Mạng Nhện Của Charlotte

CHƯƠNG 17: NGƯỜI CHÚ



Khi họ đến khu hội chợ, họ nghe thấy tiếng nhạc và nhìn thấy vòng đu quay đang chuyển lên phía bầu trời. Họ ngửi thấy mùi bụi của đường đua nơi một chiếc xe bò tưới nước đã làm cho nó ẩm ướt, họ ngửi thấy mùi hăm-bơ-gơ rán và trông thấy những quả bóng bay trên cao. Họ nghe thấy tiếng cừu be be trong chuồng. Một giọng nói to phát ra trên loa: “Xin chú ý! Chủ chiếc xe Pontiac, số bằng lái H-2349, đề nghị hãy đưa xe của mình ra xa khỏi kho pháo bông!” 

– Con xin một ít tiền được không? – Fern hỏi. 

– Cả con nữa? – Avery hỏi. 

– Con sẽ được một con búp bê bằng cách chơi quay bánh xe và nó sẽ dừng lại ở con số đúng, – Fern nói. 

– Con sẽ lái một chiếc phản lực và đâm sầm vào một chiếc khác. 

– Con có một quả bóng được không? – Fern hỏi. 

– Con có thể có bánh sữa trứng đông, một chiếc bánh kẹp pho mát và sô-đa dâu được không? – Avery hỏi. 

– Các con hãy yên lặng cho đến khi chúng ta dỡ chú lợn ra hẵng, – bà Avery nói. 

– Hãy để bọn trẻ con tự chơi đi, – ông Arable gợi ý. – Mỗi năm chỉ có một lần hội chợ. 

Ông Arable đưa cho Fern nửa đô la và hai hào. Ông đưa cho Avery năm hào và bốn xu. 

– Thôi, đi chơi đi! – ông nói, – và hãy nhớ là số tiền đó cho cả ngày đấy nhé. Đừng có tiêu hết ngay trong vòng mấy phút đầu đấy. Và hãy quay về xe tải vào buổi trưa để ăn trưa. Và đừng có ăn quá nhiều thứ làm cho các con đau bụng đấy. 

– Và nếu các con chơi đu bay, – bà Arable nói, – các con nắm chặt vào đấy! Có nghe mẹ dặn không? 

– Khéo bị lạc đấy nhé! – bà Zuckerman nói. 

– Đừng chơi bẩn! 

– Đừng để bị nóng nực quá! – Mẹ chúng nói. 

– Đề phòng bọn móc túi! – Bố chúng nhắc nhở. 

– Và đừng chạy qua đường đua khi lũ ngựa tới! – Bà Zuckerman kêu lên. 

Lũ trẻ nắm tay nhau và tung tăng về phía đu quay, về phía tiếng nhạc tuyệt diệu và cuộc phiêu lưu kỳ diệu, phía niềm phấn khích tuyệt vời và con đường tuyệt diệu, nơi không có bố mẹ chúng ở đó để canh chừng chúng và hướng dẫn cho chúng và tự do và có thể làm gì mà chúng muốn. Bà Arable đứng yên nhìn chúng đi. Rồi bà thở dài. Rồi bà hỉ mũi. 

– Ông có thật sự nghĩ rằng mọi việc sẽ ổn cả không? – Bà hỏi. 

– Ồ, một lúc nào đó chúng phải trưởng thành thôi, – ông Arable nói. – Và tôi cho rằng hội chợ là một nơi tốt để khởi đầu. 

Khi Wilbur được mang xuống và đưa ra khỏi cũi vào chiếc chuồng mới của chú, đám đông tụ tập lại để xem. Wilbur chăm chăm nhìn lại và cố tỏ ra hay ngoại hạng. Chú vừa lòng với căn nhà mới của mình. Chuồng đầy cỏ, và nó được che mát khỏi ánh mặt trời. 

Charlotte, chờ cơ hội, trườn ra khỏi cũi và leo lên một cái cột tới mặt dưới của mái. Không ai để ý đến cô. 

Templeton không trông mong gì ra ngoài giữa ban ngày, nằm im lìm dưới đống rơm ở đáy cũi. Ông Zuckerman đổ váng sữa vào máng ăn của Wilbur, hất rơm sạch vào trong buồng của chú, rồi ông cùng bà Zuckerman cùng vợ chồng Arable lững thững đi về phía khu chuồng gia súc để xem những con bò thuần chủng và để ngắm quang cảnh. Ông Zuckerman đặc biệt muốn xem những chiếc máy kéo. Bà Zuckerman lại muốn xem một cái tủ lạnh. Lurvy lang thang đi một mình, hy vọng có thể gặp bạn bè và gặp trò vui ở trên đường. 

Ngay khi mọi người vừa đi khỏi, Charlotte nói với Wilbur. 

– Thật tốt vì bạn không thể thấy được điều mà mình thấy – cô nói. 

– Bạn thấy gì vậy? – Wilbur hỏi. 

– Có một con lợn ở chuồng bên và gã to béo kinh khủng. Mình sợ rằng gã to hơn bạn rất nhiều. 

– Có thể gã lớn tuổi hơn mình, và có nhiều thời gian để tăng trưởng hơn, – Wilbur giả định. Nước mắt bắt đầu dâng lên mắt chú. 

– Mình sẽ sà xuống và nhìn gần hơn, – Charlotte nói. Rồi cô bò dọc theo thanh dầm cho đến khi cô đã ở ngay phía trên đầu chuồng bên cạnh. Cô buông mình theo một sợi tơ xuống tới mức cô đu đưa trên không ngay trước cái mõm to của gã lợn. 

– Xin cho biết quý danh? – Cô lịch sự hỏi. Gã lợn trố mắt nhìn cô. 

– Không có tên. – Gã trả lời bằng một giọng ồm ồm và thân mật. – Chỉ cần gọi tôi là Người Chú. 

– Tốt thôi, Người Chú. – Charlotte đáp, – Anh bạn sinh ngày nào thế? Anh có phải lợn mùa xuân không? 

– Đương nhiên tôi là lợn của mùa xuân, – Người Chú trả lời. – Thế chị nghĩ tôi là cái gì vậy, một con gà mùa xuân? Ha, ha – đó là một câu hay, phải không, bà chị? 

– Hơi buồn cười, – Charlotte nói, – nhưng mặc dầu vậy tôi đã nghe những câu buồn cười hơn. Rất hân hạnh được gặp anh, và giờ tôi phải đi đây. 

Cô từ từ leo lên cao và trở về chuồng của Wilbur. 

– Anh ta nhận mình là lợn mùa xuân, – Charlotte thông báo lại, – và có thể là đúng vậy. Có một điều chắc chắn rằng anh ta có tính cách thuộc vào loại kém hấp dẫn nhất. Anh ta cũng quá thông thường, ồn ào, và anh ta đùa rất dở. Và nữa, anh ta chẳng có chỗ nào sạch sẽ sánh bằng bạn được, và không vui nhộn bằng. Trong cuộc phỏng vấn ngắn ngủi của mình, mình chẳng hề thích anh ta chút nào. Nhưng mặc dầu vậy anh ta sẽ là một gã lợn khó thắng đấy. Charlotte ạ, do kích thước và trọng lượng của anh ta, nhưng mình giúp đỡ bạn, điều đó có thể làm được. 

– Khi nào thì bạn sẽ chăng một cái mạng nhện? – Wilbur hỏi. 

– Vào lúc chiều muộn, nếu như mình không quá mệt, – Charlotte nói. – Trong những ngày này cả điều nhỏ nhất cũng làm mình mệt mỏi. Dường như mình không có đủ sinh lực như ngày trước nữa. Mình cho là tại tuổi tác. 

Wilbur nhìn bạn. Trông cô khá căng phồng và có vẻ lơ đãng. 

– Mình vô cùng lấy làm tiếc khi biết bạn bị mệt, Charlotte ạ, – chú nói, – có thể nếu bạn chăng một chiếc mạng nhện và bắt vài ba con ruồi bạn sẽ cảm thấy đỡ hơn đấy. 

– Cũng có thể, – cô nói một cách mệt mỏi. – Nhưng mình cảm thấy như đoạn kết của một ngày dài vậy. Treo mình lơ lửng trên trần đầu chúc xuống, cô ngả mình chợp mắt, để Wilbur ở lại khôn xiết lo âu. 

Suốt sáng mọi người đi qua chuồng của Wilbur. Có tới hàng tá người lạ lũ lượt dừng lại để ngắm nhìn chú và trầm trồ khen chiếc áo choàng trắng ánh bạc, cái đuôi quăn quăn, và biểu hiện thân thiện và tỏa sáng của chú. Sau đó họ chuyển sang chuồng bên nơi gã lợn to hơn đang nằm. Wilbur nghe thấy vài người có những nhận xét đầy triển vọng về kích thước to lớn của Người Chú. Chú không thể không nghe lỏm những lời nhận xét đó và chú không thể không lo lắng. “Và giờ đây Charlotte lại không được khỏe…” Chú nghĩ thầm. “Ôi trời!” 

Suốt sáng Templeton nghỉ yên dưới đống rơm. Ngày trở nên nóng nực khủng khiếp. Vào buổi trưa vợ chồng Zuckerman và vợ chồng Arable quay trở về chỗ chuồng lợn. Rồi mấy phút sau Fern và Avery xuất hiện. Fern ôm một con búp bê khỉ trong tay và đang ăn bỏng mật. Avery có một quả bóng buộc vào tai và đang nhai kẹo táo. Bọn trẻ trông nóng bức và bẩn thỉu. 

– Trời nóng quá! – Bà Zuckerman nói. 

– Nóng kinh người, – bà Arable vừa nói vừa quạt bằng một tờ quảng cáo tủ lạnh. 

– Họ lần lượt từng người một trèo lên xe tải và mở hộp đồ ăn trưa ra. Mặt trời chói xuống mọi vật. Dường như chẳng ai thấy đói. 

– Khi nào thì Ban giám khảo sẽ quyết định về Wilbur? – Bà Zuckerman hỏi. 

– Ngày mai. – Ông Zuckerman nói. 

Lurvy xuất hiện, tay cầm một chiếc chăn Ấn Độ mà anh vừa thắng được. 

– Đó chính là cái mà chúng ta cần, – Avery nói. – Một chiếc chăn. 

– Dĩ nhiên rồi, – Lurvy đáp. Và anh ta tung chiếc chăn ra vắt ngang thành xe tải khiến cho nó giống như một cái lều nhỏ. Bọn trẻ ngồi trong bóng râm dưới chiếc chăn và cảm thấy dễ chịu hơn. 

Sau bữa trưa, chúng nằm duỗi ra và ngủ thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.