Không Khoan Nhượng

Chương 100



Mặc dù lá thư điện tử của Harvath có làm cho Kevin McCauliff bạo dạn hơn, nhưng ông vẫn lo ngại về việc thực hiện cuộc tấn công vào giữa ban ngày. Ông quyết định tiến hành vào ban đêm khi lượng truy cập vào các máy tính giảm hẳn và các nhân viên cũng về bớt, vì rất có khả năng họ sẽ phát hiện ra điều ông đang làm và căn vặn.

Gã Lùn đã thực hiện phần việc khó khăn nhất, thu hẹp số người hoạt động tại Braxin. Gã còn làm được việc lớn hơn là cung cấp danh sách các ngân hàng và một loạt các dữ liệu cũng như lượng tiền mà McCauliff cần tìm kiếm.

Đây là một việc không hề dễ dàng, nhưng cuối cùng giám đốc NGA cũng tìm ra. Toàn bộ số tiền đã bị chia nhỏ và đều được chuyển thông qua các ngân hàng trung gian ở Malta và đảo Man, nhưng tất cả đều có một điểm chung. Mỗi khoản tiền đều chỉ đến một tài khoản cá nhân ở Wegelin & Company, ngân hàng tư nhân lâu đời nhất Thụy Sĩ.

Đó là những gì McCauliff tìm ra. Cho dù ngân hàng Wegelin Company lưu hồ sơ ở đâu, thì đó cũng không phải là máy chủ, ít nhất là cũng không nằm trong máy nào có khả năng bị truy cập từ bên ngoài. McCauliff dùng mọi cách mà ông biết. Cho dù những người Harvath đang săn tìm là ai, thì họ cũng rất cẩn thận để che đậy dấu vết. Vô cùng cẩn thận, nhưng không phải là hoàn hảo. Rất khó có thể chuyển một lượng tiền lớn như thế mà không để lại bất kì dấu vết nào.

Vấn đề duy nhất với Harvath tại thời điểm này là dấu vết kết thúc tại Wegelin Company, hình mẫu cho sự thận trọng của hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ. Nếu anh muốn có câu trả lời anh sẽ phải đích thân tới Wegelin Company.

Harvath cảm ơn McCauliff đã cung cấp thông tin và cúp máy. Tháo tai nghe gắn trong tai ra, anh quay sang gã Lùn báo với gã rằng số tiền đã dẫn đến một ngân hàng bên ngoài Zurich có tên là Wegelin Company.

Ngay khi anh nói ra cái tên đó, mặt gã Lùn tối sầm lại và gã giơ ngón trỏ lên.

Những ngón tay múp míp của gã lướt trên máy tính xách tay. Khi tìm thấy cái cần tìm, gã nhẩm trong đầu nột dãy số. Chúng hoàn toàn khớp với tài khoản McCauliff đã xác định được.

“Sao ông biết?” harvath hỏi.

Gã Lùn luồn tay vào mớ tóc ngắn màu đen của mình trả lời “Tôi chính là người đã lập nên tài khoản này”.

“Là ông?”.

“Đúng, là tôi. Nhưng tệ hơn nhiều. Vì Abu Nidal không còn gì hơn ngoài một kẻ khủng bố. Bất chấp những thành công của ông bố trong lĩnh vực kinh doanh, ông ta chẳng biết tí gì về hoạt động ngân hàng hay cách bảo vệ các tài sản của mình cả”.

“Và ông đã quản lí tiền cho ông ta?” Harvath hỏi.

“Không. Không phải cho tổ chức của ông ta. Ông ta có người làm việc đó rồi. Nidal yêu cầu tôi làm một việc khác. Ông ta muốn số tiền ấy không có trong sổ sách theo lẽ thường. Ông ta không muốn bị ràng buộc vào tài chính của tổ chức. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ta, ông ta muốn đảm bảo lớp bảo vệ này được bật lên”.

“Bảo vệ cho ai?”.

Gã Lùn nhìn Harvath và nói “Con gái ông ta, Adara. Đây là tài khoản cá nhân của riêng cô ấy”.

Cách đây hơn bốn ngàn dặm, một nhà phân tích thuộc Cục an ninh quốc gia Hoa Kỳ vừa gián nhãn và nén một File âm thanh lại.

Nhấc điện thoại lên, anh ta quay một số điện thoại di động. Đó là lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ anh ta gọi cho một kẻ nặc danh ở đầu bên kia.

Khi giọng người nhận cất lên, nhà phân tích nói “Ông muốn biết Scot Harvath có gọi thêm cuộc nào cho Kevin McCauliff, nhà phân tích ở NGA phải không?”.

“Nói tiếp đi” giọng kia cất lên.

“Anh ta vừa kết thúc một cuộc gọi với ông ta cách đây chưa đầy 3 phút”.

“Anh đã xác định được vị trí của Harvath chưa?”.

“Chưa”, nhà phân tích của Cục an ninh quốc gia Hoa Kỳ trả lời “Nhưng dựa trên cuộc đàm thoại ấy, tôi nghĩ tôi biết anh ta định tới đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.