Lá Nằm Trong Lá

Chương 53



– Chạy vào xem đi!
Thằng Hòa đề nghị, nhìn mặt không rõ nó lo lắng hay háo hức.
Thọ nhìn Hòa qua khóe mắt, hừ mũi:
– Xem gì?
– Xem nhỏ Duyên đang làm gì? – Hòa vừa nói vừa liếm môi, trông như nó đang nói về một thứ ăn được.
– Khỏi! – Thọ nhún vai Không vào xem tao cũng biết nhỏ Duyên đang nắm tay thằng Lợi. Tôi gật gù:
– Cũng có thể nó đang gục đầu lên ngực thằng này khóc rưng rức.
Khi tôi nói như vậy tôi không hề nghi ngờ gì về phỏng đoán của mình. Ngày hôm nay nhỏ Duyên đã bị nhấn chìm dưới bao nhiêu cung bậc cảm xúc: hối hận, dày vò, bi thương, ngỡ ngàng, ray rứt (có lẽ có cả yêu thương nữa), những cảm xúc mà người khác có khi cả đời mới trải qua hết. Nó đã hiểu lầm về thằng Lợi, đã đối xử với thằng này chắc là rất tệ (thậm chí khi thấy ba nó xử tệ với Lợi nó càng quyết xử tệ hơn vì cho rằng hai người này đang đóng kịch). Thêm vào đó, chính sự bất cẩn của nó mà Lợi đứt hai ngón chân – một tai nạn thương tâm và là một mất mát không gì bù đắp nổi.
Rồi liền sau đó, chỉ không tới một ngày, nó bất ngờ phát hiện Lợi không phải là con rơi của ba nó, mà chỉ là một đứa bé mồ côi được ba nó đem về để gánh gồng việc nặng nhọc. Chỉ vậy thôi, nhỏ Duyên chắc hẳn đã rất mủi lòng, đã tự lên án mình thậm tệ rồi. Đằng này nó càng bàng hoàng khi biết được thằng Lợi khốn khổ kia chính là tác giả truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua là thiên truyện mà nó đặc biệt yêu thích, hơn nữa thần tượng của nó viết ra tác phẩm tuyệt vời này là cho nó và vì nó…
– Chà, – tôi nói, giọng cảm khái, vẫn chưa thoát khỏi ý nghĩa miên man trong đầu – dù sao thì sự hy sinh của thằng Lợi cuối cùng cũng được đền đáp.
Tôi thở hắt ra:
– Tao nghĩ vậy
– Ước gì tao cũng được như thằng Lợi! – Sơn đưa tay gãi cổ – Tao sẵn sang mất tới ba ngón chân để được nhỏ Nguyệt để ý đến tao!
– Nói dóc đi! – Thọ nhếc mép – Mày mà chịu mất một ngón chân út thôi là tao đi đầu xuống đất liền!

Hòa vẫn chưa hết hiếu kỳ:
– Vào xem đi!
– Xem xem cái gì! Về!
Thọ nạt, rồi không đợi Hòa nài nỉ, nó quay mình đi thằng ra bãi gửi xe. Tôi lật đật chạy theo Thọ:
– Còn số tiền lãi bán báo thì sao hở mày? Đợi thằng Lợi lành vết thương tụi mình rủ nó đi ăn hả?
– Ăn uống gì nữa! – Thọ gạt ngang – Để sáng mai lên trường tao bảo Hạt Dưa đưa hết số tiền cho nhỏ Duyên, phụ với nhà nó lo thuốc men cho thằng Lợi.
Thằng Hòa là đứa dai như đỉa. Khi cả bọn ra tới cổng, nó đã leo lên xe ngồi sau lưng rồi, còn phì phò thở vào tai tôi:
– Tụi mình chạy vòng vòng lát qua lại đây nghe mày! Tôi ngạc nhiên:
– Chi vậy? Mày bỏ quên cái gì hả? Câu trả lời của nó làm tôi muốn xỉu:
– Không! Vào xem nhỏ Duyên đang làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.