Lolita

Chương 28



Tôi lại lên đường, lại ngồi sau tay lái của chiếc xe cũ kĩ màu xanh lơ, lại trơ trọi một mình. Rita vẫn ở một cõi nào đó ngoài thế giới khi tôi đọc bức thư kia và chống chọi với những trái núi đau đớn mà nó dựng lên trong tôi. Tôi nhìn nàng mỉm cười trong giấc ngủ và hôn lên vầng trán nhâm nhấp mồ hôi trước khi rời xa nàng mãi mãi, với một lá thư vĩnh biệt âu yếm dính cẩn thận bằng băng keo lên rốn nàng, kẻo nếu không, nàng có thể không tìm thấy.

“Trơ trọi một mình,” tôi đã nói thế ư? Pas tout à fait* (không hoàn toàn như thế). Tôi có người bạn nhỏ màu đen bên mình và hễ tới một chốn vắng vẻ biệt lập nào, là tôi lại ôn tập màn “Cái chết bạo liệt của ông Richard F. Schiller”. Tôi tìm thấy một chiếc áo pun màu ghi rất cũ và rất bẩn của mình ở đằng sau xe và tôi treo nó lên một cành cây trong một khu phát quang câm lặng mà tôi tới được theo một con đường rừng sau khi rẽ ngang khỏi xa lộ lúc này đã ở đằng xa. Việc thi hành án phần nào bị trục trặc bởi cái mà tôi cho là một độ cứng đơ nào đó nơi lẫy cò và tôi tự hỏi có nên tra tí dầu cho cái vật bí mật này không, nhưng rồi quyết định là mình chẳng có thừa thì giờ để phí phạm. Bỏ chiếc áo pun cũ nát trở vào xe, giờ thêm nhiều lỗ thủng và sau khi nạp lại Anh Bạn còn ấm nóng, tôi tiếp tục cuộc hành trình.

Bức thư đề ngày 18 tháng Chín năm 1952 (hôm nay là 22 tháng Chín) và địa chỉ em ghi là “Hòm thư lưu, Coalmont” (không phải Virginia, không phải Pennsylvania, không phải Tennessee – và dù sao cũng không phải là Coalmont – ta đã ngụy trang tất cả, tình yêu của ta). Qua hỏi thăm nhiều nguồn, hóa ra đó là một cộng đồng công nghiệp nhỏ cách New York City khoảng 1.300 ki lô mét. Thoạt đầu, tôi định đi suốt ngày đêm, nhưng rồi đổi ý và vào lúc rạng đông, nghỉ lại vài giờ ở một motel, dăm cây số trước; khi tới thành phố. Tôi đã kết luận rằng con quỉ, thằng cha Schiller ấy, là một tên bán ô tô, có lẽ hắn đã làm quen với Lolita bằng cách cho em đi nhờ một cuớc ở Beardsley – vào cái hôm em bị nổ lốp xe đạp trên đường đến nhà Miss Emperor – và sau đó, hắn đã mắc vào chuyện rắc rối gì đó. Thi thể chiếc áo pun bị hành quyết, tha hồ cho tôi thay đổi cách xếp nó trong khi nó nằm trên ghế sau của xe, nó vẫn phô ra nhiều nét đặc trưng của Trapp-Schiller – cái chất thô, tục tĩu đặc trưng của thân hình hắn, và để xóa cái “gu” mục nát sống sượng của hắn, tôi quyết định mặc thật đẹp và sang nhã trong khi bấm cái núm của chiếc đồng hồ báo thức trước khi nó đổ chuông vào giờ đã định tức là sáu giờ sáng. Rồi, với sự nghiêm cẩn lãng mạn của một chàng quí tộc sắp đi đến một cuộc đấu súng, tôi kiểm tra lại việc sắp xếp giấy tờ, tắm và xịt nước hoa lên thân thể thanh nhã của mình, cạo mặt và ngực, chọn một chiếc sơ mi lụa và một chiếc quần sạch, xỏ chân vào đôi bít tất trong màu và tự khen mình đã mang theo trong hòm một số quần áo rất tuyệt vời – chẳng hạn, một chiếc gi-lê khuy xà cừ, một chiếc cà vạt trắng bằng len casomia, vân vân.

Chao, tôi không thể kìm được bữa điểm tàm khỏi bị ói ra, song tôi bỏ qua cái sự cố thể chất ấy, coi như một cú xui xẻo vặt, lau miệng bằng một chiếc khăn tay giấy mỏng tang lấy ra từ ống tay áo[1] và, ấp một cục nước đá xanh xanh lên ngực ở vùng tim, ngậm một viên thuốc và với cái chết cô đặc trong túi hậu, tôi đĩnh đạc bước vào một buồng điện thoại công cộng ở Coalmont (Chà-chà-chà, cánh cửa nhỏ nói) và bấm số của cái tên Schiller – Paul, Đồ gỗ – duy nhất tìm thấy trong cuốn danh bạ nhàu nát. Paul khàn khàn nói với tôi rằng ông ta có biết một gã Richard, con trai một người bà con của ông ta, và địa chỉ của nó là, để tôi xem lại đã, là 10 phố Killer Street (tôi không mất nhiều công để tìm những biệt danh cho mình[2]). Chà-chà-chà, cánh cửa nhỏ nói.

[1] Một cái ”mốt” thời thượng ở Anh vào những năm 20 và 30 thế kỉ trước.

[2] “Killer” nghĩa là kẻ giết người, kẻ sát nhân.

Ở Số 10 phố Killer Street, một ngôi nhà cho thuê, tôi hỏi một số ông bà già rầu rĩ và hai tiểu nữ thần tóc dài màu vàng dâu tây, bẩn không tưởng tượng nổi (một cách lãng đãng, chỉ gọi là để giải khuây, con thú cũ trong tôi nhìn quanh tìm một bé gái ăn mặc sơ sài mà tôi có thể ôm ghì một lát sau khi hoàn thành việc hành quyết, khi mà chẳng còn gì là quan trọng nữa và mọi thứ đều được phép). Phải, Dick Skiller [3] từng ở đây nhưng đã chuyển nhà sau khi lấy vợ. Không ai biết địa chỉ hiện tại của anh ta cả. “Ở cửa hàng, có thể có người biết,” một giọng trầm phát ra từ một miệng cống mở mà tôi tình cờ đứng cạnh cùng với hai bé gái chân đất, cánh tay gầy nhẳng và người bà lờ đờ của chúng. Tôi vào nhầm cửa hàng và một người da đen thận trọng lắc đầu trước cả khi tôi kịp mở miệng hỏi bất cứ điều gì. Tôi sang đường, vào một cửa hàng thực phẩm khô ảm đạm, ở đó, tôi nhờ một khách hàng gọi giúp và từ một vực sâu bằng gỗ khoét ngay ở sàn nhà, một thứ tương ứng với cái miệng cống ban nãy, vọng ra một giọng phụ nữ: nhà cuối cùng, đường Hunter Road [4].

[3] Schiller là một họ Đức, có thể phiên âm kiểu Anh thành Skiller. Dick Skiller, một hòa trộn tên người với tên phố, đồng âm với “Dick’s killer” nghĩa là kẻ giết Dick.

[4] Tên phố không khỏi gợi đến “Enchanted Hunters”. Xem chú thích ở chương 21, Phần Một.

Hunter Road ở cách đó hàng mấy cây số, trong một khu còn ảm đạm hơn, toàn những hào hố và rác thải, vườn rau đầy sâu bọ, lều lán gỗ, mưa giăng xám xịt, bùn đỏ quạch và những ống khói ở đằng xa. Tôi dừng lại trước “ngôi nhà” cuối cùng – một căn lều gỗ ván, cùng hai, ba căn tương tự cách xa đường hơn, với một bãi đất hoang đầy cỏ dại héo hắt bao quanh. Những tiếng quai búa vọng đến từ sau căn nhà, và trong vài phút, tôi ngồi im sững trong chiếc xe cũ của tôi, cũ kĩ và mảnh dẻ, ở cuối cuộc hành trình của tôi, tới cái mục tiêu xám của tôi, fìni* (hết rồi), các bạn của tôi, fìni*(hết rồi), lũ quỉ của tôi. Lúc này khoảng hai giờ. Mạch của tôi đập 40/ phút, rồi lát sau, lên tới 100/phút. Cơn mưa bụi tí tách trên mui xe. Khẩu súng của tôi đã di trú sang túi quần bên phải. Một con chó nhỏ tiều tụy từ sau nhà đi ra, ngạc nhiên dừng lại và bắt đầu hồn nhiên gâu-gâu về phía tôi, mắt him him, cái bụng bờm xờm lấm lem bùn, rồi đi quanh quanh một tí và sủa một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.