Không Có Gì Mãi Mãi

Chương 7



Bệnh viện được các y tá điều hành. Margaret Spencer, y tá trưởng, đã làm việc ở Embarcadero hơn hai mươi năm, và bà biết tất cả các xác chết được chôn ở đâu, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Y tá Spencer là người phụ trách bệnh viện này, và bác sĩ nào không nhận ra điều đó, thường sẽ gặp rắc rối. Bà biết bác sĩ nào nghiện ma tuý, hay rượu, những ai trình độ kém và những ai đáng được bà ủng hộ. Bà cai quản các y tá phòng mổ. Chính Margaret Spencer là người bố trí y tá cho các ca mổ, mà y tá cũng có ba bảy loại, từ những người đắc lực đến những kẻ bất tài. Điều này khiến các bác sĩ càng phải nể vì Spencer. Bà có quyền xếp một cô y tá vụng về nhất cho một ca mổ thận phức tạp nhất hoặc gứi một y tá xuất sắc nhất cho một ca cắt amidan, nếu bà ghét hay ưa bác sĩ phụ trách ca đó. Một trong những định kiến của Margaret Spencer là sự ác cảm với các nữ bác sĩ và người da đen.

Kat Hunter vừa là nữ bác sĩ lại vừa là người da đen.

Kat làm việc thật vất vả. Không ai nói gì hay làm gì công khai, nhưng những định kiến, bằng nhiều cách, cứ len lỏi tới gây cản trở cho công việc của cô.

Cô không thể có những y tá theo đúng yêu cầu. Họ toàn gửi những người hầu như không có năng lực.

Kat nhận thấy mình thường xuyên phải khám cho các bệnh nhân nam mắc bệnh da liễu. Lúc đầu cô coi chuyện đó là bình thường, nhưng có một hôm, sau khi phải khám liền một hơi cho cả nửa tá người bệnh da liễu cô bắt đầu thấy nghi ngờ.

Trong một bữa ăn trưa, cô hỏi Paige.

Cậu đã phải khám cho bao nhiêu đàn ông mắc bệnh da liễu?

Paige nghĩ một lát.

Tuần trước mình phải khám cho một người.

Mình phải làm một điều gì đó mới được. Kat nghĩ.

Bà Spencer dự định buộc Kat ra đi bằng cách hành hạ cô, nhưng bà không tính đến nghị lực cùng quyết tâm của Kat. Từng bước, từng bước cô dành được thiện cảm của những người làm việc với mình. Cô có một khả năng bẩm sinh trong việc gây ấn tượng với đồng nghiệp và bệnh nhân. Nhưng sự kiện gây chấn động nhất của Kat là vụ “truyền máu lợn”.

Hôm đó, Kat đi tua cùng với một bác sĩ nội trú năm trên tên là Dundas. Họ đến bên giường một bệnh nhân đang bất tỉnh.

– Ông Levi bị một tai nạn giao thông. – Dundas thông báo cho những bác sĩ nội trú khác. – Ông ta mất nhiều máu, cần phải truyền ngay lập tức. Bây giờ bệnh viện đang thiếu máu. Gia đình ông ta lại từ chối cho máu. Thật là bực hết chỗ nói.

Thân nhân ông ta hiện ở đâu? – Kat hỏi.

Ở ngoài phòng đợi. – Bác sĩ Dundas nói.

Anh cho phép tôi nói chuyện với họ chứ? – Kat hỏi.

Chẳng ích gì đâu. Tôi đã giải thích cặn kẽ cho họ rồi. Họ nhất định không chịu.

Kat ra phòng đợi. Ở đó có vợ, con trai lớn và con gái nạn nhân. Người con trai đeo một thứ bùa tôn giáo.

Bà Levi? – Kat hỏi người đàn bà. Bà ta đứng dậy.
Chồng tôi sao? Họ có định mổ cho chồng tôi không?

Có. – Kat nói.

Nhưng đừng yêu cầu chúng tôi cho máu. Ngày nay việc đó quá nguy hiểm với AIDS và các loại bệnh khác.

Bà Levi, – Kat nói, – bà không thể mắc AIDS bằng cách cho máu.

Đừng giải thích với tôi nữa. Tôi đã đọc báo. Tôi biết.

Tôi hiểu rồi. Được thôi. Bà Levi, hiện giờ bệnh viện đang thiếu máu nhưng chúng tôi đã có cách giải quyết.

Tốt lắm!

Chúng tôi sẽ truyền cho chồng bà máu lợn.

Cái gì?

Máu lợn. – Kat nói vui vẻ. – Có lẽ cũng chẳng hại gì đâu.

Cô nói xong rồi quay đi.

Chờ một chút. – Bà Levi kêu lên. Kat dừng lại:
Sao?

Cho chúng tôi bàn bạc một chút.

Tất nhiên.

Anh không cần băn khoăn về gia đình Levi nữa. Họ đã sẵn sàng cho máu rồi. Câu chuyện lập tức lan nhanh trong bệnh viện.

Các bác sĩ, y tá trước đây phớt lờ cô nay đều tìm cách bắt chuyện với cô.

Vài ngày sau, Kat vào kiểm tra phòng cá nhân của Toni Leonard, một bệnh nhân bị mụn nhọt.

Ông đang chén một bữa ăn khổng lồ mua ở một hiệu ăn gần đó.

Kat tiến lại.

Ông đang làm gì đây?

Ông ta nhìn lên và mỉm cười.

Ăn một bữa tử tế, đổi món chút thôi. Xin mời cô cùng dùng: Nhiều thức ăn lắm. Kat rung chuông gọi y tá.
Gì vậy, thưa bác sĩ?

Mang thức ăn ra khỏi đây. Ông Leonard đang trong chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt của bệnh viện. Cô không đọc biểu đồ này à?

Dạ có, nhưng ông ta cứ đòi.

Mang đi, làm ơn ngay cho.

Này, đợi chút, – Leonard phản đối. – Tôi không nuốt nổi những thứ ở bệnh viện này.

Ông sẽ ăn, nếu ông muốn khỏi mụn nhọt. – Kat nhìn y tá. – Mang đi ngay.

Ba mươi phút sau, Kat bị gọi lên phòng Giám đốc bệnh viện.

Ông cần gặp tôi, thưa bác sĩ Wallace.

Đúng, cô ngồi xuống, Toni Leonard là bệnh nhân của cô phải không?

Đúng vậy, tôi thấy ông ta ăn những món nóng như san- đuých với thịt hun khói và dưa, xa lát khoai và nhiều thứ khác.

Và cô cho mang thức ăn đi?

Tất nhiên.

Bác sĩ, cô có lẽ không rõ Toni Leonard có chân trong hội đồng giám sát bệnh viện này. Phải để ông ấy hài lòng. Hiểu rồi chứ?

Chưa hiểu, thưa ông.

Ông ta chớp mắt.

Sao?

Tôi cho rằng cách Toni Leonard hài lòng là làm ông ấy khoẻ mạnh. Ông ta sẽ không thể khỏi nếu như cứ tiếp tục hành hạ dạ dày của mình.

Sao chúng ta không để ông ta tự lựa chọn nhỉ?

Bởi vì tôi là bác sĩ của ông ta. Còn gì nữa không ạ?

Tôi… à… không. Chỉ thế thôi!

Kat đứng dậy ra khỏi phòng.

Benjamin Wallace ngồi đó, tức run lên. Đàn bà làm bác sĩ!

° ° °

Kat đang trực đêm, bỗng có điện thoại gọi.

Bác sĩ Hunter, phòng 320 cần có cô.

Tôi lên ngay đây?

Bệnh nhân ở phòng 320 là bà Molloy, mắc chứng ung thư. Bà đã ngoài tám mươi, sức khoẻ tồi tệ. Khi đi tới gần cửa, Kat đã nghe nhiều giọng lao xao phía trong. Cô bước nhanh vào.

Bà Molloy nằm trên giường, mệt nhọc nhưng tỉnh táo. Con gái và con trai bà cũng ở trong phòng.

Người con trai nói.

Chúng ta chia gia tài làm ba phần.

Không! – Một cô con gái nói. – Laurie và tôi là những người chăm sôc mẹ. Ai là người nấu nướng, tắm giặt cho bà? Chúng tôi phải được toàn bộ tiền bạc và…

Tôi cũng là máu thịt của bà ấy như các cô. – Người đàn ông kêu lên.

Bà Molloy nằm trên giường, bất động, lắng nghe.

Kat bừng tức giận.

– Xin lỗi. – Cô nói.

Một người đàn bà quay lại nhìn cô.

Lát nữa cô hãy đến, cô y tá, chúng tôi đang bận. Kat nói giận dữ.

Đây là bệnh nhân của tôi. Tôi cho các vị mười giây để ra khỏi phòng này. Các vị có thể chờ ngoài phòng đợi. Bây giờ các vị hãy tự đi ra trước khi tôi gọi bảo vệ đến.

Người đàn ông định nói gì đó nhưng ánh mắt Kat đã khiến ông ta phải ngừng lại. Ông ta quay sang hai bà chị, nhún vai.

– Chúng ta ra ngoài nói tiếp vậy.

Kat nhìn theo ba người đi ra rồi quay lại chỗ bà Molloy và chạm nhẹ vào đầu bà lão.

– Họ chỉ nói vở vẩn thôi mà.

Kat nói nhẹ nhàng và ngồi xuống bên cạnh bà, cầm lấy bàn tay, và nhìn bà già đang chìm đắm dần vào giấc ngủ.

Chúng ta đều đang chết! – Kat nghĩ – Hãy quên đi những điều Dylan Thomas nói: “Chân lý đích thực là đi vào buổi đêm vĩnh hằng đó sao cho thật êm đềm?

Kat đang chữa cho bệnh nhân thì một người phục vụ đến và nói.

Đằng kia có một người cần gặp cô qua điện thoại, thưa bác sĩ.

Cám ơn. – Rồi cô quay về phía bệnh nhân đang băng bó. – Tôi sẽ trở lại ngay.

Ai đấy?

Chào chị, em đây.

Mike? – Cô rất vui sướng và ngạc nhiên khi nghe giọng của em. Nhưng sự ngạc nhiên chuyển ngay thành nỗi lo lắng.

Mike, chị đã nói em đừng gọi về đây. Chị có điện thoại ở nhà.

Vâng, em xin lỗi, nhưng không chờ được. Có một vấn đề nhỏ.

Em có vay người bạn ít tiền để đầu tư vào một vụ…

Và đã thất bại?

Vâng, bây giờ anh ta đòi lại tiền.

Bao nhiêu, Mike?

Độ năm ngàn?

Bao nhiêu?

Cô y tá trực nhìn Kat ngạc nhiên.

Năm ngàn đô- la. Kat hạ giọng.

Chị không có chừng ấy. Nhưng chị có thể gửi cho em một nửa số ấy. Còn lại chị sẽ gửi sau vài tuần nữa. Thế là được chứ gì?

Có lẽ vậy. Em chẳng muốn phiền chị, nhưng gấp quá.

Kat biết chuyện gì đã xảy ra. Em trai cô mới hai hai tuổi nhưng luôn dính vào những vụ làm ăn bí hiểm. Nó chơi bời với đám thanh niên lêu lổng. Chỉ trời mới biết rồi tương lai nó sẽ ra sao. Nhưng Kat cảm thấy phải có trách nhiệm với nó. Đấy là lỗi của mình, Kat nghĩ. Nếu mình không đi khỏi nhà và bỏ mặc nó…

– Cẩn thận nhé em. Chị yêu em. – Cô nói rồi gác máy.

Mình phải kiếm số tiền ấy. – Kat nghĩ. – Mike là tất cả những gì mình có trên đời.

Bác sĩ Isler đang đợi làm việc với Honey Taft một lần nữa. Ông đã tha thứ cho sự thụ động và chậm chạp của cô lần trước nhưng thật ra ông cũng khá hài lòng trước sự cảm phục của cô. Còn lần này, cô luôn đứng sau các bác sĩ nội trú khác, không bao giờ xung phong trả lời các câu hỏi của ông.

Sau khi tua ba mươi phút, bác sĩ Isler ngồi trong phòng Benjamin Wallace.

Chuyện gì vậy? – Wallace hỏi.

Về Taft.

Wallace ngạc nhiên.

Taft. Cô ta có lời giới thiệu tốt nhất mà tôi từng đọc.

Điều ấy làm tôi khó hiểu, – bác sĩ Isler nói. – Tôi nhận được báo cáo của một số bác sĩ nội trú. Cô ta luôn chẩn đoán sai và mắc những lỗi nghiêm trọng.

Tôi chỉ muốn biết sự thật là cái quái gì vậy.

Tôi chưa hiểu. Cô ta học ở trường y tốt lắm.

Có lẽ ông phải gọi điện về cho chủ nhiệm khoa, nơi cô ta học. – Bác sĩ Isler đề nghị.

Đấy là Jim Pearson. Một cha rất hay. Tôi sẽ gọi ngay đây.

Vài phút sau, Wallace đã nối được với Jim Pearson.

Họ trao đổi xã giao vài câu, sau đó Wallace nói.

Tôi gọi về chuyện cô Betty Lou Taft, sinh viên cũ của ông. Một thoáng im lặng.
Sao?

Chúng tôi có một vài vấn đề với cô ta, Jim ạ. Cô ta được nhận thực tập ở đây với lời giới thiệu rất tốt của ông.

Đúng vậy.

Và cô ta xứng đáng theo đuổi nghề y?

Vâng.

Ông có chút nghi ngờ gì không?

Không! – Bác sĩ Pearson nói chắc nịch. – Chẳng có gì đâu. Cô ta có lẽ hơi lúng túng. Cô ta hay xúc động lắm. Hãy cho cô ta thêm một cơ hội nữa. Tôi tin rằng sẽ tốt đẹp cả thôi.

Được rồi. Tôi cám ơn. Chúng tôi sẽ cho cô ta cơ hội.

Cuộc nói chuyện chấm dứt.

Jim Pearson ngồi đó, tự xỉ vả mình về những việc đã làm. Nhưng phải nghĩ đến vợ con trước đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.