KẺ THÙ BÍ MẬT

Chương 24 : Julius ra tay



Trong căn phòng ở khách sạn Claridge, nằm dài trên đi-văng, ông khách hôm nọ đến nhà bà Vandermeyer đang đọc bức thư cho người thư ký. 

Chuông điện thoại reo, người thư ký nhấc ông nghe lên, nói vài câu rồi quay lại phía ông chủ : 

– Dưới kia có người hỏi ông. 

– Ai đây? 

– Ông Julius P. Hersheimmer. 

– Hersheimmer – Ông ta nhắc lại, suy tư – Cái tên này nói với tôi điều gì đó. 

– Bố của anh ta là một trong những ông vua sắt thép ở Mỹ – Người thư ký giải thích – Chàng trai trẻ này hẳn phải giàu có lắm! 

Người kia lim dim mắt rồi nói : 

– Anh xuống xem cậu ta muốn gì đi. 

Người thư ký đi ra, khép cửa lại nhẹ nhàng. Vài phút sau, anh ta quay lại : 

– Cậu ta từ chối nói chuyện với tôi. Cậu ta nói đấy là một việc riêng và muốn gặp chính ông cơ. 

– Hẳn phải giàu có lắm… – Ông ta thì thầm – Cho cậu ta lên đây. 

Người thư ký đi xuống rồi lại quay lên cùng với Julius. 

– Rất vui mừng được gặp ông – Chàng trai Mỹ nói – Tôi muốn nói với ông về một vụ việc cực kỳ quan trọng. Chỉ riêng hai chúng ta thôi. – Cậu ta nói thêm, ám chỉ người thư ký. 

– Đối với thư ký của tôi, tôi không có một bí mật nào cả. 

– Ông có thể là không nhưng tôi thì lại có – Julius đáp lại cụt lủn – Và tôi sẽ rất biết ơn nếu ông bảo ông ấy ra ngoài. 

– Này, – Ông ta dịu dàng nói – anh có thể sang phòng bên không? 

– Không, không phải sang phòng bên cạnh – Julius ngắt lời – Tôi quá quen những phòng kiểu này, tôi muốn chúng phải hoàn toàn trống không và chỉ có ông và tôi thôi. Ông bảo ông ta đi mua kẹo caramel đi. 

Tuy ông ta không thích thú gì cái cung cách này nhưng ông ta lại rất tò mò. 

– Liệu có lâu không? 

– Nếu thuận lợi thì mất cả buổi tối. 

– Rất tốt. Này, tôi không cần anh tối nay nữa. Đi xem hát đi. 

– Rất cảm ơn ngài. 

Người thư ký nghiêng mình rồi đi ra. Julius đứng ở cửa nhìn anh ta đi xa dần rồi thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại rồi đến ngồi ở giữa phòng. 

– Bây giờ, ông Hersheimmer, có thể ông sẽ vui lòng cho tôi biết có chuyện gì chứ? 

– Không mất nhiều thời gian đâu – Julius trả lời bằng giọng kéo dài. Rồi cậu đột ngột đổi giọng – Giơ tay lên không tôi bắn! 

Ông ta nhìn thẳng vào khẩu súng rồi vội giơ phắt hai tay lên quá đầu một cách nực cười. Lúc đó, Julius hiểu rằng người đàn ông đứng trước mặt cậu chỉ là một thằng hèn và phần còn lại cũng sẽ dễ thôi. 

– Nhưng thế này thật không phải! – Ông ta kêu lên giọng như phát cuồng – Rất không phải! Anh định giết tôi à? 

– Không, nếu ông ngậm miệng lại. Đừng có lại gần cái chuông, tôi khuyên ông đấy. 

– Anh muốn gì? Hãy suy nghĩ trước khi hành động. Hãy nhớ là cuộc sống của tôi rất quý giá. Chắc người ta đã nói xấu về tôi với cậu. 

– Tôi nghĩ rằng, – Julius nói – tôi sẽ làm một việc tốt nếu loại trừ được ông. Nhưng ông đừng lo, tôi không định làm điều đó với điều kiện ông phải tỏ ra biết điều. 

Ông ta không nhầm lẫn được. Có một vẻ đe dọa thật sự trong ánh mắt của Julius. Ông ta liếm cặp môi khô khốc : 

– Vậy cậu muốn gì? Tiền ư? 

– Tôi, tôi muốn Jane Finn. 

– Jane Finn nào? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cô ta. 

– Ông là một kẻ nói dối trắng trợn. Ông thừa biết là tôi muốn nói gì. 

– Tôi nhắc lại với anh là tôi chưa bao giờ nghe nói đến cô ấy. 

– Còn tôi, – Julius nói tiếp – tôi khẳng định với ông rằng, khẩu súng Willie bé nhỏ này muốn bắn ông lắm rồi. 

Rõ ràng là ông ta bối rối : 

– Cậu sẽ không dám đâu! 

– Ồ! Có chứ, thưa ông bạn! 

Ông ta hiểu rằng anh chàng người Mỹ không nói đùa và ông ta đành phải hỏi : 

– Được rồi. Cứ cho là tôi biết cậu nói đến ai, vậy cậu muốn gì? 

– Ông phải nói ngay cho tôi biết cô ấy ở đâu. 

– Tôi không thể. 

– Tại sao? 

– Tôi không thể. Điều anh đòi hỏi, tôi không thể thực hiện được. 

– Ông sợ phải không? Sợ ai? Sợ Ông Brown à? À mà chỉ mỗi cái tên đã làm ông sợ rồi phải không? 

– Tôi đã gặp ông ấy – Ông ta lẩm bẩm – Tôi đã nói chuyện với ông ấy như đang nói chuyện với anh vậy. Chỉ về sau tôi mới biết đó chính là ông ta. Ông ấy lẫn trong một đám người. Nếu tôi có gặp lại, chưa chắc tôi đã nhận ra ông ấy. Sự thật ông ấy là ai? Tôi cũng không biết. Tất cả những gì tôi biết là ông ấy rất đa nghi. 

– Nhưng ông ấy sẽ không biết gì hết. 

– Ông ta biết tất cả. Và sự trả thù sẽ đến ngay tức khắc. Thậm chí tôi cũng không sẽ không thoát khỏi tay ông ta đâu. 

– Vậy ông sẽ không làm điều tôi yêu cầu à? 

– Ông đòi hỏi tôi điều không thực hiện được. 

– Thật đáng tiếc cho ông – Julius tuyên bố – Nhưng lại tốt cho tất cả mọi người. 

Cậu chĩa khẩu súng vào ông ta : 

– Dừng lại! – Ông ta rống lên – Cậu sẽ không bắn đâu! 

– Hiển nhiên là có đấy! Tôi cho ông cơ hội để cứu cuộc sống của chính ông mà ông lại không nắm lấy. 

– Bọn họ sẽ giết tôi mất! 

– Thôi được, – Julius tuyên bố – ông muốn thế nào thì tùy. Nhưng tôi đã nói rồi: với khẩu Willie này thì ông sẽ chết ngay tức khắc! Vậy nếu tôi ở vào địa vị ông, thì tôi thà liều chết chống lại Ông Brown còn hơn. 

– Nếu anh giết tôi thì anh sẽ bị treo cổ. – Ông ta thì thầm không quả quyết lắm. 

– Ông nhầm rồi. Ông quên tôi có tiền à. Một đống luật sư sẽ vào việc: họ sẽ tìm cách thuyết phục rằng đầu óc tôi bị rối loạn. Tôi sẽ chỉ phải ở vài tháng trong bệnh viện tâm thần thôi. Các bác sĩ lại tuyên bố là đầu óc tôi đã được phục hồi và mọi việc sẽ lại rất tốt đẹp với Julius này. Tôi sẵn sàng ngồi im vài tháng để có được niềm vui được trừ khử ông, nhưng ông đừng có ảo tưởng: người ta sẽ không treo cổ tôi đâu! 

Ông ta không nghi ngờ lời tuyên bố đó. Ông ta cũng đã từng đọc về những vụ án theo kiểu mà Julius đã kể. Chàng trai trẻ người Mỹ đầy nhiệt huyết này đã có lợi thế hơn ông ta. 

– Tôi sẽ đếm từ một đến năm – Julius nói tiếp – Nếu đến bốn mà ông chưa sẵn sàng thì ông chẳng cần phải sợ Ông Brown nữa. Ông ta chắc sẽ gửi hoa đến đám tang của ông nhưng ông sẽ không ngửi được mùi thơm của hoa đâu. Ông sẵn sàng chưa? Tôi đếm nhé: một, hai, ba, bốn… 

Ông ta rú lên : 

– Đừng bắn! Tôi sẽ làm tất cả những gì anh muốn. 

– Tôi đã biết ông là người biết điều mà – Julius nói và hạ khẩu súng xuống – Cô gái đó đang ở đâu? 

– Ở Gatehouse, vùng Kent. Trong ngôi nhà mang tên Astley Priors. 

– Cô ấy là tù binh à? 

– Người ta không cho cô ấy ra ngoài, nhưng cô ấy không gặp nguy hiểm đâu. Cô gái đó đã bị mất trí nhớ rồi! 

– Đấy là điều phiền não đối với ông và bạn bè của ông. Thế còn cô gái kia, cô gái đã bị các ông kéo vào bảy tuần trước ấy? 

– Cô gái ấy cũng ở đó. – Ông ta buộc phải trả lời. 

– Tốt lắm! Chẳng phải điều đó thật tuyệt hay sao? Hơn nữa đây là một đêm lý tưởng cho cuộc dạo chơi của chúng ta! 

– Cuộc dạo chơi nào? – Ông ta hỏi, mắt nhìn chằm chằm. 

– Tất nhiên là chúng ta đi đến Gatehouse. Tôi chắc chắn rằng ông sẽ muốn dạo chơi bằng ô tô. 

– Ông muốn nói gì? Tôi từ chối ra ngoài. 

– Đừng sợ. Ông cũng biết rằng tôi sẽ không ngây thơ để ông lại đây đâu. Việc đầu tiên ông sẽ làm là gọi điện cho các bạn của ông (người kia tái mặt). Ông sẽ làm thế phải không? Được rồi, ông sẽ đi theo tôi. Phòng bên cạnh là phòng của ông phải không? Đến đó đi. Khẩu Willie và tôi sẽ đi theo ông. Mặc áo vào, áo lông chồn à? Xong rồi chứ? Ta đi xuống thôi. Xe ô tô của tôi đang ở dưới đó. Đừng quên là tôi không rời mắt khỏi ông đâu. Và tôi sẽ không ngần ngại gì mà không bắn từ cái túi áo này của tôi. Chỉ cần một lời hoặc một ánh mắt cho bọn người hầu là bạn bè của ông có thể gọi nhà tang lễ được rồi. 

Họ cùng xuống cầu thang và đi về phía chiếc ô tô. Ông ta tức sùi bọt mép. Những người phục vụ ở khách sạn Claridge vây quanh họ. Ông ta muốn kêu lên nhưng cuối cùng lại không dám. Ông ta biết rằng anh chàng người Mỹ sẽ giữ lời. Khi họ đến bên xe ô tô, Julius thở phào nhẹ nhõm, sự sợ hãi đã làm ông kia tê liệt. 

– Lên xe đi. – Julius ra lệnh. 

Nhìn thấy ánh mắt của ông ta hướng về anh tài xế, cậu nói tiếp luôn. 

– Không, anh tài xế sẽ không giúp ông đâu. 

– Ta đi đâu, thưa ông? – Người tài xế trả lời và quay đầu lại. 

– Chúng ta đi đến Gatehouse ở vùng Kent. Anh biết đường chứ? 

– Vâng, thưa ông. Chúng ta sẽ đến nơi sau một tiếng rưỡi. 

– Chỉ một tiếng thôi. Tôi đang vội. 

– Tôi sẽ cố hết mức, thưa ông. 

Và chiếc ô tô lao đi như một mũi tên. 

Julius ngồi thoải mái bên cạnh tên tù binh, vẫn cho tay vào trong túi áo khoác, anh ta luôn tỏ ra lịch sự. 

– Một hôm, ở vùng Arizona, – Anh ta bắt đầu với vẻ hào hứng – tôi đã giết một người… 

Gần đến cuối chặng đường, gã tù binh bất hạnh như dở sống dở chết. Sau câu chuyện ở vùng Arizona, hắn ta lại được nghe chuyện xảy ra ở San Francisco, rồi tiếp theo là chuyện ở Rocheuses. Mặc dù có vẻ không có thật, những câu chuyện của Julius vẫn hấp dẫn. Anh tài xế đi chậm lại, nhìn về phía sau ra hiệu họ đã đến Gatehouse. Julius ra lệnh cho ông ta chỉ đường. Ý định của cậu là đến thẳng ngôi nhà. Ở đó ông ta vẫn luôn bị Julius không chế, phải đòi gặp hai cô gái trẻ ngay. Khẩu Willie bé nhỏ luôn sẵn sàng nhả đạn. Ông ta chỉ còn biết tuân theo, tốc độ chóng mặt mà chàng trai tiến hành công việc đã làm cho hắn ta hoàn toàn bó tay. Ở mỗi chỗ ngoặt, ông ta tưởng chừng chết ngất. Chiếc xe đi vào cổng chính và dừng lại trước thềm : 

– George, quay xe về hướng cổng chuẩn bị sẵn sàng lên đường, sau đó ra bấm chuông rồi về ngồi tại chỗ. Đừng tắt máy, luôn sẵn sàng lao đi khi tôi yêu cầu. 

– Rất tuyệt, thưa ông. 

Gã quản gia mở cửa. Gã tù binh cảm thấy mũi súng chạm vào sườn. 

– Làm ngay đi – Julius thì thào – Và đừng bất cẩn nhé! 

Gã tù binh ra hiệu bằng tay. Cặp môi hắn tái mét và giọng run rẩy : 

– Tôi đây. Đưa cô gái xuống ngay. Không được để mất thời gian. 

Whittington xuống đến nơi. Nhìn thấy gã tù binh, hắn ta kêu lên ngạc nhiên : 

– Ông đấy à? Có chuyện gì thế? Ông biết rằng… 

Gã tù binh ngắt lời hắn, nói liền một hơi : 

– Chúng ta bị phản bội rồi. Phải từ bỏ dự kiến để cứu mạng trước đã. Cô gái đâu? Nhanh lên! Đây là cơ may duy nhất đấy. 

Whittington hơi lưỡng lự : 

– Ông nhận được lệnh? Của ông ấy à? 

– Tất nhiên rồi! Nếu không tôi đã không ở đây. Nhanh lên! Không còn thời gian đâu! Đưa cả con ngốc kia xuống nữa. 

Whittington chạy vào nhà. Vài phút căng thẳng trôi qua. Cuối cùng, hai dáng người bị trùm kín đầu hiện ra trên ngưỡng cửa và bị đẩy vào ô tô. Ngươi nhỏ hơn trong hai người có vẻ cưỡng lại nhưng Whittington kiên quyết đẩy đi. Julius cúi xuống và đúng lúc đó ánh sáng ở tiền sảnh chiếu vào mặt cậu. Người đàn ông đứng sau Whittington kêu lên: họ đã bị lộ. 

– Nào, George, chạy đi! – Julius kêu lên. 

Anh tài xế cho xe chồm lên và lao đi. 

Người đàn ông đứng trên thềm văng ra một câu chửi và rút một khẩu súng ra khỏi túi. Viên đạn sượt qua đầu cô gái cao hơn. 

– Cúi đầu xuống, Jane! – Julius kêu lên – Nằm sát xuống sàn xe. 

Cậu nhỏm dậy, ngắm và bắn. 

– Anh có bắn trúng hắn không? – Tuppence kêu lên. 

– Có. Nhưng tôi chưa giết được hắn! Bọn vô lại ấy da dày lắm. Tốt cả chứ, Tuppence. 

– Rất tốt. Tommy đâu? Còn người kia là ai? – Cô chỉ gã tù binh đang run rẩy. 

– Tommy đi Argentine rồi. Cậu ấy tưởng rằng cô đã chết. George, cẩn thận cái cửa đấy! 

– Bọn chúng chưa đuổi theo ngay được đâu, nhưng sẽ gọi điện cho bọn khác. Vậy hãy cẩn thận đấy, đừng đi đường thẳng nhé! 

– Nhưng tại sao bọn chúng lại để các anh đi? – Tuppence hỏi, vẻ nghi ngại. 

– Chính là ông này đích thân yêu cầu nên chúng không dám phản đối. 

Thật là quá đáng, nên gã tù binh bùng lên : 

– Đồ chết tiệt! Họ biết rằng tôi đã phản bội họ. Tôi không thể ở lại đây được nữa, tôi không còn được an toàn. 

– Đúng vậy. – Julius đồng tình. 

– Vậy thì, hãy thả cho tôi đi! – Gã kêu lên – Tôi đã làm điều anh yêu cầu. Tại sao vẫn giữ tôi? 

– Nếu ông muốn xuống thì đừng ngại. Tôi nghĩ rằng ông muốn tôi đưa ông về Londres. 

– Các anh sẽ chẳng đến Londres được đâu. – Người kia càu nhàu – Cho tôi xuống ngay đây thôi. 

– Rất vui lòng. Dừng xe lại, George. Ông đây không quay về cùng chúng ta. Nếu có ngày… 

Nhưng trước khi Julius kịp nói hết câu và ô tô vẫn chưa dừng lại hẳn, gã đã nhảy ra ngoài và biến mất trong màn đêm.

– Hơi nóng ruột từ bỏ chúng ta phải không? – Julius bình luận khi xe lại lên đường – Thưa các bà, ông ấy thậm chí cũng chẳng chào chúng ta! Jane, cô có thể ngồi lên được rồi. 

Lần đầu tiên, cô gái trẻ mở miệng : 

– Làm thế nào mà anh lại “thuyết phục” được ông ta? 

Julius đặt tay lên khẩu súng : 

– Vinh quang này thuộc về Willie bé nhỏ! 

– Thật giật gân! – Cô gái trẻ kêu lên, cô đỏ mặt liếc nhìn Julius vẻ ngưỡng mộ. 

– Annette và tôi không biết điều gì sẽ xảy ra – Tuppence nói tiếp – Lão Whittington đến tìm chúng tôi và đưa đi như đưa những con cừu đến lò mổ. 

– Annette, – Julius nhắc lại – đấy là tên cô à? 

– Đấy là tên cô ấy. – Tuppence trả lời, mắt mở to. 

– Ấy là cô ấy tưởng đó là tên cô ấy bởi vì cô ấy đã bị mất trí nhớ, tội nghiệp cô bé. Nhưng sự thực, đấy là cô gái duy nhất, cô Jane Finn thật sự. 

– Cái gì cơ? – Tuppence thốt lên. 

Nhưng cô bị ngắt lời bởi tiếng rít của một viên đạn sượt qua đầu. 

– Cúi xuống – Julius kêu lên – Bọn kẻ cướp này nhanh chân thật! Nhanh nữa lên, George! 

Chiếc xe lao nhanh hơn. Ba viên đạn bắn theo nhưng đều không trúng. Julius quay lại, đưa tay lên má. 

– Anh bị thương à? – Annette hỏi ngay. 

– Chỉ là một vết xước thôi. 

Cô gái ngồi thẳng lên : 

– Cứ để tôi xuống, dừng xe lại. Bọn chúng muốn bắt tôi đấy. Chỉ mình tôi thôi. Tôi không muốn bọn chúng giết các bạn vì tôi. Để cho tôi xuống. 

Vừa nói cô ta vừa lay cửa. Julius giữ cả hai tay cô và chăm chú nhìn cô: cô gái đã nói với giọng không có vẻ là ngoại quốc tí nào. 

– Cứ yên tâm, cô bé – Cậu dịu dàng nói – Tôi cuộc rằng cô chẳng hề mất trí nhớ gì cả và cô đã dắt mũi được bọn chúng suốt thời gian qua, phải không? 

Cô gái trẻ nhìn cậu, đồng tình rồi bật khóc nức nở. Julius vỗ vai cô : 

– Thôi nào, thôi nào! Bình tĩnh lại. Chúng tôi không bỏ mặc cô đâu. 

Vừa nức nở cô vừa ấp úng : 

– Anh là đồng hương của tôi. Tôi đã nhận ra qua giọng anh. Tôi nhớ tổ quốc tôi. 

– Hiển nhiên tôi là đồng hương của cô. Tôi là anh họ cô, Julius Hersheimmer. Tôi đã đến châu Âu để tìm cô và tôi cho cô biết rằng điều đó chẳng dễ dàng chút nào. 

Chiếc xe đi chậm lại và George quay lại nói : 

– Chúng ta đang ở ngã tư, thưa ông, và tôi không biết nên đi theo đường nào? 

Chiếc xe đi chậm lại và gần như dừng hẳn. Đúng lúc đó, một bóng người nhô ra từ đằng sau xe, thò đầu vào giữa hai chàng trai : 

– Xin lỗi. – Tommy nói và đứng lên. 

Cậu ta được đón tiếp bằng những tiếng kêu lộn xộn. Cậu trả lời tất cả cùng một lúc : 

– Tôi đứng ở trong bụi cây gần đường. Tôi đã bám vào sau xe. Tôi không thể nói gì khi xe đang chạy nhanh. Tôi chỉ còn biết bám chặt vào xe. Và bây giờ, các cô gái, xuống xe đi. 

– Xuống xe à? 

– Phải. Đằng kia là nhà ga. Tầu sẽ đến sau ba phút. Nhanh lên kẻo nhỡ tàu. 

– Cậu muốn làm trò quỷ quái gì thế? – Julius hỏi – Cậu tưởng là lừa được chúng nếu bỏ xe đi à? 

– Chỉ có các cô gái đi thôi. Chúng ta ở lại. 

– Anh điên rồi, Beresford! Điên thật rồi! Anh không thể để cho các cô ấy đi một mình được! Không thể được! 

– Xuống khỏi xe ngay, Tuppence! Đưa cô ấy đi cùng với cô như tôi đã nói. Chẳng ai làm gì các cô đâu. Các cô sẽ được an toàn. Hãy đi tàu đến Londres. Đi thẳng đến nhà ngài Peel Edgerton. Carter sống ngoài thành phố, nhưng ở đó các cô sẽ an toàn hơn. 

– Mẹ kiếp! – Julius kêu lên – Cậu điên rồi! Jane! Đừng động đậy. 

Đột nhiên, bằng một cử động bất ngờ, Tommy giật lấy khẩu súng Julius đang cầm trong tay và chĩa vào anh ta : 

– Các người tưởng tôi đùa đấy à? Đi ra ngoài ngay cả hai cô, làm theo lời tôi không tôi bắn! 

Tuppence nhảy xuống đất, kéo theo Jane, cô này cố cưỡng lại. 

– Nhanh lên, chúng ta đi nào! Nếu Tommy nói thế thì đấy là điều cần làm. Đừng để nhỡ tàu. 

Bọn họ bắt đầu chạy. Julius bùng lên : 

– Nhân danh Chúa… 

Tommy ngắt lời : 

– Im lặng! Tôi có vài lời nói với anh đây, Julius Hersheimmer.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.