Bác sĩ vội đến tiêm cho Lý San Lam hai mũi, lại đổi một bình dịch truyền khác.
Vì phẫu thuật là một chuyện lớn, hơn nữa tôi cũng không biết phải liên lạc với gia đình Lý San Lam như thế nào, vì thế anh ta vẫn đề nghị theo dõi thêm, vạn bất đắc dĩ mới làm phẫu thuật.
Cũng may tình trạng cô ấy dần ổn định, chỉ số bạch cầu cũng bắt đầu giảm xuống.
Khi cô ấy cuối cùng cũng hết đau mà thiếp đi, đã là bốn giờ sáng.
Tôi về nhà ngủ một giấc, sáng hôm sau lại tới phòng cấp cứu của bệnh viện.
Hình như cô ấy ngủ rất ngon, vẻ mặt rất an nhàn.
Tôi ra ngoài mua một tờ báo, tìm một cái ghế, ngồi cạnh giường đọc báo.
Đọc xong báo, cô ấy vẫn chưa tỉnh, lúc này mới phát giác bụng hơi đói, bèn ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Khi quay về, cô ấy vừa tỉnh lại.
“Đỡ hơn chưa?” Tôi hỏi.
“Đỡ nhiều rồi.” Cô ấy nói.
Tôi thở hắt một hơi dài, rồi cười cười.
“Quấy quả anh cả đêm, thật là ngại quá.” Cô ấy nói.
“Không đâu.” Tôi nói.
Lý San Lam nằm trong phòng cấp cứu theo dõi ba đêm liền, tôi cũng ở bên cô ấy ba đêm.
Giường bên cạnh không ngừng đổi bệnh nhân, đa số chỉ ở có một đêm.
Bởi vì bệnh nhẹ, điều trị hay băng bó xong liền về nhà nghỉ ngơi; bệnh nặng thì nhập viện luôn.
Rất ít khi có người ở liền ba đêm giống cô ấy.
Tấm biển cấm ăn cấm uống vẫn cứ treo ở đó, cô ấy vì không ăn không uống gì mà môi khô nứt nẻ.
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn đỡ cô ấy đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng cách cửa nhà vệ sinh mười bước, cô ấy sẽ kiên quyết bắt tôi dừng lại để cô ấy tự đi.
Tôi càng hiểu rõ cô ấy chẳng có bạn bè gì, bởi vì trừ tôi ra, không có ai đến thăm cô ấy cả.
Làm xong thủ tục xuất viện, tôi đưa cô ấy về nhà. Vừa vào cửa cô ấy nói: “Đúng là quay về cố hương”
Tôi để cô ấy nghỉ ngơi trước, sau đó ra ngoài mua ít gạo và đồ hộp, về nấu một nồi cháo.
Tay trái cô ấy cầm bát hơi run run, đến tay phải cầm đũa cũng không vững.
“Chỉ là một bữa cháo mà thôi, không cần phải cảm động, cũng không cần phải kích động.”
“Đồ ngốc.” Cô ấy nói, “Ba ngày rồi tôi không ăn cơm, hết sạch sức lực rồi.”
Một tuần liền, tôi vẫn luôn để tâm, buổi tối đi ngủ không đóng cửa, ngủ cũng không yên, chỉ sợ cô ấy lại xảy ra chuyện.
Một tuần trôi qua, thấy mọi thứ đều đã bình thường, mới yên tâm.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho Vinh An, bảo cậu ấy tôi đã xác định thích Lý San Lam.
Ở đầu kia điện thoại cậu ấy vừa hò vừa hét, điệu bộ rất phấn khích.
Chuyện xác định thích Lý San Lam này, khiến mấy ngày sau tôi không được tự nhiên khi đối diện với cô ấy.
Tôi giống như một con khổng tước kiêu ngạo, để che giấu sự mất tự nhiên này, đành vờ như không có việc gì.
Hoặc có lẽ tôi nên học cách làm thế nào để xoè đuôi và phô ra sự sáng lạn của bản thân, thu hút ánh mắt cô ấy.
Dù gì tôi và cô ấy đều là người chọn khổng tước, một khi tôi có thể tự do thoải mái xoè đuôi trước mặt cô ấy, cô ấy chắc sẽ hiểu được.
Mấy ngày trước khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, để thả lỏng tâm trạng căng thẳng, tôi một mình đi tới Yum.
Rất lâu rồi không gặp Tiểu Vân, muốn tán gẫu với cô nàng.
Vào trong quán vừa ngồi vào chỗ cũ, lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Vỹ Đình cũng ở đó.
Duyên phận là một thứ vô cùng kỳ quái, có có thể thúc đẩy sự nảy sinh một đoạn tình cảm, nhưng nếu tình cảm không còn, có nhiều duyên phận đến đâu cũng chỉ tạo nên thêm bấy nhiêu khó xử mà thôi.
Tôi rất khó xử, Vỹ Đình có lẽ cũng khó xử, đến Tiểu Vân trên mặt cũng viết hai chữ khó xử.
“Thưa anh, xin hỏi anh uống gì?” Tiểu Vân phá vỡ sự im lặng, nói giọng rất khách sáo.
Đầu tiên tôi hoang mang, rồi chợt hiểu ra, thì ra cô nhóc này cố tình giả vờ xa lạ để tránh khó xử.
“Ê, đừng giả vờ nữa, anh với em rất thân mà.” Tôi nói, “Như cũ, cà phê em pha.”
Tiểu Vân bất đắc dĩ cười trừ, quay đi pha cà phê.
Trước khi cà phê pha xong, tôi và Vỹ Đình đều không nói gì.
Tiểu Vân pha cà phê xong bưng ra trước mặt tôi, tôi mới mở miệng hỏi Vỹ Đình: “Sao em lại ở đây?”
Vỹ Đình ngần ngừ một lúc, đáp: “Em sắp kết hôn, đến mời Tiểu Vân dự tiệc.”
“Đúng là chuyện tốt.” Tôi nói.
“Đâu có ai nói là chuyện xấu đâu.” Tiểu Vân nói.
“Đúng vậy.” Vỹ Đình nói.
Ba người chúng tôi lại trầm ngâm.
Cuối cùng Vỹ Đình nói: “Em cũng rất hoan nghênh anh đến tham dự lễ cưới.”
“Rõ ràng em biết là anh sẽ không đi, sao còn cố moi tiền mừng của anh?” Tôi cười cười nói:
“Nhưng anh vẫn sẽ chúc phúc cho em.”
“Anh quả nhiên là người chọn khổng tước.” Vỹ Đình nói.
Mặt tôi hơi biến sắc.
Vỹ Đình thấy phản ứng của tôi, bèn nói: “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?” Tôi nói.
“Em biết anh không thích người khác nói mình là người chọn khổng tước.”
“Không.” Tôi lắc đầu, “Anh rất may mắn vì đã chọn khổng tước.”
Vỹ Đình và Tiểu Vân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy bất ngờ.
Tôi uống cạn chỗ cà phê trong ly, đứng dậy nói với Vỹ Đình: “Chúc mừng em trước.”
“Cảm ơn.” Cô ấy cười.
“Anh ấy chọn con vật gì?” Tôi hỏi.
“Anh ấy cũng chọn dê.”
“Đúng là nhất đại cuộn lại.”
“Nhất đại?” Cô ấy thắc mắc, “cuộn lại?”
“Chữ nhất và chữ đại hợp lại thành chữ thiên là trời(1), chính là hợp tác thành trời. Cuộn lại là từ dùng để chỉ cách đọc ngược lại trong giải câu đố, cho nên nghĩa là ông trời tác hợp.”
“Cảm ơn.” Cô ấy hiểu ra, bèn mỉm cười.
Tôi thử để cho mình bước khỏi Yum một cách ung dung, nhưng lại quên trả tiền cà phê.
Về đến nhà, vừa mới bước qua cánh cổng sắt, thấy Lý San Lam đang đứng trong sân.
“Sao về sớm thế?”
“Sao về sớm thế?”
Hai chúng tôi đồng thanh cất tiếng hỏi.
“Tối nay không đến phòng nghiên cứu, một mình đến Yum chơi, kết quả là gặp ngay bạn gái cũ đang đi phát thiệp hồng, vì thế về trước.” Tôi trả lời trước. “Nói xong rồi.”
“Anh không có phản ứng gì sao?”
“Nếu tôi chọn ngựa, có lẽ sẽ lập tức tung vó chạy, vì sợ cô ấy giày vò tôi; nếu tôi chọn trâu, có lẽ sẽ nói dăm ba câu xã giao, vì sợ chồng cô ấy sau này lại làm ăn với tôi; nếu tôi chọn hổ, có lẽ sẽ hắt nước vào mặt cô ấy, sau đó vênh mặt bỏ đi; nếu tôi chọn dê, có lẽ tôi sẽ gào lên trong lễ cưới của cô ấy: Đừng lấy hắn! Anh mới là tình yêu đích thực của đời em!”
“Nhưng anh chọn khổng tước mà.”
“Vì thế tôi tao nhã đứng dậy, nói một câu đố có khí chất để chúc phúc. Lúc đi về, đến tiền cà phê cũng không trả.”
“Quả đúng là người chọn khổng tước.” Cô ấy cười nói, “Coi như không làm mất thể diện của khổng tước.”
“Đến lượt cô.” Tôi nói, “Giờ này lẽ ra cô phải ở Búp bê Trung Quốc chứ?”
“Tôi không làm ở đó nữa rồi, vì tôi sợ sẽ trở thành gái nhảy.” Cô ấy đáp.
“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Hình như bọn họ kiếm tiền rất dễ, sự cám dỗ này với tôi càng lúc càng lớn. Tôi sợ có ngày không cưỡng lại được, tôi sẽ không còn là Lý San Lam mà anh biết nữa.”
“Nghỉ làm từ bao giờ?”
“Ngày thứ ba sau khi ra viện.”
“Đúng rồi.” Cô ấy lại nói, “Công việc ở siêu thị tôi cũng thôi rồi.”
“Tại sao?” Tôi càng sửng sốt.
“Ưu điểm lớn nhất khi làm ở siêu thị đó là thường có đồ ăn quá hạn mang về miễn phí. Nếu sau này tôi không ăn đồ quá hạn nữa, vậy cũng không cần đến đó làm việc rồi.”
“Cuối cùng cô cũng chịu nghe lời tôi rồi.”
“Nếu còn không nghe theo, tôi sẽ không còn là Lý San Lam mà anh quen biết nữa rồi.”
Tôi cười, giảm đi thêm một vướng mắc trong lòng.
“Công việc ở siêu thị nghỉ lúc nào?”
“Cũng là ngày thứ ba sau khi tôi ra viện.”
“Còn có chuyển biến gì xảy ra vào ngày thứ ba sau khi cô ra viện mà tôi không biết không?”
“Có.”
“Chuyển biến gì?”
“Tôi cảm thấy quen với một người chọn khổng tước thật là tốt.”
Nói xong, cô ấy cười.
“Thực ra ngày thứ ba sau khi cô ra viện, tôi cũng có một chuyển biến.”
“Chuyển biến gì thế?”
“Tôi rất vui vì mình đã chọn khổng tước.”
“Dù bị coi là ham hư vinh cũng không sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Không sao hết.”
Mặc dù không có thợ săn cầm súng đứng trước mặt, nhưng hai con khổng tước chúng tôi lại dường như bất động.
Tôi cố gắng thử xoè đuôi, cô ấy như đang đợi tôi xoè đuôi.