London, ta và em

Chương 6



Meredith vuốt lại nếp váy khi liếc nhìn vào gương lần cuối. Cô mỉm cười với cô hầu của mình.

“Cám ơn Rebecca, trông đẹp lắm rồi.”

Cô gái nhún gối chào trước khi để lại Meredith với những ý nghĩ ngổn ngang của riêng mình. Một đêm cách xa khỏi nụ hôn choáng váng và nồng cháy của Tristan chưa đủ để quên đi, nhưng đã có tác dụng đáng kể. Nó không thể tuyệt diệu như cô nhớ. Phản ứng của cô chỉ là sự đầu hàng của thời thiếu nữ còn sót lại trước người đàn ông cô từng đem lòng yêu mến và một phần ngạc nhiên bởi những chuyện đó đã đi quá xa.

Chí ít đó là những gì cô tự nhủ với mình trong một đêm dài không ngủ.

Nhưng hôm nay là một ngày mới. Vụ việc cô đang điều tra sẽ là tâm điểm duy nhất từ giờ trở đi. Không hôn hít và không mặc cảm tội lỗi. Chỉ có nhiệm vụ và nhiệm vụ.

Meredith thở phào nhẹ nhõm. Một bức thư được mã hóa hiện đang trên đường tới chỗ Emily và Ana, chứa đầy những câu hỏi về cái chết của Edmund Archer và những yêu cầu chi tiết về bất kỳ mối làm ăn hợp pháp nào Tristan đã có với Augustine Devlin. Các bạn cô cũng sẽ thay mặt cô viết một bản báo cáo gửi cho Charlie và phu nhân M.

Cô nhíu mày khi quay người khỏi gương và thong thả đi tới phòng ăn. Bữa tiệc này là một bữa điểm tâm muộn trước khi diễn ra những sự kiện chính trong ngày. Tâm trí cô quay lại với phản ứng của Tristan trước đoạn đối thoại giữa cô và Devlin. Anh đã cảnh báo cô hãy tránh xa kẻ đứng đằng sau vô số những kế hoạch hắc ám và nguy hiểm. Anh biết sự đe dọa Devlin đưa ra, nhưng vẫn tiếp tục bắt tay với nó, và có lẽ với cả hắn. Dẫu cho anh không vui vẻ gì trong chuyện hợp tác này, cô cảm thấy có một mối liên kết sâu xa hơn là công việc làm ăn đơn thuần.

Và cô không thể lờ đi câu trả lời có phần giễu cợt của Devlin về chuyện hai người bọn hắn đang chung tay trong ngành ‘mỹ thuật.’

“Ăn cắp tranh thì đúng hơn,” cô lẩm bẩm trước khi khoác một nụ cười lên mặt và tiến vào phòng ăn.

“A, Northam phu nhân.” Một phụ nữ gọi tên cô từ chỗ bàn ăn, nơi mọi người đang lấy những đĩa thức ăn bốc khói và chuyện phiếm rôm rả.

Tim Meredith bỗng nhói đau kỳ lạ. Đối với họ, mọi thứ quá dễ dàng. Chẳng có gì ngăn cản bất cứ cặp đôi nào ở đây làm những điều con tim họ mong muốn. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô hối hận vì đã chọn công việc này.

“Chào buổi sáng,” cô nói yếu ớt.

“Cô đã thấy đỡ hơn chưa?” Người phụ nữ kêu tên cô vừa hỏi vừa vỗ vỗ cánh tay cô. Bà ta là mẹ của một cô gái mới ra mắt. Một người ủng hộ tích cực cho công việc từ thiện của Meredith, và là một trong số ít những ‘mama’ trong nhóm không vận động hành lang một cách lộ liễu với Tristan để lôi kéo sự chú ý của anh vào cô con gái còn độc thân của mình.

“Cảm ơn bà, bà Conville,” Meredith đáp và nặn ra một nụ cười tươi tắn hơn. “Chỉ là một cơn đau đầu nhẹ thôi. Tôi nghĩ là do chuyến đi gây ra.”

Người phụ nữ chăm chú nhìn gương mặt cô. “Cô chắc chứ? Trông cô xanh xao lắm, không có vẻ rạng rỡ thường ngày.”

Meredith giật mình. Thường thì cô có thể che giấu cảm xúc và trưng ra một vẻ ngoài vui tươi bất kể đang gặp phiền muộn gì. Nếu bà Conville nhìn ra những lo lắng của cô, nó sẽ dấy lên nhưng nghi ngờ và hỏi han từ người khác. Như thế không ổn. Cô thích là người đặt câu hỏi, không phải người trả lời.

Vươn thẳng sống lưng, Meredith cất tiếng cười. “Bà thật tử tế, nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất khỏe.” Cô dõi mắt qua bên kia phòng nơi một quý cô trẻ đang uống trà. “Con gái bà nom xinh đẹp quá. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Sự chú ý của bà Conville lập tức giảm đi khi nghe nhắc đến con mình. “Tháng trước nó vừa tròn mười tám tuổi.” Bà dùng khăn tay chấm nhẹ hai khóe mắt. “Nó là con út của tôi. Nếu gả nó đi rồi, tôi e rằng mình chẳng còn đứa con nào nữa.”

Meredith nhẹ hẳn người khi trở về với những câu chuyện trò thoải mái quen thuộc. Không có cảm xúc phiền hà nào bị gợi lên trong cuộc đối thoại này. “Nhưng bà sẽ sớm trở thành bà ngoại và tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa trở lại thôi.”

Mắt người phụ nữ sáng lên vui sướng và họ tiếp tục chuyện gẫu vui vẻ trong thời gian dùng bữa.

Meredith liếc mắt quanh phòng trong lúc ăn nốt những miếng cuối cùng. Hai người duy nhất vắng mặt là Tristan và mẹ anh. Tất cả thành phần tham gia bữa tiệc đều ở đây, tiếng trò chuyện càng lúc càng huyên náo hơn khi các đĩa thức ăn đã hết và được dọn đi. Cả Augustine cũng ở giữa một đám đông rôm rả. Hắn gật đầu tỏ ý chào cô khi đang nói chuyện với một quý ông nom quá ư trì độn để tham gia được bất cứ âm mưu nào.

“Tôi băn khoăn không biết chúng ta sẽ làm gì hôm nay nhỉ?” một quý cô trẻ cất tiếng hỏi, đủ to đối với phần bàn ăn nằm trong phạm vi trò chuyện của cô.

“Chúng ta sẽ đi dã ngoại,” một tiếng nói vang lên ngoài cửa.

Meredith cứng người và sự thoải mái cô vừa có bay biến mất. Cô nhận ra giọng nói trầm trầm gợi cảm đó ở bất cứ đâu. Tristan. Quả đúng vậy, khi cô ngẩng lên, anh đang đứng ngay lối vào, mẹ anh khoác tay anh bên cạnh. Anh nhìn một lượt quanh đám đông, gần như lướt hờ mắt qua cô.

“Và sau đó thả diều,” anh nói tiếp.

Meredith gật gù cùng với những vị khách khác và lẩm bẩm, “Tuyệt quá.”

Quả thực tuyệt vời, nhưng không hiểu sao cô không thể để tâm đến nó. Cô chỉ tự hỏi Tristan nghĩ gì khi ánh mắt anh sượt qua cô. Anh làm như chỉ quen sơ cô, chẳng còn chút bóng dáng nào của người đàn ông đã hôn cô điên cuồng chưa đầy mười hai giờ đồng hồ trước. Thế nhưng, chẳng phải đấy luôn là phong cách của anh sao? Sau khi cứu cô vào cái đêm trong quán trọ năm xưa, anh đã đẩy cô ra xa, rất xa. Cô nhăn mặt trước nỗi đau ký ức ấy gợi lên. Nó chứng tỏ rằng Tristan luôn nóng rực hơn cả lửa, rồi sau đấy lạnh hơn băng mỗi khi có chuyện liên quan đến cô. Khiến cho việc phán đoán về anh trở nên khó khăn bội phần.

Anh mỉm cười, nhưng có rất ít sự ấm áp trong vẻ mặt ấy. Như mọi khi, dường như anh chỉ thực hiện những cử chỉ của một vị chủ nhà, không thực sự gắn bó với khách khứa.

“Nếu chúng ta tập trung bên ngoài trong nửa tiếng nữa, chúng ta có thể khởi hành.”

Lời tán thành vang lên không ngớt khi mọi người lục tục tản về phòng mình sửa soạn. Meredith cố gắng lẩn mình giữa đám đông để tránh chạm mặt Tristan, nhưng cô bị dòng người cuốn tới ngưỡng cửa bên cạnh anh.

Khi cô đi ngang qua, anh nhìn cô, “Cô Northam?”

Cô nín thở. “Vâng, thưa ngài?”

“Hôm nay cô có thể dành mấy phút nói chuyện với tôi không?” Giọng nói bình thản, gần như phẳng lặng của anh không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Cô nuốt khan qua cổ họng đột nhiên khô rát. Cho dù cô cần tiếp tục giữ liên hệ với Tristan vì việc điều tra, nhưng ý nghĩ dành thời gian ở bên anh khiến cô rùng mình. Mà cô chưa bao giờ rùng mình.

“V-vâng, được thôi.”

Anh gật đầu khi Meredith đi khỏi, và cô không thể không để ý thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Hầu tước phu nhân. Chân Meredith như nhũn ra khi cô theo những người khác lên cầu thang lớn về khu dành cho khách.

Khi bước vào phòng mình, cô lẩm bẩm. “Tỉnh trí lại đi, cô gái.”

Cô hầu gái nghiêng đầu chào khi đi vào phòng thay đồ của Meredith. “Cô bảo gì ạ, thưa cô?”

“Không có gì,” cô cau mày nói.

Nhưng trong khi cô hầu sửa soạn váy áo cho cô, Meredith không thể không nghĩ đến mọi kết quả có thể có của một buổi chiều với Tristan. Có một điều chắc chắn. Trong khi có rất nhiều viễn cảnh tốt đẹp cho công việc của cô, thì không có cái nào tốt cho con tim cô cả – con tim đang không ngừng đòi hỏi cô xuôi theo những khao khát của nó.

Meredith đứng phía cuối hồ, nhìn lên những cành liễu cao vút đang đung đưa trong gió. Tập giấy phác họa cầm chặt trên tay, có vẻ như có mỗi cô đang vẽ một cách thực lòng trong khi những người khác đang mải mê thưởng ngoạn.

Tất nhiên cô đâu có quan tâm đến cây liễu. Nó có bật rễ khỏi mặt đất và dịch sang trái ba bước thì cô cũng chẳng nhận ra. Vị trí này cho cô cơ hội tuyệt hảo để quan sát Tristan.

Anh đang ngồi trên một tấm chăn picnic trải dưới đất, thưởng thức những miếng cuối cùng của bữa ăn trưa xa xỉ với Violet Conville, con gái bà Conville. Bình thường, Meredith vẫn thấy không có khuyết điểm gì ở cô gái trẻ. Trong tất cả những cô gái ra mắt mùa năm nay, Violet ít phù phiếm và bớt đanh đá hơn cả. Kỳ thực, cô ta có một dáng vẻ nghiêm túc và thông minh vô cùng lôi cuốn.

Meredith từng có lần suy nghĩ mình sẽ thực hiện một sự đóng góp ưu tú cho xã hội, chỉ cần cô là một góa phụ. Một quý cô chưa kết hôn có thể không bao giờ được cho đi điều tra phần ngầm tăm tối nhất của đất nước. Cô ta không được tự do đi lại mà không có một người hộ tống dõi theo, là một lẽ. Và chắc chắn có những điều một phụ nữ không biết cho đến khi cô ta trải qua đêm tân hôn.

Tuy nhiên, ngay lúc này, mọi đánh giá trước đây của Meredith về những ưu điểm của cô gái đó bỗng hoàn toàn biến mất. Cô có thể móc mắt cô ta ra mà chẳng bao giờ phải nghĩ ngợi lăn tăn. Cuộc trò chuyện của cô ta với Tristan nom rất vui vẻ. Violet xuất thân từ một gia đình tốt, chính xác là kiểu quý cô sẽ trở thành một nữ Hầu tước hoàn hảo.

Meredith nhảy dựng lên khi chiếc bút chì đâm vào tập giấy trong tay cô, tạo thành một lỗ thủng trên mặt giấy. Thận trọng, cô thả lỏng bàn tay đang siết thành nắm đấm ra.

Ghen tuông? Cô ghen vì người đàn ông cô nghi ngờ là phản quốc đang dành thời gian bên một phụ nữ khác ư? Thật lố bịch hết chỗ nói. Cô và anh ta chỉ có với nhau một nụ hôn nóng bỏng. Và đó là một sai lầm.

Vậy tại sao nó cứ lẩn quẩn trong tâm trí cô? Mỗi khi nhắm mắt, sao cô vẫn cảm thấy sức ép của đôi môi Tristan trên môi mình? Nếm được mùi hương như men rượu từ miệng anh khi nó di chuyển chậm rãi, đầy kích thích trên môi cô, đánh thức những đam mê sâu kín và bị cấm đoán cô tưởng mình đã chôn vùi…

Meredith đóng tập bản vẽ lại và nhét nó cùng với chiếc bút chì đã gãy vào túi áo choàng. Cô phải ngừng nghĩ về Tristan như một người đàn ông và phải nhớ anh là đối tượng tình nghi. Những khao khát kỳ lạ và mãnh liệt này phải bị dập tắt.

Giận dữ, cô dứt ánh nhìn khỏi Tristan và Violet rồi quét mắt qua đám đông. Cô trông thấy Augustine Devlin. Ngồi cách biệt với nhóm chính trên một mô đất thấp trông ra hồ, hắn quan sát khung cảnh với sự tập trung chăm chú chẳng kém gì cô.

Ánh mắt hắn hiện đang chiếu vào cùng một hướng với ánh mắt cô vừa rồi. Tristan. Devlin quan sát từng cử chỉ của người chủ nhà với vẻ mặt không dò đọc nổi. Hắn ta trông thấy gì khi nhìn Tristan? Một đồng minh? Hay một mối đe dọa? Lúc cô phá đám hai người họ tối qua, cuộc trò chuyện của họ dường như không thân thiện cho lắm.

Có thể Tristan thực sự là rào cản đối với bất kỳ âm mưu nào Devlin đang tiến hành. Tim cô bay vút lên với ý nghĩ ấy, nhưng rồi nó lại chùng xuống khi cô nhớ đến tất cả những bằng chứng chống lại anh. Và sự dữ tợn của anh những khi cô đào bới quá sâu vào công việc của anh.

Devlin quay đầu và bắt gặp ánh mắt cô. Cô điếng người. Cô quá mải suy nghĩ nên đã quên khuấy thực tại. Giờ Devlin đã thấy biểu hiện chăm chú của cô – căn cứ vào cách hắn ta gật đầu về phía cô, ghi nhận sự quan tâm của cô.

Vẫy tay nhẹ chào lại, Meredith cắt đứt luồng giao mắt giữa hai người và đi về phía đám đông chính, nhưng cô cảm thấy cặp mắt sắc bén của Devlin vẫn bám theo từng bước chân mình.

“Ngài Carmichael, ngài bảo hôm nay sẽ có thả diều đúng không?” cô hỏi với một giọng mà cô hy vọng là vui tươi và không phản chiếu những cảm xúc hỗn loạn bên trong.

Tristan đã đứng lên, anh quay sang cô với một nụ cười cũng máy móc y như nụ cười của cô. Trong một giây ngắn ngủi, cô tự hỏi sẽ như thế nào nếu họ bỏ cái mặt nạ xã giao đi và chỉ đứng trước mặt nhau với con người thật của mình.

“Vâng, cô Northam, đúng vậy.”

Anh hất đầu về phía mấy người hầu đang tiến lại gần, tay bê những chiếc rương lớn. Khi mở rương, những chiếc diều làm từ đủ loại vải màu sắc khác nhau, đuôi đính ruy băng rực rỡ và những cuộn dây đã được buộc sẵn hiện ra.

“Thời tiết hôm nay thật hoàn hảo, Tristan!” Hầu tước phu nhân tươi cười nói khi nhìn cánh thanh niên nam nữ cầm những chiếc diều của mình lên. “Ý tưởng thả chúng quả là tuyệt vời.”

Meredith liếc nhìn Tristan ngạc nhiên. Cô ắt chẳng bao giờ đoán được anh sẽ chọn hoạt động này để chia sẻ với các vị khách. Song có một dấu vết rất mơ hồ của nụ cười thực sự làm nhếch khóe môi anh khi một vài vị khách háo hức đã tung con diều của họ lên trời và phủ kín không gian lộng gió bằng những dải màu vút lên liệng xuống cùng những cái đuôi phấp phới.

Cô lấy một trong những con diều còn sót lại trong rương và vuốt dải ruy băng màu xanh lam của nó. “Ngài tham gia cùng chúng tôi chứ, thưa ngài?”

Tristan khựng lại khi nghe giọng cô. “Không, tôi thích xem hơn. Cô cứ chơi cho thật thoải mái.”

Mắt họ gặp nhau và Meredith thấy mình bị hút vào, nhưng rồi anh nhìn đi nơi khác. Không nói lời nào nữa, cô bước trở lại bãi đất rộng và tung con diều của mình vào làn gió. Sau một chút chao đảo, nó bắt được nhịp và lao vút lên bầu trời.

Nhìn món đồ chơi trẻ con chao liệng, một cảm giác yên bình hiếm hoi tràn ngập lòng cô. Cuộc sống mà cô dấn thân vào không cho phép có nhiều khoảnh khắc tĩnh lặng, nhưng có điều gì đó trong vẻ duyên dáng thảnh thơi của cánh diều đã khiến cô quên đi, dù chỉ trong phút chốc, những cảm xúc lạ lẫm mà nhiệm vụ lần này khuấy lên.

“Hoàn hảo.”

Tiếng của Tristan đã xua tan cảm giác thanh bình đó. Toàn thân Meredith lập tức căng thẳng. Cô cảm thấy anh tiến lại gần hơn, cảm nhận được từng hơi thở của anh, sức nóng cơ thể anh. Cảm nhận được anh, ở đủ mọi phương diện.

“Tôi đã không chơi thả diều kể từ thời học sinh.” Cô chật vật với từ ngữ đễ giữ cho giọng nhẹ tênh và bình thản. “Có lẽ là từ những mùa hè ngài đến thăm hai bác tôi.”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cánh diều chao liệng khi cô thả thêm dây chó nó bay cao hơn. Cô không thể không nhận ra ánh nhìn xa xăm trong mắt anh, cứ như anh đố kỵ với sự tự do trên trời cao thăm thẳm kia.

“Ngài vẫn giữ liên lạc với anh họ Henry của tôi chứ?”

“Không.” Anh lặng lẽ đáp, ánh mắt chuyển sang cô.

Cô nhún vai. Cắt đứt với bạn bè đôi khi là dấu hiệu đầu tiên mà một người đàn ông trong giới quý tộc làm khi dấn thân vào chuyện gì đó nguy hiểm hay bất lương, nhưng trường hợp này cô không dám chắc. Henry vẫn luôn tử tế với cô, nhưng cô thấy anh khá ngốc nghếch. Sau khi lập gia đình, anh đã phát phì cả về vóc dáng lẫn độ chây lười. Cô không thể tưởng tượng Tristan, với trí thông minh và cung cách lặng lẽ, lại có điểm chung nào với người bạn cũ.

Tuy nhiên, chuyện này vẫn đáng đeo đuổi, để xem xét phản ứng của anh.

“Thật đáng tiếc.” Cô giật sợi dây diều và cho nó chuyển hướng. “Tôi nhớ là hai người đã rất thân thiết. Tôi hy vọng là không có mâu thuẫn nào.”

Tristan đổi thế đứng một cách không thoải mái. “Không có mâu thuẫn, tôi chỉ…”

Anh dừng lại và trực giác của cô nhói lên. Cô ngưng đùa nghịch với con diều và nhìn anh. Đôi mắt anh tối sẫm với những cảm xúc đau đớn rõ rệt. Nom anh như bị sa bẫy, và một thôi thúc muốn giúp anh tràn ngập trong cô, y như tối hôm qua.

“Ngài có thể nói với tôi,” cô thì thầm.

Anh mở miệng như định làm điều đó, nhưng trước khi anh cất lời, lực căng ở sợi dây diều của cô biến mất và cô phải thối lui một bước để đứng vững. Cô quay người lại đúng lúc trông thấy con diều bị cuốn theo cơn gió và sợi dây vốn buộc vào nó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

“Chết tiệt,” cô lẩm bẩm qua hơi thở.

Mắt Tristan vụt mở to. “Cô nói gì cơ?”

Meredith quay mặt đi, hai má nóng bừng. Cô chưa từng làm chuyện gì kém gia giáo như chửi thề trước mặt những người cô không thấy thoải mái với họ. Chỉ có Emily và Ana từng nghe cô nói những câu như thế.

“Không có gì,” cô chối. “Tốt nhất tôi nên đi tìm nó.”

Không cả nhìn lại, cô vội vã chạy đến một khu đất um tùm cây cối nơi con diều mất hút. Chí ít những kỹ năng điều tra của cô sẽ phát huy tác dụng trong việc tìm món đồ chơi bị mất.

Vì chắc chắn cô không thể vận dụng chúng một cách hữu ích nếu có dính dáng đến Tristan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.