Lá Nằm Trong Lá

Chương 20



Lợi làm tôi thất vọng quá sức.
Tôi thuật cho nó nghe những gì thằng Hòa nói, rồi liếm môi hỏi:
– Nó nói đúng không hả mày? Trong khi tôi thấp thỏm rình ở nó một cái lắc đầu, hoặc nghe nó chửi thằng Hòa “cầm đèn chạy trước ô tô” kia một câu cho bõ ghét, nó lại nhe răng ra cười:
– Tao cũng chẳng biết. Tao chỉ mới nghĩ ra được chừng đó.
Lợi trả lời kiểu đó, tôi chẳng vặn vẹo gì được. Tôi vỗ vai nó, lái sang chuyện khác:
– Mày viết hay tuyệt! Mấy hôm nay cả lớp mình chuyền tay cuốn các-nê để xem truyện của mày.
Nghe đồn, tụi lớp khác cũng chạy qua thập thò hỏi mượn.
– Chết rồi! – Lợi bất giác thốt lên, nụ cười đột ngột tuột khỏi môi nó – Tụi mày đừng nói với ai Mã Phú là tao đấy nhé!
– Sao thế? – Tôi ngạc nhiên – Gặp tao, được ái mộ như thế tao vỗ ngực xưng tên liền! Tôi tít mắt:
– Biết đâu được tụi con gái xúm vào xin chữ ký, xin chụp ảnh chung nữa!
– Hoàn cảnh tao khác mày! – Lợi xua tay – Cậu tao mà biết tao mải viết truyện không lo học, cậu tao đuổi tao ra đường liền!
Tôi dựng mắt lên:
– Mày không ở với ba mẹ à?
– Không. Tao ở với cậu tao.
Khi nói câu đó, giọng thằng Lợi chùng xuống nhưng tôi không để ý, lại hỏi:
– Thế ba mẹ mày đâu?
Lợi nhìn xuống đất, mặt nó buồn thiu:
– Ba mẹ tao mất rồi!
Tới hôm đó, tôi mới biết hoàn cảnh của Lợi qua những gì nó bùi ngùi kể tôi nghe sau đó. Ra là nó mới về thị trấn này được có mấy chục ngày. Hèn gì tụi tôi bắt đầu học kỳ hai rồi nó mới lò dò xin vô học.
Lợi tâm sự xong cả buổi vẫn không ngẩng đầu lên, như thể trái tim nó đang bị nỗi buồn đè nặng. Dù vậy, tôi vẫn không đủ can đảm nhìn nó như sợ cứ nhìn thấy nó tôi sẽ không thể nào dứt ra được câu chuyện của nó ra khỏi tâm trí.
Tôi đưa mắt nhìn lên phượng xanh ngắt và lung linh nắng ở cuối hàng rào, chợt biết dù nhìn đi đâu tôi cũng không thể thoát khỏi câu chuyện đầy ám ảnh của Lợi. Như ngay lúc này đây, khi đang dõi mắt theo những cụm mây trôi hững hờ bên trên tàng cây tôi lại bắt gặp mình đang mường tượng đến những gì Lợi vừa in vào trí não tôi.
Tự nhiên, tôi nhận ra tôi đang rất buồn. Tôi không ngờ văn sĩ Mã Phú tài hoa lại có một cuộc đời thương tâm đến vậy.
Nhưng tôi chẳng biết nói gì để an ủi nó. Câu chuyện của nó thật quá sức đau buồn, đến mức bất cứ lời an ủi nào thốt ra trong lúc này cũng đểu nhẹ tênh và chẳng có ý nghĩa gì hết.
Cuối cùng, tôi nói, tin rằng tôi chỉ có thể nói được câu đó thôi:
– Ờ, tao sẽ nói mấy đứa kia giữ bí mật giùm mày. Hiện nay chỉ có bốn đứa trong bút nhóm biết mày là Mã Phú. Sẽ không có đứa thứ năm, mày yên tâm đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.