Khổng Tước Rừng Sâu

CHƯƠNG 34



Một cô gái áo vàng tiến về phía này, đặt một ly rượu trong suốt rất to lên bàn.
Đường kính chiếc ly ít nhất phải 30cm, rót đầy hai chai rượu chắc cũng không thành vấn đề.
Nhưng trong ly không có rượu, chỉ có bảy tám tờ tiền đỏ nằm dưới đáy.
Tôi hơi ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta nói: “Muốn không?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào, quay đầu nhìn Kim Cát Mạch, chỉ thấy cậu ta gật đầu thật mạnh.
Cô gái tóc vàng cười cười, bắt đầu uốn éo trước mặt tôi.
Cô ta đặt hai tay lên đầu tôi, vuốt ve đầu, tai và gáy tôi theo điệu nhạc.
Như hoá thân thành rắn mắt kính nghe thấy tiếng sáo của người Ấn Độ, eo lưng cô ta như nước uốn éo chảy xuống, lại như dây leo từng bước trườn lên. Lên lên xuống xuống, không biết bao lần.
Sau đó cô ta dừng lại, hai tay vắt trên vai tôi, thân hình dựa về phía trước, ngồi trên đùi tôi.
Từ khi cô ta bắt đầu uốn éo, da thịt tôi cứ mãi căng cứng, không tài nào thả lỏng.
Khi cô ta ngồi lên đùi tôi, tôi giật bắn mình, hai tay rụt ra sau lưng làm động tác nghỉ.
Sau đó cô ta thậm chí ôm chặt cổ tôi, môi tôi như dán vào cái cằm đang rướn lên của cô ta, mà trước mắt tôi lại vừa vặn là đôi môi đỏ tươi của cô nàng.
Một mùi son phấn nồng nặc pha lẫn mùi mồ hôi phụ nữ xông vào mũi xộc thẳng lên đầu tôi.
Ánh mắt tôi lén dời lên trên, thấy mắt cô ta ngước lên trên, trên trán rịn vài giọt mồ hôi.
Chắc là một cô bé tầm 20 tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn, gương mặt đầy son phấn không hề hợp với lứa tuổi.
Tôi lén liếc cô ta mấy cái, ánh mắt cô ấy vẫn cứ ngước lên trên, vì thế ánh mắt của hai chúng tôi không thể giao nhau.
Như vậy cũng tốt, nếu như ánh mắt giao nhau, tôi có lẽ đến miễn cưỡng mỉm cười cũng chẳng xong.
Đành cố suy nghĩ lung tung để cho mau qua cái giờ phút nam dưới nữ trên đầy xấu hổ này.
Tôi bỗng nhiên liên tưởng cô ta giống như một người đang chết đuối, còn tôi như một cái cọc gỗ cắm thẳng xuống nước.
Dáng vẻ cô ta ôm lấy cổ tôi uốn éo lên xuống, có giống với người chết đuối ôm cái cọc nhấp nhô chìm nổi không?
“Cảm ơn.”
Cô ta dừng động tác lại, rời khỏi đùi tôi, đứng thẳng dậy nói cảm ơn.
“Hử?” suy nghĩ vẫn còn đang dừng ở giấc mộng cọc gỗ, bèn tiện mồm nói: “Đừng khách sáo.”
“Cái gì mà đừng khách sáo!” Kim Cát Mạch dở khóc dở cười, không ngừng nháy mắt với tôi.
Vinh An kéo tay áo tôi, nói thầm: “Boa một trăm tệ!”
Tôi bừng tỉnh, vội móc một trăm tệ trong túi ra, nhét vào ly rượu to tướng cô ta mang đến.
Cô ta không nói thêm gì nữa, vòng nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ quanh chiếc bàn tròn, đến trước mặt Kim Cát Mạch.
Tôi có cảm giác như vừa thoát hiểm, thở hắt mấy cái, quay qua nói chuyện với Vinh An.
Nói một lúc, tôi mới biết quán này hàng đêm sau 12 giờ đều có loại hình nhảy khiêu gợi này.
Vì tuân theo quy tắc sau 12 giờ, lại thêm không có sự việc gì vi phạm pháp luật rõ rệt, nên cảnh sát khu vực cũng không đến kiếm chuyện.
“Boa một trăm tệ là cơ bản, nhưng nếu cậu vui, cho thêm cũng được.” Vinh An nói.
Tôi liếc nhìn Kim Cát Mạch thoả mãn ngả trên sôpha, tay phải còn vuốt ve lưng cô nàng áo vàng.
Cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời đem đồ uống tới, cô ấy như không hề để ý đến xung quanh, kể cả cô nàng áo vàng đang uốn éo trên đùi Kim Cát Mạch.
Nhưng tôi lại thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng cô ấy.
Cô ấy đặt hết đồ uống xuống, quay người bỏ đi.
Uống một ngụm hồng trà sủi bọt, mùi vị rất bình thường, chẳng khác gì một cốc hồng trà sủi bọt loại 10 tệ.
“Thưởng em một trăm đồng đại dương.”
Kim Cát Mạch thả một trăm tệ vào cái ly lớn, tươi cười vẫy tay với cô nàng áo vàng.
“Anh à, cứ thoải mái đi.” Cô gái áo vàng đi rồi, Kim Cát Mạch cười nói: “Ở đây không tính là ổ mại dâm, anh sẽ không bị cảnh sát bắt đâu.”
Sau đó cậu ta nói ổ mại dâm thật sự, người thường không đủ tiền theo nhưng lại hết sức tò mò, vì thế chỗ này vừa vặn đem đến cho những người sống trong ánh sáng một cơ hội tiếp cận với bóng đêm.
“Nếu anh không cần loại phục vụ đặc biệt này, nói không là được.”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi mới hơi yên tâm.
Nhìn ra xung quanh, có vài bàn khách khứa trông như sinh viên, thậm chí còn có cả nữ sinh.
Bọn họ rất nhàn nhã thoải mái, dường như chỉ đơn giản là thích thú sự náo nhiệt, mới mẻ và kích thích ở đây.
“Hi, chào anh.” Một cô gái áo đỏ tiến đến chỗ tôi, mỉm cười.
“Không.” Tôi nói, lắc lắc đầu.
“Được mà.” Cô ta nũng nịu, “Không sao đâu mà.”
“Này…” tôi không biết phải làm sao, quay sang Kim Cát Mạch cầu cứu.
Không ngờ Kim Cát Mạch lại cười mà nói: “Đàn anh của anh xấu hổ, em phải nhẹ nhàng vào.”
Cô gái nở nụ cười quyến rũ, đặt hai cái ly một to một nhỏ trên bàn, sau đó thì thầm bên tai tôi:
“Đừng căng thẳng.”
Không căng thẳng mới lạ.
Cô ta không giống cô gái áo vàng mắt lúc nào cũng ngước lên, khi cô ta nhảy luôn nhìn thẳng vào tôi.
Nếu tôi hơi né đầu đi, hai tay cô ta sẽ túm lấy má tôi, xoay mặt tôi thẳng với mặt cô ta.
Cũng may cô ấy không ngồi lên đùi tôi, tôi cũng chưa đến nỗi quá căng thẳng.
Lén dời mắt, liếc nhìn hai cái ly một lớn một nhỏ trên bàn.
Ở đáy chiếc ly lớn có hơn chục tờ tiền, trong đó còn có mấy tờ năm trăm tệ; chiếc ly nhỏ là ly trà thông thường, đựng đầy đá lạnh hình vuông.
Cô ta đột nhiên dừng lại, lấy một viên đá trong chiếc ly nhỏ ra ngậm trong mồm.
Sau đó cô ta ngồi lên đùi tôi, hai tay đặt nhẹ lên vai tôi, chầm chậm ghé mặt về phía tôi.
Viên đá trắng ngậm trong đôi môi đỏ rực như lửa, trượt qua tai phải, thuỳ tai trái và gò má phải, vòng một vòng qua cổ, lướt qua yết hầu, lại trượt lên gò má trái, thuỳ tai trái, tai phải.
Trong lúc đó, tôi không chỉ cảm nhận được vị lạnh của viên đá, càng cảm nhận được hơi nóng phả ra từ hơi thở của cô gái.
Mà miệng cô ấy đôi lúc lại phát ra âm thanh ư ư a a mơ màng.
Đây chính là bí kỹ khiến cô ấy lấy được tiền boa năm trăm tệ sao?
Có thể cô ấy cho rằng đây là một loại trêu ghẹo, nhưng với tôi chỉ là sự giày vò.
Toàn thân tôi nổi đầy da gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.