây một lần nữa, chúng ta sẽ tóm gọn hắn”.

“Phải, dù Dalian có tin thế nào, hắn ta cũng chỉ là một con người mà thôi”.

“Thế cậu Dalian trẻ tuổi đâu rồi?”

“Clare đã dẫn cậu ta vào bếp và cho cậu ta ăn rồi. Sau chuyến phiêu lưu mạo hiểm vừa rồi và sau khi đã thật sự tin mình sẽ không bị treo cổ, cậu ta đột ngột cảm thấy như sắp bị chết đói”.

Ulrich cau mày suy nghĩ, “Tôi muốn biết nhiều hơn về gã phù thủy đó”.

“Tôi cũng vậy, nhưng Dalian rất sợ hắn và vẫn rất khó khăn khi nói về hắn. Clare nghĩ cậu ta sẽ nói được nhiều hơn một khi đã được ăn no và nghỉ ngơi”.

“Anh đề nghị phu nhân của mình hỏi han cậu bé sao?”

“Clare mới là người đưa ra ý tưởng này”, Gareth thừa

o°•

“Hắn ta là một phù thủy ư?” Miệng Joanna há hốc vì ngạc nhiên, “Em chắc chứ?”

“Đó là những gì Dalian nghĩ”. Clare nhìn cậu ta, “Phải vậy không?”

“Vâng, thưa phu nhân”. Dalian ngồi bên chiếc bàn to trong bếp, trước mặt là phần còn lại của một con gà tây nướng khổng lồ, suất ăn cho một người đàn ông đã nhịn đói cả nhiều tuần. William đang lượn lờ xung quanh cậu, gặm một miếng pho mát to.

“Ngài Ulrich đã nói chẳng có gì gọi là phép thuật ở đây cả”, William nói. “Chú ấy nói Lucretius de Valemort giống một nhà giả kim chứ không phải là phù thủy thật sự”.

“Lucretius de Valemort có thể đi xuyên qua những cánh cửa khóa kín”, Dalian nhấn mạnh.

“Thật không?” William hỏi lại, vẻ tò mò.

“Anh đã thấy tận mắt ông ta bước vào một căn phòng đóng chặt mà không sử dụng đến chìa khóa”, Dalian lúng búng, miệng đầy thịt gà. “Anh cũng đã thấy ông ta hóa phép cho vật thể biến mất rồi lại hiện ra trong chớp mắt. Anh biết ngài Gareth không tin anh, nhưng đó là sự thật”.

“Em đánh cuộc ông ta không phải là một hiệp sĩ vĩ đại như chủ nhân Gareth và ngài Ulrich được”. William tự tin nói.

Dalian ngừng nhai, đôi mắt cậu lộ vẻ lo lắng. “Anh đã nói với em rồi Lucretius de Valemort đến từ Crusade và ông ta là một hiệp sĩ mạnh mẽ cho dù ông ta luôn nói rằng chỉ kẻ ngốc mới dùng đến kiếm trong khi hắn ta có thể sử dụng phép

William cắn một miếng pho mát to, “Ông ta có to lớn và khỏe như chủ nhân Gareth và ngài Ulrich không?”

“Không”. Dalian có vẻ vui hơn với ý tưởng đó trong một thoáng, “Ông ta không to lớn được như ông chủ của chúng ta”. Rồi mặt cậu xịu xuống nhanh chóng, “Nhưng ông ta sử dụng kiếm rất điêu luyện và ông ta nhanh nhẹn vô cùng. Ông ta thường nói những gã to lớn thường rất dễ đánh bại bởi bọn họ chỉ ỷ vào sức mạnh cơ bắp thay vì dùng đầu óc”.

“Tên phù thủy đó rõ ràng chưa từng gặp ngài Gareth, đúng không nào?” Clare nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh William và nhìn Dalian.

“Vâng”. Dalian có vẻ thư giãn hơn một chút với ý nghĩ đó. “Ngài Gareth cũng là một hiệp sĩ rất thông minh và tài giỏi, phải vậy không? Có lẽ tài năng còn vượt xa cả tên phù thủy nữa”.

“Tôi nghĩ là thế”. Clare tự lấy cho mình một lát bánh mì nóng, “Gã phù thủy đã kết hôn chưa?”

“Chưa. Phụ nữ cho là ông ta đẹp trai, quả thật, họ ngưỡng mộ ông ta. Em từng thấy họ ganh đua với nhau để giành được sự chú ý của ông ta nhưng ông ta nói phụ nữ chẳng giúp ích được gì nhiều cho một người đàn ông”.

Joanna tô điểm cho một chiếc bánh sữa trứng bằng những quả anh đào, nhìn Clare đầy ý nghĩa, “Có phải ông ta chỉ thích bầu bạn với cánh đàn ông không?” Chị làm như tình cờ hỏi.

Dalian nhún vai, “Không”.

“Hay những cậu trai trẻ?” Joanna khẽ hỏi.

Clare nín thở và nàng nhận ra ngụ ý trong những câu hỏi của chị Joanna

Nhưng Dalian có vẻ như bị những câu hỏi làm cho bối rối, cậu lắc đầu và với lấy cho mình một chiếc bánh sữa trứng, “Không, sự thật tên phù thủy chẳng quan tâm đến bất cứ ai. Ông ta đã dành cả đời cho việc nghiên cứu phép thuật hắc ám, nhưng em cũng tận mắt trông thấy ông ta trở nên duyên dáng với phụ nữ đến thế nào một khi ông ta cần lợi dụng họ điều gì đó”.

Clare ngồi yên không nhúc nhích. “Cậu nói thế có nghĩa gì?”

“Ông ta sẵn sàng tặng cho họ những món quà lãng mạn để dụ dỗ họ làm theo ý muốn của ông ta”.

“Một đóa hồng đỏ thắm. Đôi khi ông ta còn làm thơ tặng họ nữa cho dù ông ta nghĩ chuyện đó thật vớ vẩn”. Dalian nhăn nhó. “Mọi quý bà và tiểu thư đều mê mẩn những món quà như thế. Họ không hề biết ông ta thực sự nghĩ gì về họ”.

“Một đóa hồng đỏ thắm”. Clare gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn. “Nói cho tôi biết, Dalian, gã phù thủy này có hay xức nước hoa hoặc dùng xà bông thơm không?”

“Không. Ông ta chẳng thèm quan tâm đến bất cứ loại hương thơm hay nước hoa nào. Ông ta nói đó chỉ là thứ dành cho phụ nữ, nhưng sự thật em tin ông ta không thích chúng bởi vì ông ta bị dị ứng hắt hơi đối với một vài loại mùi thơm”.

Clare trao đổi với chị Joanna một cái nhìn ý nhị, “Tóc của gã phù thủy màu gì vậy?”

“Màu vàng hoe”. Dalian nhìn nàng. “Nhưng sao chị hỏi như vậy?”

“Và đôi mắt màu nâu sáng phải không?”

“Phải”. Dalian cau mày. “Làm sao chị

Clare nhìn gương mặt bối rối của Joanna, “Chị đã đoán ra dựa trên những điều em đã nói về hắn ta”.

Bé William có vẻ thực sự bị ấn tượng. “Nhưng làm sao chị đoán được màu mắt của gã phù thủy hả chị Clare?”

“Chị nghĩ là mình biết hắn, William ạ”.

“Chị đã gặp hắn trước đây rồi à?” William nhìn nàng chăm chăm.

“Đúng thế”.

“Nhưng không thể nào”, cậu bé thốt lên.

“Lạy chúa”, Joanna thì thầm, chị nhìn Clare hoảng hốt, “Chắc em không tin…”

“Phải, em tin thế đó”. Miệng nàng mím chặt lại, “Chị cứ nghĩ mà xem, chị Joanna. Hắn ta thường tặng phụ nữ một bông hồng đỏ thắm. Hắn ta làm thơ tặng họ. Hắn ta là một hiệp sĩ lịch thiệp, người có thể đọc được bí mật trong những văn tự Ả Rập cổ. Hắn ta có vóc người tầm thước và luôn chế giễu những người đàn ông to lớn chỉ nhăm nhăm ỷ vào sức mạnh của mình. Và hắn ta không thèm quan tâm đến nước hoa bởi một vài loại trong số chúng làm hắn bị hắt hơi liên hồi”.

“Và”, Gareth bình thản nói ngay bên ngưỡng cửa, “hắn ta biết rất nhiều về hòn đảo cũng như lâu đài này, đủ để cử Dalian tới đây với lời chỉ dẫn rõ ràng làm thế nào để được yêu mến và thu nhận ngay lập tức”.

“Thưa ngài”. Dalian giật nảy mình, “Tôi không hề nghe thấy tiếng ngài bước vào”.

William cau mày, “Em vẫn không hiểu, vậy tên phù thủy là ai

Clare nhìn Gareth, người có đôi mắt xám hợp một cách kì lạ với màu xám của bầu trời đang vần vũ sau lưng chàng. Chàng vẫn nhìn nàng chăm chú, chờ đợi câu trả lời.

“Chúng ta biết đến hắn dưới cái tên Raymond de Coleville”, Clare nói.

“Lạy các thánh thần”, Joanna thì thầm, “Ngài Raymond đẹp trai của em ư”.

“Phải”. Đôi mắt Clare không rời khỏi gương mặt kiên quyết rắn đanh của Gareth, “Thật là nhẹ người phải không?”

“Tại sao lại nhẹ người?” Dalian hỏi.

“Bởi chị biết cả ngài Raymond và ngài Gareth rất rõ”. Clare đứng dậy và nhìn khắp lượt những gương mặt đang chờ đợi xung quanh. Nàng mỉm cười điềm tĩnh, “Và chị có thể chắc chắn một điều gã phù thủy này không thể nào đem so được với Hung thần”.

Gareth đứng bên cửa sổ phòng làm việc của Clare dõi mắt ra phía biển. Một màn sương mù đáng ghét đang dâng lên theo mỗi đợt sóng báo trước sương mù dày đặc sẽ nhanh chóng bao trùm khắp hòn đảo.

“Hắn ta là vị hiệp sĩ trong mơ của nàng, và nàng đã lấy hắn làm hình mẫu để phác thảo nên một công thức chọn chồng hoàn hảo phải không?” Gareth hỏi, giọng không bộc lộ cảm xúc.

“Sự thật là em đã lấy Raymond de Coleville làm mẫu”. Clare ngồi thẳng trên ghế, hai tay nắm chặt để trên bàn, “Phụ nữ cần một hình mẫu chính xác để mô phỏng lại những gì mình muốn”.

“Thật ư?”

Clare thở dài, “Em không được gặp gỡ nhiều những vị hiệp sĩ khác, thưa ngài. Một số ít những người em biết thì không gây ấn tượng cho lắm. Họ trông đều giống như kiểu của Nicholas hay anh trai em. Cha em cũng là một hiệp sĩ và em ngưỡng mộ ông, tuy nhiên chắc chắn em không muốn lấy một người chồng trốn tránh trách nhiệm và bổn phận của mình như ông”.

“Và rồi tên phù thủy xuất hiện trên hòn đảo này và tung bùa mê lên em”.

Clare nhăn mũi, “Em không nghĩ sự thật tệ như vậy”.

“Có một điều anh muốn biết”, Gareth nói.

“Vâng, thưa ngài?”

“Em còn yêu hắn ta không?”

Clare lạnh người, “Không, em không yêu Raymond de Coleville, Lucretius, hay bất cứ tên gì người ta gọi hắn”.

Gareth quay đầu lại nhìn nàng, quai hàm của chàng rắn lại như đá. “Em chắc chứ? Bởi rất có vẻ là anh sẽ giết chết hắn ta, Clare ạ?”

Clare rùng mình, “Em không thích anh phải giết ai cả”.

“Anh cũng vậy, nhưng gã phù thủy là một tên giết người”.

“Kẻ giết bà Betrice ư?”

“Hắn ta là kẻ bóp cổ bà ấy đến chết”.

“Phải, em cho là như vậy dù thật khó tin khi nghĩ đến Raymond là một kẻ giết người”.

“Em phải đối mặt với sự thật, có thể hắn ta cũng chính là kẻ đã giết

“Cha em ư?” Clare choáng váng, “Nhưng cha em bị kẻ cướp giết hại ở Tây Ban Nha cơ mà”.

“Cha em quý trọng điều gì nhất trong cuộc đời của ông?” Gareth dịu dàng hỏi. “Hãy nghĩ đi Clare”.

“Cuốn sách mà ông ấy dịch những công thức về thuật giả kim”, nàng thì thầm, “Cũng giống như những gì mà tên phù thủy tìm kiếm”.

“Phải. Chúng ta biết tên phù thủy đã giết một người vì cuốn sách, có thể hắn ta sẽ lại giết người thứ hai”.

Clare nhắm mắt lại rùng mình, “Thật đau đớn khi biết vậy. Em rất lấy làm buồn vì trên đảo Ước Mơ lại xảy ra những tội ác ghê tởm đến thế, thưa ngài. Em biết anh đã hi vọng được sống một cuộc sống bình yên”.

“Không có gì mà không phải trả giá cả, kể cả là một cuộc sống tĩnh lặng, thanh bình. Anh sẵn sàng trả giá cho những thứ mà anh muốn”.

Clare mở mắt và kiếm tìm gương mặt chàng, “Phải, em biết. Em chỉ cầu nguyện một ngày kia anh sẽ có được thứ mình tìm kiếm”.

“Anh cũng thế”. Gareth hạ đôi mi mắt dịu dàng nhìn nàng, “Em chắc mình không yêu gã phù thủy này chứ?”

“Em rất chắc chắn, thưa ngài. Sự thật em đã biết từ rất lâu không bao giờ em có thể yêu hắn ta được”.

“Làm sao em biết…” Gareth thốt lên như thể chàng đang tìm kiếm ráo riết những từ chàng muốn nghe, “Điều gì khiến em chắc mình không yêu hắn ta? Làm sao em biết được mình có còn yêu hắn hay không?”

“Có hai lý do. Lý do đầu tiên chắc anh sẽ không hiểu đâu?”

“Đó là gì vậy?”

Clare nhún vai, “Anh ta có mùi không phù hợp với em”.

Gareth hấp háy mắt, “Xin lỗi, em nói gì cơ? Chẳng lẽ hắn ta rất lười tắm hay sao?”

“Ồ không. Hắn là người rất chăm chút cho bản thân”. Nụ cười của Clare nhạt dần, “Nhưng mùi vị của hắn không bao giờ phù hợp với em, nếu anh có thể hiểu em nói gì”.

Chương 16

Sự im lặng chết chóc bao trùm khắp căn phòng ấm áp làm cho Clare lo lắng. Nàng biết Dalian đang vô cùng hoảng sợ. Cả hai đều ngồi yên trên ghế bồn chồn chờ Gareth lên tiếng.

Clare khẽ mỉm cười yếu ớt an ủi Dalian nhưng cậu không hề đáp lại nàng.

Gareth dường như chẳng muốn làm gì để xoa dịu không khí căng thẳng này. Clare đã bắt đầu ngờ r chàng thậm chí còn cố tình để cho bầu không khí trở nên trầm trọng hơn. Chàng ngồi oai vệ trên chiếc ghế bành đối diện lò sưởi và nhìn vào ngọn lửa với một vẻ u tối, đăm chiêu báo hiệu điều chẳng lành. Khuỷu tay chàng chống lên tay ghế bằng gỗ sồi.

Cuối cùng chàng cũng cất tiếng, làm Clare giật mình.

“Tên ông chủ cậu đang phục vụ là gì hả Dalian xứ Ước mơ?”

Dalian lưỡng lự, Clare có thể nhìn thấy miệng cậu mở ra đóng vào một cách lo lắng, hai bàn tay vặn xoắn lại trong lòng. “Thưa chủ nhân, tôi xin ngài đừng hỏi tên ông ta. Chỉ cần nói tên ông ta thôi cũng đủ mang lại tai họa cho hòn đảo này”.

“Hắn ta là một ông chủ hùng mạnh phải không?” Giọng Gareth vô cùng êm ái.

“Vâng”.

“Một hiệp sĩ vĩ đại phải không?”

“Vâng”.

“Một lần cậu đã nói hắn ta đến từ Crusade”.

“Vâng”.

“Cậu sợ hắn hơn ta phải không?”

Dalian cúi gằm mặt nhìn xuống đôi bàn tay, “Ngài sẽ chỉ treo cổ tôi thôi, thưa chủ nhân. Ông ta còn có thể làm điều kinh khủng hơn nữa”.

“Điều gì còn tệ hơn cả treo cổ, cậu nhạc sĩ?

Đôi mắt Dalian lấp lánh ngước nhìn Clare, cậu liếm đôi môi run rẩy nói, “Ông ta đã nói sẽ giết chết phu nhân nếu như tôi dám phản bội ông ta”.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng chàng, “Hắn ta thật sự hăm dọa như vậy à? Rằng hắn thật sự sẽ giết phu nhân Clare?”

Dalian run rẩy mặc dù bây giờ cậu đã được khô ráo và ấm áp, “Ông ta thề sẽ giết bất cứ ai mà tôi yêu quý và ông ta còn nói sẽ trừng phạt tôi theo cách tàn ác nhất mà tôi không thể chống cự, thưa chủ nhân. Nhưng tôi thà bị treo cổ còn hơn là chết bởi ma thuật”.

Clare nhìn cậu ta chằm chằm, “Ma thuật ư?”

Dalian mím chặt môi như thể sợ rằng cậu đã nói quá nhiều.

“Ma thuật”. Gareth lặp lại từ ngữ đó vẻ tò mò, như thể đang thưởng thức nó từng chút vậy, “Ông chủ mà cậu khiếp sợ là một thầy phù thủy vĩ đại phải không?”

Dalian nhìn xuống đôi bàn tay xanh xao nắm chặt của mình, “Vâng. Ông ta là một bậc thầy nghệ thuật hắc ám. Ông ta có thể đi xuyên những cánh cửa đóng, có thể làm cho đồ vật biến mất. Ông ta nắm trong tay những bí mật cổ xưa”.

Lông mày Gareth khẽ nhướng lên, “Bậc thầy phép thuật, kẻ có thể đi xuyên tường và làm đồ vật biến mất lại phải cử một thằng bé mười sáu tuổi đi ăn trộm sách của một vị phu nhân hay sao? Sao hắn không hiện ra ở trong thư phòng của vợ ta mà lấy đi cuốn sách hắn cần? Sau đó hắn ta có thể phất tay áo mà biến mất trước khi có người phát hiện?”

“Thưa ngài, tôi không dám tìm hiểu lý do của ông ta”, Dalian tuyệt vọng nói. “Ông ta không bao giờ nói kế hoạch của mình cho tôi bất cứ ai biết. Đó không phải cách làm của ông ta, ông ta chỉ nghe theo chính bản thân mình”.

“Vậy chính xác hắn bảo cậu làm những gì ở đây?” Gareth hỏi.

“Ông ta sai tôi đến Ước mơ xin vào làm việc trong lâu đài với tư cách một nhạc sĩ hát rong. Ông ta nói tôi cần phải làm quen với lâu đài và mọi người ở đây để sẵn sàng chờ đợi dấu hiệu từ ông ta”.

Clare cau mày, “Hắn ta biết tôi sẽ vui mừng chào đón một nhạc sĩ hát rong ư?”

“Vâng, ông chủ của em…”, Dalian lắp bắp và liếc nhìn Gareth lo lắng. “Em định nói, ông chủ cũ của em…”

“Hắn ta còn nói gì?” Clare dịu dàng hỏi.

Dalian cố kiềm chế những giọt nước mắt đang rơi, “Ông ta nói những bài hát ngớ ngẩn của em sẽ làm chị hài lòng, thưa phu nhân. Ông ta nói chị sẽ chào đón em bởi chị vốn rất thích những bản tình ca lãng mạn vớ vẩn”.

“Hắn ta chỉ đúng có một điều”, Clare nói. “Đó là cậu được chào đón ở đây, Dalian ạ”.

“Cậu ta đã từng được chào đón thôi”, Gareth khẽ sửa lại. “Cho đến khi cậu ta phản bội lại ngôi nhà này và chúng ta”.

“Tôi buộc phải làm thế”, Dalian thì thầm, “Tôi buộc phải lấy trộm quyển sách, ông ta đã ra lệnh cho tôi”.

Ánh mắt Gareth sắc lạnh như dao, “Hắn ta ra mệnh lệnh này cho cậu khi nào?”

“Ông ta xuất hiện trong ngày hội chợ xuân. Ông ta tìm ra tôi trong đám đông và miêu tả với tôi về quyển sách mà ông ta muốn. Ông ta nói rằng nếu tôi không tìm cách mang nó đến cho ông ta trong vòng một tuần, ông ta sẽ tìm cách hủy diệt lâu đài này và tất cả mọi thứ bên trong”.

“Phiên chợ mùa xuân ư?” Gareth khẽ nheo mắt. “Hắn ta đã có mặt tại Seabern à?”

“Vâng”. Dalian lại sụt sịt khóc, “Ông ta đã hóa phép biến thành một người bán hàng rong”.

“Điều đó lý giải tại sao tâm trạng của cậu lại xấu đi đến vậy kể từ ngày hôm đó”, Clare nói.

“Em bắt đầu tin ông ta đã quên em”, Dalian thì thầm. “Sự thật, trong suốt hai tháng qua, em đã tự thuyết phục bản thân ông ta chẳng cần gì tới em nữa và có lẽ em đã được tự do”.

“Thế nên cậu đã thề sẽ chung thành với ta có phải không, Dalian xứ Ước mơ?” Gareth hỏi. “Bởi vì cậu nghĩ tên phù thủy đó đã thả tự do cho cậu?”

“Ông ta không bao giờ yêu cầu tôi phải thề trung thành với ông ta như ngài đã làm, thưa chủ nhân”. Dalian khổ sở nhìn xuống sàn, “Đối với ông ta tôi chỉ là một tên đầy tớ không hơn. Mà người ta thì không thèm yêu cầu tôi tớ phải thề trung thành với mình”.

Clare nhìn quyển sách đang đặt trên bàn. “Ông ta nói đó là một cuốn sách dày có chứa những công thức bí mật được viết bằng những chữ viết tay cẩu thả. Ông ta nói chắc chắn nó phải nằm trong số những thứ ngài Humphrey đã gửi về nhà trước khi ông mất”.

“Cậu biết ta nghiên cứu chính quyển sách đó bởi vì cậu đã trợ giúp ta thực hiện những thí nghiệm phải không?” Gareth hỏi.

Miệng Gareth khẽ mím lại, “Ta đã nghĩ cậu có tài năng đặc biệt với những thí nghiệm. Hóa ra bởi vì cậu đã phụ tá tên phù thủy của cậu rất nhiều lần, ta cược là như vậy. Có đúng không?”

“Vâng”. Dalian khó nhọc nuốt nước bọt, “Ông ta dạy tôi những thứ cần thiết để tôi có thể phụ giúp ông ta thực hiện những thí nghiệm. Thưa chủ nhân, xin ngài hãy cho tôi biết, ngài có định treo cổ tôi lên đêm nay không?”

“Sao cậu hỏi vậy?”

“Tôi không muốn chết mà chưa được rửa tội. Tôi biết mình không có quyền cầu xin lòng tốt của ngài, nhưng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ngài cho tôi được gặp cha xứ chỉ vài phút trước khi bị treo cổ”.

“Lạy Thánh Hermione lòng lành, ngài Gareth sẽ không định treo cổ bất cứ ai đêm nay cả”, Clare hổn hển nói. “Phải không, thưa ngài?”

Gareth vẫn im lặng trầm ngâm nhìn ngọn lửa.

Dalian cắn môi và nhìn xuống những ngón tay run rẩy của mình, “Em cầu xin chị một ngày nào đó hãy tha thứ cho em, chị Clare”.

Clare cau mày nhìn Gareth rồi quay lại với Dalian, “Đừng để ý đến ông chủ của cậu. Lúc này ngài ấy đang trong tâm trạng không tốt nhưng ngài ấy sẽ không treo cổ cậu đâu, Dalian.”

Dalian nhìn nàng như thể nàng bị mất trí.

“Thưa ngài, ngài làm ơn nói với Dalian rằng sẽ không treo cổ cậu ấy chứ?” Clare sốt ruột hỏi.

“Anh vẫn đang cân nhắc vấn đề”. Gareth lầm bầm.

“Thưa ngài, ngài biết sẽ không treo cổ hiệp sĩ cận vệ tương lai của mình mà”. Clare mỉm cười trấn an Dalian. “Tôi biết cậu buộc phải lấy cuốn sách để bảo vệ tôi, Dalian ạ. Và ngài Gareth cũng hiểu như vậy”.

Dalian có vẻ vẫn không bị thuyết phục bởi thái độ yên lặng của Gareth, “Thưa ngài, tôi hiểu ngài sẽ cho việc tôi đã làm là một sự phản bội nhưng tôi xin thề bằng cả trái tim mình tôi thực sự mong muốn được trở thành hiệp sĩ cận vệ của ngài. Nhưng ngài cũng đã từng nói một người đàn ông phải làm tất cả mọi thứ cần thiết để bảo vệ những người mình yêu quý. Tôi phải bảo vệ phu nhân Clare”.

“Một người đàn ông không thể phục vụ cùng lúc hai ông chủ, Dalian xứ Ước mơ ạ”.

“Không, thưa chủ nhân. Tôi biết điều đó, nhưng khi tôi thề sẽ trung thành với ngài mãi mãi, tôi thật sự tin rằng mình đã được tự do để phụng sự ngài. Tôi chẳng là gì với ông ta cả, chỉ là một thằng bé ông ta đã bỏ ra vài đồng để mua về. Sống ở Ước mơ được một thời gian yên ổn, tôi nghĩ ông ta đã quên hoặc không còn cần đến tôi nữa. Tôi đã tự nhủ ông ta sẽ không bao giờ còn tìm đến tôi”.

Đôi mắt Gareth vẫn lấp lánh xám như màu pha lê khói, “Ta cần biết tên của gã phù thủy Dalian ạ”.

Vẻ mặt Dalian trông khiếp sợ như một chú thỏ bị săn đuổi, “Tôi thề, nếu tôi dám nói tên ông ta, tất cả mọi người, đặc biệt là phu nhân Clare sẽ gặp nguy hiểm chết người”.

“Phu nhân Clare đã bị đặt vào tình thế nguy hiểm rồi”, Gareth nói, “Cách duy nhất để ta có thể bảo vệ cô ấy, lâu đài này và tất cả mọi người là phải biết về tên chủ nhân của cậu càng nhiều càng tốt”.

“Nhưng ông ta không phải là một hiệp sĩ bình thường, thưa ngài. Ông ta là một phù thủy”. Dalian rên rỉ.

“Quỷ tha ma bắt! Hắn ta chỉ là một nhà giả kim không hơn không kém. Một tên đàn ông bình thường nắm trong tay vài mánh lới phương Đông không hơn. Ta muốn biết tên của hắn”.

Clare chạm vào tay Dalian, “Hãy cho chúng tôi biết tên của hắn, Dalian ạ. Đó là điều tốt nhất. Ngài Gareth sẽ giải quyết vấn đề êm xuôi, ngài ấy rất giỏi việc đó mà”.

Dalian ngước ánh mắt lo lắng hết nhìn gương mặt cứng rắn như tảng đá của Gareth đến nụ cười ấm áp khuyến khích của Clare, “Xin ngài tha lỗi, tôi biết ngài là một hiệp sĩ vĩ đại, thưa chủ nhân. Nhưng ngài cũng không thể chống chọi lại với phép thuật hắc ám của tên phù thủy đó”.

“Vô lý”, Clare nói. “Ngài Gareth thừa khả năng đối phó với những tên phù thủy nhãi nhép đó”.

Đôi mắt không thể đọc được của Gareth lướt nhẹ trên gương mặt nàng, “Cảm ơn vì đã tin tưởng anh, phu nhân”.

Clare thấy lòng mình ấm áp trước giọng nói thô ráp của chàng, “Em không nghi ngờ anh đủ khả năng bảo vệ lâu đài này, thưa chủ nhân”.

“Lúc này, anh chỉ cần một chút niềm tin như thế ở hiệp sĩ cận vệ tương lai của anh thôi”, Gareth thong thả nói, “Sẽ dễ dàng hơn nhiều để anh thực hiện tốt nhiệm vụ của mình”.

Gương mặt Dalian bừng sáng lên trong phút chốc rồi lại xìu xuống vì thất vọng, “Tôi không bao giờ còn là hiệp sĩ cận vệ tương lai của ngài nữa, thưa chủ nhân. Chúng ta đều biết r

“Cậu nói chưa từng tuyên thệ trung thành với tên phù thủy phải không?”

“Không, thưa chủ nhân”.

“Nhưng cậu đã tuyên thệ sẽ trung thành mãi mãi với ta trước mặt những người làm chứng”.

“Vâng, đúng thế”.

“Có phải đáp lại ta đã chấp nhận lời thề của cậu không?”

“Dạ phải”.

“Ta đã hứa gì với cậu để đổi lại sự phục vụ suốt đời của cậu hỡi Dalian xứ Ước mơ?”

“Sự che chở của ngài, thưa chủ nhân”.

“Ta không bao giờ nuốt lời, nhạc sĩ ạ. Lời thề danh dự là thứ thiêng liêng nhất mà ta không dễ dàng thốt ra với bất cứ ai. Một khi đã nói, ta sẽ thực hiện nó dù phải trả bất cứ giá nào”.

“Tôi hiểu, thưa chủ nhân”. Dalian bóp chặt tay. “Nhưng tôi không bao giờ có quyền đòi hỏi sự che chở của ngài nữa”.

“Sẽ như thế nếu như cậu nuốt lời”. Gareth dịu dàng nói.

Dalian ngẩng phắt đầu lên. “Nhưng tôi đã thề lời thề trung thành suốt đời, ngài biết vậy mà”.

“Điều ta biết”. Gareth trầm ngâm nói. “Là cậu sợ tên giả kim đó đến mức đã ngu muội làm th những gì hắn sai bảo”.

“Vâng”.

“Nhưng ta cũng biết cậu buộc phải tuân lệnh hắn cũng bởi muốn bảo vệ cho sự an toàn của phu nhân Clare”.

“Đó là sự thật”, Dalian thì thầm. “Tôi xin thề”.

“Vậy thì cậu không hề phản bội ta cho dù những gì cậu đã làm là bất cần và dại dột, nhưng cậu đã không nuốt lời. Cậu sẽ vẫn là hiệp sĩ cận vệ tương lai của ta và ta vẫn là chủ nhân của cậu”.

Dalian nhắm nghiền mắt và hít một hơi thở sâu, run rẩy, “Ngài thật là hào hiệp, thưa ông chủ. Tôi không xứng đáng với lòng tốt của ngài”.

“Tên của hắn, Dalian”. Tay Gareth nắm lại thành nắm đấm trên tay vịn ghế, “Ta muốn biết tên của gã phù thủy”.

“Lucretius, thưa chủ nhân”. Dalian vẫn không thôi run rẩy nhắm chặt mắt như thể chờ đợi ngày tận thế sắp giáng xuống. Thấy không có gì xảy ra, cậu mới hé mắt nhìn thận trọng, giọng nói đã bớt lo sợ hơn, “Tên ông ta là Lucretius de Valemort”.

“Lucretius de Valemort”. Gareth khẽ lặp lại cái tên. “Ta chưa bao giờ nghe thấy tên hắn ta”.

“Em cũng vậy”, Clare nói.

Dalian gục đầu xuống vai, “Cầu xin chúa hãy cứu giúp, tôi sợ ông ta sẽ giết tất cả chúng ta m

“Dalian đã làm thế nào để trốn ra khỏi sân mà không bị lính gác phát hiện?” Cái đầu trọc của Ulrich bóng loáng trong ánh lửa khi anh cúi xuống nghiên cứu tấm bản đồ trải rộng trên bàn.

“Cậu ta đợi cho đến khi lính gác đổi phiên”. Gareth lấy ngón tay rà soát trên hai địa điểm mà những chiếc thuyền nhỏ có thể cập bến lên đảo. “Sau đó cậu ta bắc một chiếc thang lên nóc chuồng ngựa. Sau khi đã trèo xuống đỉnh mái, cậu ta liền tụt xuống đất bằng một sợi dây thừng”.

“Anh chàng nhạc sĩ cũng khéo léo đấy nhỉ, phải vậy không?”

“Phải’. Gareth liếc nhìn qua cửa sổ nơi bình minh của một ngày mới đã bắt đầu. Cơn bão đã tan nhưng không khí vẫn còn rất nặng nề. “Nếu ai đó có thể dễ dàng thoát ra khỏi lâu đài thì người khác cũng có thể xâm nhập vào được dễ dàng. Hãy cắt cử thêm lính gác trong lâu đài, Ulrich ạ”.

“Tôi buộc phải điều một lính đang canh gác tu viện để làm việc này thôi.”

“Tôi không nghĩ hiện tu viện gặp nguy hiểm bởi vì tên giả kim đó biết rõ cuốn sách đang nằm trong lâu đài”.

Gareth phát hiện ra những chỗ lõm vào nơi bờ vịnh, “Tôi cũng muốn chúng ta bố trí thêm người canh phòng ở những vách đá này cũng như cảng chính của đảo. Hãy đảm bảo những vịnh đá này được kiểm tra kĩ mỗi khi thủy triều lên”.

“Chúng ta sẽ phải dàn mỏng nhân lực lên khắp vị trí ở hòn đảo này, thưa ngài. Ba người của ta mà ngài đã cử đi bảo vệ chuyến hàng chở nước hoa cho người lái buôn lên London vẫn chưa quay trở lại. Chúng ta đang rất thiếu người”.

“Anh và tôi sẽ đích thân cắt phiên nhau đứng gác. Cậu hiệp sĩ cận vệ tương lai của tôi cũng thế”.

Ulrich ngước nhìn với một ánh mắt tò mò lấp lánh trong đôi mắt. “Anh định vẫn đặt niềm tin vào cậu ta sao?”

“Dalian là người của tôi. Cậu ta sợ hãi tên chủ cũ nhưng không ràng buộc phải trung thành với hắn ta. Cậu ấy sẽ trung thành với tôi”.

Ulrich lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, “Thôi được, anh luôn có con mắt nhìn người chính xác. Vậy chúng ta sẽ bố trí cậu ta canh gác tu viện”.

“Tôi sẽ ở lại trông chừng lâu đài”, Gareth nói. “Anh sẽ phụ trách bến cảng với hai người nữa”.

“Được, nhưng anh thật sự tin rằng gã Lucretius de Valemort ấy sẽ cố mang binh lính có vũ trang đổ bộ lên Ước mơ ư?”

“Tôi không biết. Chắc hắn ta cũng nhận ra sẽ khó khăn đến mức nào để đưa được tay chân đổ bộ lên bến cảng này mà không bị phát hiện”.

“Ở điểm này thì hắn ta không thể nào biết được anh đã đoán trước mọi hành động của hắn”.

“Hắn sẽ sớm nhận ra thôi”. Gareth tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ. “Tôi có cảm giác là khi Dalian không mang được cuốn sách về, hắn ta sẽ tự mình đến đây để lấy. Hắn đã một lần đặt chân lên hòn đảo này rồi”.

Ulrich ngước nhìn chàng vẻ dò hỏi, “Lúc nào thế?”

“Cái đêm hắn ta đột nhập vào thư viện của tu viện”.

“Anh tin hắn là kẻ đã giết b

“Phải”.

“À, rất đúng. Con ma thần kì kẻ có thể đi xuyên những cánh cửa khóa kín”, Ulrich trầm ngâm nói.

“Nghe có vẻ giống một gã đàn ông đội trùm đầu của tu sĩ biết cách mở khóa đúng không? Tôi nghi ngờ hắn ta đến đây bằng một chiếc thuyền nhỏ và cập bến ở một trong hai địa điểm này”. Gareth gõ ngón tay lên một vịnh nước nhỏ trên bản đồ.

Ulrich mỉm cười dữ dằn, “Nếu gã phù thủy đó còn dám mò đến đây một lần nữa, chúng ta sẽ tóm gọn hắn”.

“Phải, dù Dalian có tin thế nào, hắn ta cũng chỉ là một con người mà thôi”.

“Thế cậu Dalian trẻ tuổi đâu rồi?”

“Clare đã dẫn cậu ta vào bếp và cho cậu ta ăn rồi. Sau chuyến phiêu lưu mạo hiểm vừa rồi và sau khi đã thật sự tin mình sẽ không bị treo cổ, cậu ta đột ngột cảm thấy như sắp bị chết đói”.

Ulrich cau mày suy nghĩ, “Tôi muốn biết nhiều hơn về gã phù thủy đó”.

“Tôi cũng vậy, nhưng Dalian rất sợ hắn và vẫn rất khó khăn khi nói về hắn. Clare nghĩ cậu ta sẽ nói được nhiều hơn một khi đã được ăn no và nghỉ ngơi”.

“Anh đề nghị phu nhân của mình hỏi han cậu bé sao?”

“Clare mới là người đưa ra ý tưởng này”, Gareth thừa

o°•

“Hắn ta là một phù thủy ư?” Miệng Joanna há hốc vì ngạc nhiên, “Em chắc chứ?”

“Đó là những gì Dalian nghĩ”. Clare nhìn cậu ta, “Phải vậy không?”

“Vâng, thưa phu nhân”. Dalian ngồi bên chiếc bàn to trong bếp, trước mặt là phần còn lại của một con gà tây nướng khổng lồ, suất ăn cho một người đàn ông đã nhịn đói cả nhiều tuần. William đang lượn lờ xung quanh cậu, gặm một miếng pho mát to.

“Ngài Ulrich đã nói chẳng có gì gọi là phép thuật ở đây cả”, William nói. “Chú ấy nói Lucretius de Valemort giống một nhà giả kim chứ không phải là phù thủy thật sự”.

“Lucretius de Valemort có thể đi xuyên qua những cánh cửa khóa kín”, Dalian nhấn mạnh.

“Thật không?” William hỏi lại, vẻ tò mò.

“Anh đã thấy tận mắt ông ta bước vào một căn phòng đóng chặt mà không sử dụng đến chìa khóa”, Dalian lúng búng, miệng đầy thịt gà. “Anh cũng đã thấy ông ta hóa phép cho vật thể biến mất rồi lại hiện ra trong chớp mắt. Anh biết ngài Gareth không tin anh, nhưng đó là sự thật”.

“Em đánh cuộc ông ta không phải là một hiệp sĩ vĩ đại như chủ nhân Gareth và ngài Ulrich được”. William tự tin nói.

Dalian ngừng nhai, đôi mắt cậu lộ vẻ lo lắng. “Anh đã nói với em rồi Lucretius de Valemort đến từ Crusade và ông ta là một hiệp sĩ mạnh mẽ cho dù ông ta luôn nói rằng chỉ kẻ ngốc mới dùng đến kiếm trong khi hắn ta có thể sử dụng phép

William cắn một miếng pho mát to, “Ông ta có to lớn và khỏe như chủ nhân Gareth và ngài Ulrich không?”

“Không”. Dalian có vẻ vui hơn với ý tưởng đó trong một thoáng, “Ông ta không to lớn được như ông chủ của chúng ta”. Rồi mặt cậu xịu xuống nhanh chóng, “Nhưng ông ta sử dụng kiếm rất điêu luyện và ông ta nhanh nhẹn vô cùng. Ông ta thường nói những gã to lớn thường rất dễ đánh bại bởi bọn họ chỉ ỷ vào sức mạnh cơ bắp thay vì dùng đầu óc”.

“Tên phù thủy đó rõ ràng chưa từng gặp ngài Gareth, đúng không nào?” Clare nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế băng bên cạnh William và nhìn Dalian.

“Vâng”. Dalian có vẻ thư giãn hơn một chút với ý nghĩ đó. “Ngài Gareth cũng là một hiệp sĩ rất thông minh và tài giỏi, phải vậy không? Có lẽ tài năng còn vượt xa cả tên phù thủy nữa”.

“Tôi nghĩ là thế”. Clare tự lấy cho mình một lát bánh mì nóng, “Gã phù thủy đã kết hôn chưa?”

“Chưa. Phụ nữ cho là ông ta đẹp trai, quả thật, họ ngưỡng mộ ông ta. Em từng thấy họ ganh đua với nhau để giành được sự chú ý của ông ta nhưng ông ta nói phụ nữ chẳng giúp ích được gì nhiều cho một người đàn ông”.

Joanna tô điểm cho một chiếc bánh sữa trứng bằng những quả anh đào, nhìn Clare đầy ý nghĩa, “Có phải ông ta chỉ thích bầu bạn với cánh đàn ông không?” Chị làm như tình cờ hỏi.

Dalian nhún vai, “Không”.

“Hay những cậu trai trẻ?” Joanna khẽ hỏi.

Clare nín thở và nàng nhận ra ngụ ý trong những câu hỏi của chị Joanna

Nhưng Dalian có vẻ như bị những câu hỏi làm cho bối rối, cậu lắc đầu và với lấy cho mình một chiếc bánh sữa trứng, “Không, sự thật tên phù thủy chẳng quan tâm đến bất cứ ai. Ông ta đã dành cả đời cho việc nghiên cứu phép thuật hắc ám, nhưng em cũng tận mắt trông thấy ông ta trở nên duyên dáng với phụ nữ đến thế nào một khi ông ta cần lợi dụng họ điều gì đó”.

Clare ngồi yên không nhúc nhích. “Cậu nói thế có nghĩa gì?”

“Ông ta sẵn sàng tặng cho họ những món quà lãng mạn để dụ dỗ họ làm theo ý muốn của ông ta”.

“Một đóa hồng đỏ thắm. Đôi khi ông ta còn làm thơ tặng họ nữa cho dù ông ta nghĩ chuyện đó thật vớ vẩn”. Dalian nhăn nhó. “Mọi quý bà và tiểu thư đều mê mẩn những món quà như thế. Họ không hề biết ông ta thực sự nghĩ gì về họ”.

“Một đóa hồng đỏ thắm”. Clare gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn. “Nói cho tôi biết, Dalian, gã phù thủy này có hay xức nước hoa hoặc dùng xà bông thơm không?”

“Không. Ông ta chẳng thèm quan tâm đến bất cứ loại hương thơm hay nước hoa nào. Ông ta nói đó chỉ là thứ dành cho phụ nữ, nhưng sự thật em tin ông ta không thích chúng bởi vì ông ta bị dị ứng hắt hơi đối với một vài loại mùi thơm”.

Clare trao đổi với chị Joanna một cái nhìn ý nhị, “Tóc của gã phù thủy màu gì vậy?”

“Màu vàng hoe”. Dalian nhìn nàng. “Nhưng sao chị hỏi như vậy?”

“Và đôi mắt màu nâu sáng phải không?”

“Phải”. Dalian cau mày. “Làm sao chị

Clare nhìn gương mặt bối rối của Joanna, “Chị đã đoán ra dựa trên những điều em đã nói về hắn ta”.

Bé William có vẻ thực sự bị ấn tượng. “Nhưng làm sao chị đoán được màu mắt của gã phù thủy hả chị Clare?”

“Chị nghĩ là mình biết hắn, William ạ”.

“Chị đã gặp hắn trước đây rồi à?” William nhìn nàng chăm chăm.

“Đúng thế”.

“Nhưng không thể nào”, cậu bé thốt lên.

“Lạy chúa”, Joanna thì thầm, chị nhìn Clare hoảng hốt, “Chắc em không tin…”

“Phải, em tin thế đó”. Miệng nàng mím chặt lại, “Chị cứ nghĩ mà xem, chị Joanna. Hắn ta thường tặng phụ nữ một bông hồng đỏ thắm. Hắn ta làm thơ tặng họ. Hắn ta là một hiệp sĩ lịch thiệp, người có thể đọc được bí mật trong những văn tự Ả Rập cổ. Hắn ta có vóc người tầm thước và luôn chế giễu những người đàn ông to lớn chỉ nhăm nhăm ỷ vào sức mạnh của mình. Và hắn ta không thèm quan tâm đến nước hoa bởi một vài loại trong số chúng làm hắn bị hắt hơi liên hồi”.

“Và”, Gareth bình thản nói ngay bên ngưỡng cửa, “hắn ta biết rất nhiều về hòn đảo cũng như lâu đài này, đủ để cử Dalian tới đây với lời chỉ dẫn rõ ràng làm thế nào để được yêu mến và thu nhận ngay lập tức”.

“Thưa ngài”. Dalian giật nảy mình, “Tôi không hề nghe thấy tiếng ngài bước vào”.

William cau mày, “Em vẫn không hiểu, vậy tên phù thủy là ai

Clare nhìn Gareth, người có đôi mắt xám hợp một cách kì lạ với màu xám của bầu trời đang vần vũ sau lưng chàng. Chàng vẫn nhìn nàng chăm chú, chờ đợi câu trả lời.

“Chúng ta biết đến hắn dưới cái tên Raymond de Coleville”, Clare nói.

“Lạy các thánh thần”, Joanna thì thầm, “Ngài Raymond đẹp trai của em ư”.

“Phải”. Đôi mắt Clare không rời khỏi gương mặt kiên quyết rắn đanh của Gareth, “Thật là nhẹ người phải không?”

“Tại sao lại nhẹ người?” Dalian hỏi.

“Bởi chị biết cả ngài Raymond và ngài Gareth rất rõ”. Clare đứng dậy và nhìn khắp lượt những gương mặt đang chờ đợi xung quanh. Nàng mỉm cười điềm tĩnh, “Và chị có thể chắc chắn một điều gã phù thủy này không thể nào đem so được với Hung thần”.

Gareth đứng bên cửa sổ phòng làm việc của Clare dõi mắt ra phía biển. Một màn sương mù đáng ghét đang dâng lên theo mỗi đợt sóng báo trước sương mù dày đặc sẽ nhanh chóng bao trùm khắp hòn đảo.

“Hắn ta là vị hiệp sĩ trong mơ của nàng, và nàng đã lấy hắn làm hình mẫu để phác thảo nên một công thức chọn chồng hoàn hảo phải không?” Gareth hỏi, giọng không bộc lộ cảm xúc.

“Sự thật là em đã lấy Raymond de Coleville làm mẫu”. Clare ngồi thẳng trên ghế, hai tay nắm chặt để trên bàn, “Phụ nữ cần một hình mẫu chính xác để mô phỏng lại những gì mình muốn”.

“Thật ư?”

Clare thở dài, “Em không được gặp gỡ nhiều những vị hiệp sĩ khác, thưa ngài. Một số ít những người em biết thì không gây ấn tượng cho lắm. Họ trông đều giống như kiểu của Nicholas hay anh trai em. Cha em cũng là một hiệp sĩ và em ngưỡng mộ ông, tuy nhiên chắc chắn em không muốn lấy một người chồng trốn tránh trách nhiệm và bổn phận của mình như ông”.

“Và rồi tên phù thủy xuất hiện trên hòn đảo này và tung bùa mê lên em”.

Clare nhăn mũi, “Em không nghĩ sự thật tệ như vậy”.

“Có một điều anh muốn biết”, Gareth nói.

“Vâng, thưa ngài?”

“Em còn yêu hắn ta không?”

Clare lạnh người, “Không, em không yêu Raymond de Coleville, Lucretius, hay bất cứ tên gì người ta gọi hắn”.

Gareth quay đầu lại nhìn nàng, quai hàm của chàng rắn lại như đá. “Em chắc chứ? Bởi rất có vẻ là anh sẽ giết chết hắn ta, Clare ạ?”

Clare rùng mình, “Em không thích anh phải giết ai cả”.

“Anh cũng vậy, nhưng gã phù thủy là một tên giết người”.

“Kẻ giết bà Betrice ư?”

“Hắn ta là kẻ bóp cổ bà ấy đến chết”.

“Phải, em cho là như vậy dù thật khó tin khi nghĩ đến Raymond là một kẻ giết người”.

“Em phải đối mặt với sự thật, có thể hắn ta cũng chính là kẻ đã giết

“Cha em ư?” Clare choáng váng, “Nhưng cha em bị kẻ cướp giết hại ở Tây Ban Nha cơ mà”.

“Cha em quý trọng điều gì nhất trong cuộc đời của ông?” Gareth dịu dàng hỏi. “Hãy nghĩ đi Clare”.

“Cuốn sách mà ông ấy dịch những công thức về thuật giả kim”, nàng thì thầm, “Cũng giống như những gì mà tên phù thủy tìm kiếm”.

“Phải. Chúng ta biết tên phù thủy đã giết một người vì cuốn sách, có thể hắn ta sẽ lại giết người thứ hai”.

Clare nhắm mắt lại rùng mình, “Thật đau đớn khi biết vậy. Em rất lấy làm buồn vì trên đảo Ước Mơ lại xảy ra những tội ác ghê tởm đến thế, thưa ngài. Em biết anh đã hi vọng được sống một cuộc sống bình yên”.

“Không có gì mà không phải trả giá cả, kể cả là một cuộc sống tĩnh lặng, thanh bình. Anh sẵn sàng trả giá cho những thứ mà anh muốn”.

Clare mở mắt và kiếm tìm gương mặt chàng, “Phải, em biết. Em chỉ cầu nguyện một ngày kia anh sẽ có được thứ mình tìm kiếm”.

“Anh cũng thế”. Gareth hạ đôi mi mắt dịu dàng nhìn nàng, “Em chắc mình không yêu gã phù thủy này chứ?”

“Em rất chắc chắn, thưa ngài. Sự thật em đã biết từ rất lâu không bao giờ em có thể yêu hắn ta được”.

“Làm sao em biết…” Gareth thốt lên như thể chàng đang tìm kiếm ráo riết những từ chàng muốn nghe, “Điều gì khiến em chắc mình không yêu hắn ta? Làm sao em biết được mình có còn yêu hắn hay không?”

“Có hai lý do. Lý do đầu tiên chắc anh sẽ không hiểu đâu?”

“Đó là gì vậy?”

Clare nhún vai, “Anh ta có mùi không phù hợp với em”.

Gareth hấp háy mắt, “Xin lỗi, em nói gì cơ? Chẳng lẽ hắn ta rất lười tắm hay sao?”

“Ồ không. Hắn là người rất chăm chút cho bản thân”. Nụ cười của Clare nhạt dần, “Nhưng mùi vị của hắn không bao giờ phù hợp với em, nếu anh có thể hiểu em nói gì”.

“Không, anh không hiểu, nhưng anh là ai mà có thể tranh cãi với em việc này?”. Gareth ngừng lại một chút, “Thế còn điều thứ hai khiến em chắc chắn mình không yêu hắn ta?”

Clare hít một hơi thở sâu, “Em không thể yêu gã phù thủy được, thưa ngài, bởi vì em đã yêu anh”.

“Anh?” Gareth nhìn nàng chằm chằm.

“Phải. Anh có mùi hết sức phù hợp. Em đã cảm thấy từ ngày đầu tiên khi anh nhấc bổng em khỏi bờ tường tu viện và đặt em ngồi trước mặt anh. Em tin mình đã yêu anh ngay từ giây phút đó”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.