Không còn tâm trạng để yêu

Chương 02 phần 2



Tất cả đều thay đổi vào một ngày trời trong xanh của tháng Chín khi những tên khủng bố cướp bốn chiếc máy bay dân sự và mọi người đột nhiên hướng sự chú ý đến Afghanistan và công lý tỏa sáng đối với sự tàn bạo được thực hiện bởi Taliban theo tinh thần của Đạo Hồi.

Một năm sau ngày cuốn sách anh xuất bản lần đầu tiên, nó đã xếp vị trí thứ nhất trong danh sách sách bán chạy nhất, và anh đột nhiên thấy mình trở thành một người nổi tiếng. Mọi phương tiện truyền thông từ Boston Globe đến Good Morning American đều muốn phỏng vấn anh. Anh đáp ứng một vài lời mời, và từ chối tất cả. Anh không quan tâm lắm đến sự nổi tiếng, cũng như các hoạt động chính trị hay các chính trị gia. Anh xem mình là một người tự do và có xu hướng bình chọn cho tất cả các đảng. Anh quan tâm nhất về việc mang đến sự thật và phơi bày nó cho tất cả thế giới. Đó chính là công việc của anh. Anh đã chiến đấu theo cách của mình để trở thành người nổi tiếng – đôi khi đấm đá và nhồi nhét – và anh yêu điều đó.Chỉ là mọi việc trở nên không dễ dàng trong những ngày này. Chứng mất ngủ khiến anh cạn kiệt cả về thể xác và tinh thần. Anh cảm thấy mọi việc anh làm cực nhọc để có được thành công bõng chốc tan biến. Ngọn lửa bên trong anh đang dần mờ đi. Anh càng cố chiến đấu, ngọn lửa ngày càng lụi tàn, và điều đó làm anh sợ hãi choáng vángChuyến đi từ Double Tree đến nhà cha anh sẽ chỉ mất mười lăm phút đối với những người dân ở Boise nhưng anh phải mất đến một giờ.

Anh đã rẽ nhầm và kết thúc bằng việc lái vòng vòng quanh chân núi cho đến khi anh thừa nhận thua cuộc và nhất nút tìm tọa độ của hệ thống định vị của chiếc SUV. Anh không thích tham khảo GPS và luôn giả vờ mình không cần nó. Nó khiến anh cảm thấy như gã đồng bóng. Đó là việc ngừng lại để hỏi đường. Anh thậm chí không thích hỏi đường khi ở nước ngoài. Điều đó là hiển nhiên, nhưng anh biết đó là bản chất con người mình. Cũng giống như việc anh ghét việc đi mua sắm và ghét phải nhìn thấy phụ nữ khóc. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để không phải thấy những giọt nước mắt phụ nữ. Một vài thứ là hiển nhiên, anh nghĩ, vì chúng đã xảy ra ngày càng đúng.Khi anh rẽ vào lối lái xe vào nhà của biệt thự nhà Wingate, đồng hồ chỉ vào khoảng mười một giờ trưa. Anh lái xe ngang qua một căn nhà ba tầng được xây chủ yếu bằng đá vôi được khai thác bởi những người tù từ các trại cả tạo cũ cách đó vài dặm đường. Anh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy công trình kiến trúc hùng vĩ này. Lúc đó anh khoảng năm tuổi và đã nghĩ rằng sẽ có một gia đình thật lớn sống bên trong những bức tường bằng đá đen của nó. Anh đã sốc khi nghe rằng chỉ có hai người sống ở đó: bà Wingate và con gái bà – ClarestaSebastian tiếp tục lái xe vòng ra phía sau và dừng lại trước ga-ra bằng đá.

Joyce Wingate và cha anh đang đứng bên trong vườn, đang chỉ tay về luống hoa hồng. Như mọi khi, cha anh mặc áo sơ mi màu be hồ cứng, quần nâu, và chiếc mũ Panama màu vàng nhạt che đi mái tóc màu xám, đen. Những kỷ niệm về những lần giúp đỡ cha anh trong khu vườn đó hiện ra rõ rệt trong đầu anh. Về những lần bị bẩn và diệt nhện với cái mai làm vườn. Anh hoàn toàn yêu thích việc đó.

Quay trở lại thời điểm đó, anh nhìn cha như một siêu nhân, anh từng thay thế và tiếp thu từng chữ, mọi điều từ việc phủ bồi cho đến câu cá và cả cách thả diều. Nhưng dĩ nhiên, mọi thứ bỗng ngừng lại, những năm đau khổ và thất vọng đã thay thế cho sự sùng bái anh hùng của anhSau khi anh tốt nghiệp trung học, cha anh đã gởi cho anh một vé máy bay để anh đến Boise. Anh đã không sử dụng nó. Năm đầu tiên anh vào học ở Đại học Washington, cha anh muốn đến thăm anh, nhưng anh đã từ chối. Anh không dành thời gian cho một người cha đã không dành thời gian cho anh.

Khi anh tốt nghiệp đại học, mối quan hệ giữa cha và mẹ anh trở nên gay gắt. Anh đã yêu cầu Leo đừng đến tham dự lễ tốt nghiệp của anh,Sau khi tốt nghiệp, anh lại quá bận rộn để vun đắp nghề nghiệp. Quá bận rộn để ngừng lại và dành thời gian cho cha mình. Anh thực tập ở tờ Seattle Times, làm việc trong một vài năm cho Associated Press, và đã viết hàng trăm bài báo tự doSebastian đã luôn sống đời sống thanh niên của mình không bị trói buộc. Tự do. Đi lang thang khắp thế giới mà không có bất cứ sự quyến luyến nào giữ hay trói buộc anh lại. Anh luôn cảm thấy mình giỏi hơn những người tội nghiệp, những người luôn dành thời gian để gọi về nhà bằng điện thoại vệ tinh.

Sự chú ý của anh chưa bao giờ bị tách ra nhiều hướng khác nhau. Anh gan góc, kiên quyết và cực kỳ tập trungMẹ anh luôn ủng hộ anh trong tất cả những việc anh làm. Bà là một người ủng hộ lớn nhất và là một hoạt náo viên lớn tiếng nhất. Anh đã không gặp bà nhiều như anh từng muốn, nhưng bà luôn hiểu điều đó. Hay ít nhất là bà luôn nói là bà hiểu điều đó.Bà từng là gia đình của anh. Cuộc sống của anh thật trọn vẹn. Anh và cha mình đã không biết đến nhau và anh chưa bao giờ có bất cứ mong ước gặp mặt cha. Anh luôn nghĩ rằng nếu vào một thời điểm nào đó trong tương lai, anh có ham muốn được gặp lại cha mình – có lẽ vào cuối độ tuổi bốn mươi của anh khi anh cảm thấy đây chính là thời gian để sống chậm lại – thì đó chính là thời điểmTất cả đều thay đổi vào ngày anh đặt mẹ mình vào lòng đất.

Anh đang ở Alabama, chuyên tâm vào nghiên cứu, thì nhận được điện thoại báo rằng bà đã mất. Đầu giờ chiều hôm đó, trong khi cắt tỉa cho cây Clematis, bà đã bị ngã khỏi thang dỡ. Không gãy xương, không có vết cắt hay xây xát. Chỉ một vết bầm trên chân bà. Đêm đó, bà chết một mình trên giường, khi vật tắc mạch di chuyển từ chân đến tim bà. Bà được năm mươi bốn tuổi.Anh đã không ở đó. Cũng không biết được bà bị ngã. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh, anh cảm thấy thật sự đơn độc.

Trong nhiều năm anh đi lang thang khắp thế giới, nghĩ về sự tự do của riêng mình. Cái chết của mẹ anh đã thực sự làm cho anh tự do, và lần đầu tiên trong đời anh biết việc được cởi trói là như thế nào. Anh cũng biết là anh đang tự lừa gạt mình. Anh đã đi khắp thế giới mà vẫn còn sự trói buộc. Chúng đã ở đây. Suốt cả thời gian dài. Giữ cho cuộc sống anh được vững vàng. Cho đến bây giờ.Anh chỉ có một người thân còn sống. Chỉ một người. Người cha anh hầu như không biết đến. Chết tiệt, họ đã không biết rõ về nhau. Không ai có lỗi, chỉ là mọi việc đã diễn ra như thế. Nhưng có thể thời gian sẽ giúp họ thay đổi điều đó. Một vài ngày để nối lại tình cảm với người cha già. Anh không tìm kiếm khoảng khắc Hallmark. Chỉ một điều gì đó làm dịu đi và giải tỏa sự căng thẳng đã tồn tại giữa họ,

Anh ra khỏi chiếc Land Cruiser và đi băng qua bãi có xanh dầy đến vườn hoa nhiều mày sắc. Sebastian, còn hoa tai và kim cường trong túi anh. Anh nghĩ về việc đưa trả cho Crale. Anh sẽ phải giải thích nơi anh tìm thấy nó, và suy nghĩ đó làm môi anh nở nụ cười.”Xin chào bà Wington,” anh cất tiếng chào người phụ nữ lớn tuổi khi anh bước đến gần. Khi trưởng thành, anh đã rất ghét Joyce Wingate. Anh đổ lỗi cho bà về mối quan kệ rời rạc và không trọn vẹn của mình với cha. Anh đã vượt qua được điều đó cùng lúc anh từ bỏ việc trách cứ Clare. Không phải vì anh có bất cứ sự quý mến nào đối với Joyce. Anh đã không có các cảm giác đó cách này hay cách khác. Cho đến sáng hôm đó, anh cũng chẳng có bất cứ ý nghĩ gì với Clare. Giờ thì anh đã có và chúng không phải là những suy nghĩ hay ho cho lắm.

“Chào Sebastian”, bà ấy nói, và đặt một cành hồng đỏ vào trong chiếc giỏ được treo trên cánh tay. Một vài chiếc nhẫn hồng ngọc và ngọc lục bảo chuyển động nhẹ nhàng trên những ngón tay xương xương của bà. Bà mặc một chiếc quần màu kem, áo cánh màu tím lavender, và một cái mũ rơm to. Người Joyce cực kỳ thanh mảnh. Kiểu thanh mảnh có được từ việc kiểm soát được mọi thứ trong cuộc đời của bà ấy. Nét mặt sắc sảo có ảnh hướng lớn đến khuôn mặt lớn của bà, và cái miệng rộng thường co lại khi không hài lòng. Ít nhất nó luôn thế mỗi khi anh có mặt. Và anh đã tự hỏi liệu tính cách gay gắt hay tính thống trị của bà đã luôn giữ cho ông Wingate luôn sống ở East Coast.

Chắc chắn là cả hai.Joyce chưa bao giờ là một người phụ nữ hấp dẫn, ngay cả khi bà còn trẻ. Nhưng nếu có ai đó chĩa súng vào đầu Sebastian và buộc anh phải nói một điều gì tốt về bà, anh có thể nói bà có đôi mắt màu xanh nhạt rất thú vị. Như những bông hoa Irit đang được trồng ở rìa khu vườn. Giống với đôi mắt của cô con gái. Những đường nét thô kệch của người mẹ đã thu gọn và đầy nữ tính hơn trên khuôn mặt của cô con gái. Đôi môi đầy đặn của Clare làm mềm đi những nét của cái miệng, và cô thừa kế cái mũi nhỏ hơn, nhưng đôi mắt lại giống y hệt mẹ của mình.

“Cha cháu bảo rằng cháu sẽ sớm rời khỏi Boise”, bà ấy nói. “Thật tiếc khi cháu không thể ở lâu hơn”Sebastian chuyển cái nhìn của mình từ đóa hoa hồng trong giỏ của Joyce lên mặt bà, vào đôi mắt đã chiếu những ngọn lửa màu xanh vào anh khi anh còn nhỏ. Một chú ong lớn bay đến cùng cơn gió nhẹ, và Joyce đã vẫy cho nó đi. Điều duy nhất hôm nay anh thấy trong mắt bà là yêu cầu lịch sự.

“Tôi đang cố bảo với nó ở lại hết tuần tới”, cha anh nói khi ông lấy chiếc khăn từ túi quần sau và lau mồ hôi trên trán ông. Leo Vaughan chỉ thấp hơn Sebastian một ít, và mái tóc đã từng là màu nâu của ông giờ đã chuyển sang hai màu, bạc và nâu. Khóe mắt ông dày đặc những vết chân chim. Lông mày ông trở nên rậm rạp trong những năm gần đây và “giấc chợp mắt hai mươi phút” bây giờ kéo dài đến một tiếng.

Leo sẽ được sáu mươi lăm vào cuối tuần. Và Sebastian nhận ra rằng cha anh đã không di chuyển dễ dàng khắp vườn của nhà Wingate như anh nhớ. Không phải anh nhớ nhiều điều về cha mình. Một vài tháng ở đây và một tuần ở đó chính xác đã không tạo ra nhiều kỷ niệm thời thơ ấu, nhưng điều anh nhớ khá rõ là đôi bàn tay của cha anh. Chúng lớn và đủ mạnh để bẻ gãy những cành cây nhỏ và các tấm ván, đủ nhẹ nhàng để vỗ vào vai một cậu bé và xoa xoa vào lưng cậu. Khô và xù xì, đôi bàn tay của một người lao động nặng. Bây giờ chúng đã lốm đốm với thời gian và với nghề nghiệp của mình, da tay ông chảy xệ tràn qua các đốt ngón tay phình to.

“Cháu thực sự không biết cháu ở đây được bao lâu”, anh nói, không thể hứa bất cứ điều gì. Thay vào đó anh thay đổi chủ đề.

“Cháu tình cờ gặp Clare vào tối qua”Joyce cúi người xuống cắt một bông hồng khác.

“Vậy sao?”

“Cháu gặp một người bạn cũ cùng học ở Đại học Washington trong một quán bar ở Double Tree. Anh ta đến đó để lấy tin cho đợt gây quỹ cảu Steelhead. Và Clare nói rằng cô ấy đang tham dự tiệc cưới”

“Ừ, Lucy – bạn của con bé vừa mới cưới ngày hôm qua” Joyce gục đầu và chiếc mũ lớn của bà nghiêng xuống.

“Chẳng bao lâu nữa Claresta cũng sẽ cưới người đàn ông trẻ của nó, Lonny. Chúng sẽ sống hạnh phúc. Cả hai đưa đã nói về việc tổ chức đám cưới trong khu vườn này vào Tháng Sáu tới. Các loài hoa sẽ nở rộ vào thời điểm đó và đó cũng là thời điểm thú vị nhất của năm”

“Vâng, cháu nghĩ cô ấy có nhắc tới Lonny”. Rõ ràng là Joyce chưa nghe được tin mới nhất. Sự yên lặng ngượng ngịu xảy ra giữa họ, hoặc chỉ một mình anh vì anh biết được rằng sẽ không có đám cưới nào vào tháng Sáu cả.

“Cháu không có cơ hội hỏi Clare về việc làm của cô ấy” anh hỏi để phá tan sự im lặngJoyce quay trở lại với những bông hồng.

“Con bé viết tiểu thuyết, nhưng không giống với sách của cháu”Anh không biết điều gì khiến anh kinh ngạc hơn: rằng bà Wingate quan tâm đến anh đến độ biết được về cuốn sách anh đã viết, mặc dầu cuốn sách của anh không phải là tiểu thuyết, hay việc Clare là một nhà văn.

“Vậy sao?”. Anh đã nghĩ cô là một người tình nguyện chuyên nghiệp như mẹ cô vậy. Nhưng anh có một ký ức lờ mờ về việc cô kể cho anh nghe những câu chuyện chán ngắt về một con chó tưởng tượng nào đó.

“Cô ấy viết gì? Tiểu thuyết dành cho phụ nữ à?” anh hỏi.

“Đại loại thế”, Joyce trả lời, và anh nhận ra những đốm lửa màu xanh quen thuộc lóe lên trong mắt bà…Không lâu sau, khi Sebastian và cha anh cùng nhau ăn tối, anh đã hỏi cha mình: “Vậy, Clare thực sự làm gì để sống hả cha?”

‘Con bé viết tiểu thuyết”

“Con biết điều đó. Loại tiểu thuyết nào ạ?”Leo đẩy một bát đậu về phía Sebastian. “Tiểu thuyết lãng mạn”

Bàn tay đang đưa về phía bát đậu của anh như đông cứng lại. Claresta bé nhỏ ấy à? Cô bé luôn nghĩ rằng hôn nhau sẽ tạo ra em bé sao? Cô gái nhỏ có vẻ ngoài kỳ lạ với cặp kính dày trở thành một người phụ nữ xinh đẹp khi lớn lên sao? Người phụ nữ xinh đẹp chỉ mặc một chiếc quần lọt khe bé xíu màu hồng và khiến anh nhìn không chán sao? Một nhà văn lãng mạn ư? “Cha không đùa chứ?”

“Joyce chẳng lấy làm vui về điều đó”Anh lấy bát đậu và cười to. Không phải chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.