Lãng Tử Gió

3.



Dù khẽ lắc đầu nhưng tôi vẫn nhận ra trong mắt em có chút gì đó do dự. Có lẽ em muốn, mà lại sợ hãi và e ngại.

“Thử ra đó xem nhé?” – Tôi kiên trì khơi gợi hứng thú của em. Thế nhưng, mặc kệ nỗ lực của tôi, em thôi không nhìn ra kia nữa, nhẹ nhàng thả người xuống giường.

“Em mệt”

Tôi đứng đó thêm chừng vài phút nữa thì lặng lẽ ôm bó hoa phong lan đã hơi tơi tả rời khỏi phòng. Trong lòng cảm thấy bế tắc, nhưng lại cứ muốn tiếp tục làm việc này. Dù thực tình mà nói, tôi không nghĩ đây là 1 công việc. Cho đến khi tôi khép cánh cửa phòng, em vẫn không ngẩng lên nhìn.

Bên ngoài bây giờ đã chạng vạng tối, chỉ thấy cảnh vật nhá nhem. Cách chỗ hành lang tôi đứng chừng 15-20 mét, người thanh niên ban nãy đang loay hoay với chiếc xe lăn trong vườn, chỗ mấy bồn hoa. Anh ta dường như đang vật lộn với vụ mắc kẹt nào đó. Không suy nghĩ nhiều, tôi rảo bước chậm lại.

“Cần giúp gì không?”

Anh ta ngước lên, cười rất thiện chí.

“Ồ!! Thiên sứ! Làm ơn nhấc giùm bánh xe khỏi cái rãnh chết tiệt này…#%$#%$^&%*#”

Khoảng sân rộng, nơi có dãy bồn hoa, và hành lang các phòng được ngăn cách bởi 2 bậc thang, kế đó là 1 đường cống thoát nước. Tôi chẳng hiểu làm cách nào anh ta có thể xuống bên dưới sân bằng chiếc xe lăn đó, để rồi mắc kẹt vào rãnh cống thóat như thế.

Nhưng cho dù bằng cách nào đi nữa thì tôi cũng nên giúp hắn thôi. Đặt bó hoa phong lan trên người anh chàng, treo giỏ xách lên tay đẩy xe lăn, tôi ngồi xuống cố lôi cái bánh xe to và nặng lên trên, nhưng việc này thực sự là khó hơn tôi tưởng.

“Này, anh đứng lên giùm đi. Tôi không tài nào nhấc nổi nó khi anh nặng như thế!”

Gã thanh niên lúc này liền ngó tôi, mặt nhăn nhở – “Cô nghĩ nếu tôi đứng được thì tôi cần cái của nợ này để di chuyển làm quái gì hả?”

“Tôi nghĩ là anh chỉ bị chấn thương gì đấy tạm thời thôi chứ có phải liệt đâu mà không đứng được? Chỉ là nhấc mông lên và tựa đâu đó để giảm sức nặng của chiếc xe, hiểu không?”

“Có phải thiểu năng trí tuệ đâu mà không hiểu, nhưng ở đây làm gì có chỗ tựa? Đám hoa này chắc?” – Anh ta lầm bầm, thái độ đang nhờ cậy người khác mà trông như đang tranh cãi về 1 phương án giải quyết chung vậy. Khi tôi sắp đổ quạu, định bỏ đi thì gã lại nắm vai tôi và nháy mắt.

“Đúng là có 1 chỗ tựa nhỉ?!”

Ơ? >”<

Vai tôi áh? Tựa vào tôi à? Arghh!

Thế là, để giúp cho xong, tôi đành phải cúi người lần 2, lúc này chiếc xe đã nhẹ hơn nhưng cái vai và lưng trên của tôi thì lại chịu đựng sức nặng của 1 gã thanh niên tì lên.

Cuối cùng thì cũng lôi được xe ra. Phù.

“Cảm ơn nhiều, Thiên sứ!”
“Đừng lang thang với cái xe này nữa, tôi thề sẽ không giúp anh lần sau!”
“Không có lần sau đâu, tôi sẽ không để xe lọt vào đó nữa. Hehe”
“Chúc may mắn. Bye” .

Tôi phủi tay và đeo lại giỏ xách lên vai, vừa cất bước thì anh ta lại gọi. Gì nữa đây?!?

“Ê, cô không cầm lại bó hoa à, Thiên sứ?”
“Không. Tặng anh luôn đó! Và đừng có gọi tôi là Thiên sứ nữa!”

Có lẽ anh ta sẽ vứt bó hoa đâu đó, nhưng nếu tôi mang nó về thì cũng có khác chi đâu. Đó cũng là 1 trong những lý do tại sao tôi không thích cắt hoa lìa cành. Luôn chết trong…thùng rác. Hoa đẹp thế nào, có được trưng trang trọng thế nào thì cuối cùng thì cũng có 1 kết cục như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.