Lựa Chọn Của Trái Tim

PHẦN MỞ ĐẦU



Tháng Hai, 2007
Các câu chuyện luôn độc đáo như những người kể chúng, và câu chuyện hay nhất là những chuyện chứa đựng một cái kết bất ngờ. Ít nhất, đó là những gì Travis còn nhớ bố từng nói với anh khi anh còn là một đứa trẻ. Travis nhớ cách bố anh ngồi lên giường, miệng ông cong lên thành một nụ cười khi Travis nài nỉ ông kể chuyện.
“Con muốn nghe chuyện kiểu gì?” bố anh hỏi.
“Chuyện hay nhất từ trước đến giờ ạ,” Travis trả lời.
Thường thường, bố anh ngồi lặng im trong chốc lát, và rồi đôi mắt ông sẽ sáng lên. Ông quàng tay qua người Travis và bằng một giọng điệu hoàn hảo mở ra một câu chuyện luôn khiến Travis thao thức mãi sau lúc bố anh tắt đèn. Những câu chuyện đó bao giờ cũng là phiêu lưu, là hiểm nguy, là kích thích, là những hành trình diễn ra trong và xung quanh thị trấn nhỏ dọc bờ biển Beaufort, Bắc Carolina này, nơi mà Travis Parker đã lớn lên và vẫn thường gọi đó là quê hương. Lạ thay, hầu hết chuyện nào cũng đều có gấu. Gấu xám, gấu nâu, gấu Kodiak… bố anh không phải một người quá khắt khe bám theo sự thật khi nói tới môi trường sống tự nhiên của loài gấu. Ông tập trung vào những cảnh săn đuổi dựng tóc gáy xuyên qua những vùng đất thấp cát phủ, mang đến cho Travis những cơn ác mộng về loài gấu trắng Bắc Cực cuồng dại trên bãi Shackleford, mãi tới khi anh lên cấp hai. Nhưng dù bất kể những câu chuyện khiến anh kinh hãi đến thế nào, chắc chắn anh vẫn sẽ hỏi, “Tiếp theo thế nào ạ?”
Với Travis, ngày đó dường như là những vết tích ngây thơ của một kỷ nguyên khác. Giờ anh đã bốn mươi ba tuổi, và khi đỗ xe vào bãi đậu của Bệnh viện Đa khoa Carteret, nơi vợ anh làm việc trong mười năm qua, anh đã nghĩ lại về những lời anh luôn nói với bố mình.
Sau khi bước ra khỏi xe, anh cầm lấy bó hoa vừa mua trước đó. Lần cuối cùng hai vợ chồng anh nói chuyện, họ đã cãi nhau, và hơn hết thảy anh muốn rút lại những lời của mình và thay đổi chúng. Anh không ảo tưởng những bông hoa có thể khiến mọi chuyện giữa họ tốt đẹp hơn, nhưng anh không biết chắc phải làm điều gì khác. Khỏi phải nói, anh cảm thấy tội lỗi về những gì đã xảy ra, nhưng những người bạn đã lập gia đình của anh cam đoan với anh rằng cảm giác tội lỗi là hòn đá nền tảng cho bất kỳ cuộc hôn nhân tốt đẹp nào. Điều đó có nghĩa là lương tâm đang hoạt động, các giá trị vẫn rất được coi trọng, và những lý do để cảm thấy tội lỗi tốt hơn hết là nên được ngăn ngừa bất cứ khi nào có thể. Bạn bè anh đôi lúc thừa nhận những thất bại của họ trong phạm vi đặc biệt này, Travis cũng nhận ra rằng điều tương tự có thể dùng để nói về bất cứ đôi vợ chồng nào anh từng gặp. Anh cho rằng các bạn mình nói điều đó là để khiến anh cảm thấy khá hơn, để một lần nữa trấn an anh rằng không ai hoàn hảo, rằng anh không nên quá khắc nghiệt với bản thân. “Ai chẳng có lỗi lầm,” họ nói, và mặc dù anh đã gật đầu như thể anh tin lời họ, anh biết họ sẽ không bao giờ hiểu những gì anh đang phải trải qua. Họ không thể. Rốt cuộc, vợ họ vẫn ngủ kế bên họ hàng đêm; không ai trong số họ từng bị chia cắt trong vòng ba tháng trời, không ai trong số họ tự hỏi liệu cuộc hôn nhân của mình có thể nào trở lại như trước đây từng thế.
Khi anh băng qua bãi đậu xe, anh đã nghĩ về các con, về công việc, về người vợ của anh. Lúc này đây, không gì trong số những điều đó khiến anh thấy an ủi. Anh cảm thấy như thể mình hầu như thất bại ở mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Gần đây, hạnh phúc dường như xa xôi và không thể với tới như du hành ngoài không gian vũ trụ. Trước đây không phải lúc nào anh cũng cảm thấy thế này. Anh còn nhớ từng có một khoảng thời gian dài mình cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Con người thay đổi. Đổi thay là một trong những quy luật tất yếu của tự nhiên, đôi khi gây ra những mất mát trong cuộc đời con người. Lầm lỗi phạm phải, hối tiếc tựu hình, rồi tất cả những gì còn lại chỉ là hậu quả khiến cho một việc chỉ giản đơn như nhỏm dậy trên giường bỗng như gian nan quá đỗi.
Lắc đầu, anh tiến tới gần cửa bệnh viện, hình dung mình vẫn như hồi còn nhỏ, lắng nghe bố kể chuyện. Cuộc sống của anh chính là câu chuyện hay nhất từ trước tới nay, anh trầm ngâm, một kiểu câu chuyện lẽ ra phải kết thúc bằng một giọng điệu hạnh phúc. Khi anh chạm được vào cánh cửa, anh cảm thấy luồng ký ức và dằn vặt quen thuộc dâng lên.
Phải một lúc sau, khi anh để những ký ức bao trùm lấy mình lần nữa, anh mới có thể cho phép mình tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.