Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng

CHƯƠNG 29: COPENHAGEN



Thứ ba, 3 giờ 3 phút chiều.
Họ quyết định triệu tập một cuộc họp, họ đáp máy bay xuống phi trường Copenhagen rồi đến thẳng khách sạn Hilton. Adrian Carter đến trước, ngồi chờ trong khu giải khát trong lcú Gabriel cùng Sarah sải bước vào hành lang. Anh dẫn họ đến chỗ thang máy với cái nhìn mệt mỏi, một lúc sau họ đã quây quần trước tivi trong phòng quản trị cơ sở của Carter. Carter vặn tivi với âm lượng rất to. Bộ phận an ninh của CIA đã dọn dẹp phòng rồi, thế nhưng Carter là người hay câu nệ, nhất là khi giờ đây nó liên quan trực tiếp đến đặc thù công việc, cũng giống như Gabriel, Carter coi mấy bộ đồ điện là quan trọng, là cần thiết.
“Zurich, Madrid và Vienna: ba vụ tấn công phi trường, hệt như nhau và được sắp đặt hoàn hảo”. Vừa nhìn chăm chú vào các bức ảnh chụp vụ tảm sát và khung cảnh đổ nát trên màn hình, Carter vừa chậm rãi gật đầu và nói. “Một trăm hai mươi chín người được xác nhận là đã chết, năm trăm người bị thương, còn hệ thống hàng không châu Âu giờ đây bị tê liệt”.
Gabriel hỏi. “Các chính khách châu Âu thì sao?”.
“Với công chúng họ toàn nói lời hay: nào là đáng trách, nào là dã man, rồi vô nhân đạo. Thế nhưng lúc ngồi riêng với nhau, họ lại cầu xin chúng ta thoả hiệp với tội ác. Họ bảo chúng ta phải chấm dứt chuyện này trước khi máu loang thêm trên đất của họ. Ngay cả mấy người bạn chí cốt ở phố Downing của chúng ta cũng bắt đầu tự hỏi liệu chúng ta có tìm ra được cách nào đó để thương lượng nhằm thoát khỏi vụ này không. Sphinx dù có là ai đi nữa, là một tên sát nhân ngoại cỡ hay là một tên khốn nhẫn tâm, thì việc tính thời gian của hắn cũng không chê vào đâu được”.
“Có cơ hội nào cho ông Tổng thống sắp hết thời ấy không?”.
“Không phải là sau vụ này đâu. Thật ra, ông ta kiên quyết hơn bao giờ hết rằng vụ này sẽ kết thúc mà không có cuộc thương thảo nào cả. Có nghĩa rằng chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm cho ra Elizabeth Halton trước hạn chót”. Ánh mắt Caretrr chuyển từ màn hình tivi sang Gabriel. “Lúc này, Joe của anh xuất hiện, chính là hy vọng duy nhất và tốt nhất của chúng ta”.
“Anh ta không pahỉ là của tôi đâu, Adrian ạ”.
“Bây giờ thì đúng thế, ít nhất cho đến khi có ý kiến chính thức từ Washington”, Carter hạ âm lượng xuống một hay hai decibel gì đó. “Anh gây ra một cơn bão khôn ghỏ ở Washington tối qua đấy, Gabriel. Buổi điều tra Ibrahim Fawaz của anh giờ cần phải được nghe lại từ Langley cho đến toà J.Edgar Hoover, đến cả Cục an ninh quốc gia”.
“Kết quả ra sao?”.
“Rối tung cả lên”, Carter trả lời. “Chuyên gia bất đồng ở chỗ chẳng biết Ibrahim có thành thật không, hay hắn đã lừa anh lần thứ hai. Chuyên gia cho rằng anh đã tin hắn quá vội vàng, và chuyên gia cũng lo ngại rằng anh đã hành xử quá đỗi nhân nhượng”.
“Vậy thì các chuyên gia nghĩ cái gì trong đầu kia chứ?”.
Carter đáp. “Một buổi thẩm vấn thứ hai”.
“Ai sẽ là người tra vấn hắn?”.
“Là người của Cục với mấy cái họ tên Cơ Đốc giáo thay vì một kẻ ám sát gốc Israel”.
“Và ông sẽ nói với tôi rằng tôi sắp bị đuổi việc ư?”
“Đó chính xác là những gì tôi nói”.
“Ông chẳnh cần pahỉ đi một quãng đường dài từ Copenhagen đến đây để sa thải tôi đâu, Adrian ạ. Một cuộc gọibảo mật là đủ rồi”.
“Tôi cảm thấy tôi nợ anh chuyện này. Rốt cục, tôi chính là người đã mang anh vào vụ này”.
“Ông tử tế quá. Nhưng hãy nói cho tôi đi nào Adrian, nói tôi nghe chính xác chuyện các điều tra viên của Cục nghĩ là họ sẽ lấy được cái gì từ Ibrahim, cái mà tôi đã không làm được ấy”.
“Họ tin rằng hắn ta đã không trả lời thẳng thắn và đầy đủ nhé. Ý kiến chung của các chuyên gai là hắn ta có những câu trả lời lảng tránh và sự dối trá cao độ”.
“Thật thế sao? Họ tự nghĩ ra chuyện đó hay là máy tính đã làm chuyện đó?”.
“Thật ra là sự kết hợp của cả hai”.
“Vậy ông muốn Ibrahim chân thật bao nhiêu nữa? Hắn đồng ý giúp ta tìm Elizabeth Halton và còn đưa ta số điện thoại ở Copenhagen mà con trai hắn gọi mỗi chiều nữa kia “.
“Không đâu, hắn đưa cho chúng ta số điện thoại mà hắn ta nói là con trai hắn sẽ gọi”.
“Vậy thì tối nay chúng ta sẽ biết được là hắn ta có nói thật hay không”.
“Cấp trên không sẵn lòng chờ. Họ muốn Ibrahim phải bị xích vào tường, ngay bây giờ”.
“Họ nghĩ họ sẽ thẩm vấn ở đâu?”.
“Họ đang tự hỏi liệu họ có thể nhờ cơ sở của anh ở Đức hay không”.
“Không có chuyện đó đâu”.
“Tôi cũng e rằng anh sẽ nói như thế. Và trong trường hợp này, chúng tôi có hai lựa chọn: một là đưa hắn về các cơ sở của chúng tôi ở Đông Âu; hai là tống hắn lên máy bay về AI Cập”.
Gabriel khẽ gật đầu nói. “Ibrahim sẽ không sang Đông Âu, Adrian ạ. Hắn cũng chẳng quay về Cairo làm gì. Sẽ không ai trói anh ta lên mấy tấm ván trượt nước và cũng chẳng ai xích anh ta vào tường nữa”.
“Giờ anh bắt đầu vô lý rồi đấy”. Carter nhìn sang Sarah như thể cô nàng sắp sửa nói điều gì hay ho với mình. “Vậy chính xác bây giờ Ibrahim đang ở đâu?”
Gabriel không đáp. Carter lặp lại caua hỏi với cái nhấn ở cuối câu mà Gabriel chưa từng nghe.
“Hắn quay trở lại Amsterdam”, Gabriel nói. “Trong căn hộ ở Allébeplein tháng Tám”.
“Vì cái quái gì mà anh trả hắn về?”
“Chúng tôi không có lựa chọn nào khác trừ việc trả hắn về”, Gabriel đáp. “Nếu Ibrahim bốc hơi khỏi mặt đất thì vợ hăn sẽ gọi cho cảnh sát Hà Lan ngay, và ta có thể đối mặt với một vụ ầm ĩ ngay tại đó”.
“Tránh bê bối ở Hà Lan không phải là chuyện ưu tiên hàng đầu của chúng ta vào lúc này”, Carter đáp. “Chúng ta cần hắn, và ngay bây giờ. Tôi đoán chắc hắn đã ở ngoài tầm kiểm soát”.
“Không đâu, Adrian, chuyện đó đã làm rối tungđầu óc chúng ta đấy”.
“Cố mà kiểm soát cái khiếu hài hước Israel trời cho của anh một chút đi nào”.
“Tất nhiên hắn đã ở ngoài tầm kiểm soát”.
“Thế nên tôi cho rằng anh sẽ chẳng có vấn đề gì khi tóm hắn vào tay chúng ta”.
“Chẳng vấn đề gì cả”, Gabriel tiếp lời. “Nhưng ông không thể có hắn ta đâu”.
“Suy nghĩ đi, Gabriel”.
“Tôi là người duy nhất có lý, Adrian ạ. Và giả như mấy tay đâm thuê chém mướn của ông mon men đến gần hắn thì bọn chúng sẽ lãnh đủ đấy”.
Caretrr nổi cáu. “Vậy là ta đã vào ngõ cụt”.
“Đúng vậy”.
“Tôi tin là anh có phương án dự phòng”, Carter nói. “Tôi cũng dám chắc là tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi lắng nghe”.
“Tôi khuyên ông hãy hiên nhẫn, Adrian ạ”.
“Elizabeth Halton sẽ chết lúc sáu giờ tối thứ sáu. Chẳng còn thời gian để chúng ta kiên nhẫn đâu”.
“Tôi đã đưa ông địa chỉ và một lô số điện thoại mà một trong những số đó sẽ được kẻ bắt giam cô ta dùng để gọi về căn cứ. Trong kho vũ khí của Cục an ninh quốc gia, các ông có dịch vụ phản gián điện tử lớn nhất và thông minh nhất trên thế giới có khả năng hút sạch mọi cú fax, cuộc gọi và liên lạc qua mạng trên hành tinh này, từng giây trong ngày. Giao số của Ishaq ở Copenhagen cho NSA. Đêm nay, khi hắn gọi, bảo NSA mang toàn bộ các nguồn tin đang quan tâm ra mà trả lời cho cái câu hỏi đơn giản này: Hắn ở đâu?”.
Carter đứng dậy và thong thả bước đến quầy bar mini. Sau khi nghiên cứu bảng giá, anh chọn một món uống không cồn. “Để không làm hỏng vụ này, phải cài được bộ nghe vào điện thoại nhà của hắn và đặt một đội theo dõi vợ con tên Ishaq này suốt ngày”.
“Thế ông nghĩ ta đang làm gì cả ngày vậy, Adrian? Xem phim trong phòng khách sạn chắc?”. Gabriel quay sang Sarah. “Cô là sĩ quan liên lạc. Vui lòng thực thi nhiệm vụ và báo cáo các hoạt động hàng ngày của chúng ta”.
“Hanifah và Ahmed sống trong một khu ở Copenhagen gọi là Norrebro”, Sarah nói. “Căn hộ của họ nằm trong một khối nhà đẹp nhất thế kỉ, như thể là một thành phố khác trong thành phố ấy. Ta có thể tiếp cận mỗi căn hộ như vậy bằng một cửa trước và một cửa hậu dành cho các dịch vụ. Lúc gần trưa, lúc mà Hanifah dẫn Ahmed ra ngoài câu cá và sắm sửa vài thứ, tụi tôi đã luồn vào cửa sau và cài vài cái…”. Cô nhìn sang Gabriel. “Cái thiết bị ta cài vào điện thoại, chúng gọi là gì ấy nhỉ”.
“Là thanh kế”, Gabriel đáp. “Nó thu toàn bộ âm thanh trong phòng cùng với toàn bộ các cuộc đàm thoại qua điện thoại”.
“Chúa ơi”, Carter khẽ nói. “Hãy nói với tôi rằng anh không lôi luôn cả nhân viên của tôi trong vụ B và E giữa thanh thiên bạch nhật ở Copenhagen này chứ”.
“Cô ấy làm rất tốt, Adrian ạ. Ông hẳn là tự hào về cô ấy lắm”.
“Chúng tôi cũng đặt luôn bộ chuyển tín hiệu điện thoại ở Hội đồng các vấn đề Hồi giáo ở Đan Mạch rồi”. Sarah nói. “Hộp tổng thì đặt dưới các văn phòng trong một con hẻm. Vụ đó dễ ợt”.
“Tôi cũng lo luôn việc theo dõi động thái của chúng”.
Gabriel cau mày nhìn Carter như thể anh đã tìm thấy chút gì đó của một câu hỏi mang tính chống đối. Carter ngó xuống các bức ảnh về vụ hỗn độn trên màn hình tivi.
“Tôi được điều đến đây để sa thải anh và giờ đây tôi ngờ là mình đã dấn vào một vụ tự sát”, anh ta tắt tivi, nhìn sang Gabriel. “Thôi được, anh thắng. Chúng ta đúng là đã đưa số điện thoại cho NSA tối qua. Giả sử hắn gọi bằng di động, NSA nói phải gần đến một giờ sau mới dò tìm ra vị trí tương ứng. Lúc đó ta sẽ thông báo cho các cấp lãnh đạo địa phương liên quan và bắt đầu tìm kiếm”.
“Hãy nhớ chắn chắn là các cấp lãnh đạo địa phương liên quan đó biết được rằng họ sẽ giết chết cô ta nếu bất kỳ ai cố gắng tìm cách giải cứu cô ấy đấy”.
“Chúng tôi đã nói rõ ràng với các đồng nghiệp tại châu Âu về vụ này rồi. Nếu có ai đó làm việc này thì đó phải là chúng ta. Thật ra chúng tôi đã điều bốn đội quân lực Delta đến các thủ đô khác nhau ở đây chỉ để cho vụ này thôi. Họ đang nóng lòng. Nếu ta đến đó với tin mật về chỗ ở hiện nay của Elizabeth Halton, các đội ấy sẽ vào trong và mang cô ta ra và rồi ta sẽ lo đến màn xoa dịu cho cái cảm giác châu Âu bị đau đớn ấy sau đó”.
“Chúng tôi có hẳn một đoàn chuyên lo mấy chuyện này, Adrian ạ. Nếu ông cần lời khuyên thì nói với chúng tôi nhé”.
“Anh lo lắng thế là đủ rồi”, Carter cau mày nhìn đồng hồ đeo tay. “Anh và đội của anh chịu trách nhiệm theo dõi động thái của vợ con hắn tại Copenhagen này. Tôi sẽ đi Luân Đôn giải thích lí do tôi không tuân thủ lệnh chấm dứt sự dính líu của anh trong hoạt động của hắn. Định mệnh của Elizabeth Halton giờ nằm trong tay anh và thuộc sự nghiệp của anh đấy, Gabriel ạ. Nhớ làm hết sức, đừng để chúng tôi bị vạ lây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.