Mắt Biếc

Chương 59



Thỉnh thoảng tôi dẫn Trà Long vào rừng hái sim. Tôi len lỏi giữa những bụi sim hoa tím. Tôi len lỏi giữa những kỷ niệm.

Trà Long đi bên cạnh tôi, hồn nhiên, sung sướng. Mỗi lần tìm thấy một trái sim chín mọng đang ranh mãnh giấu mình sau cành lá lòa xòa, nó reo lên hớn hở.

Tôi hái cho Trà Long đầy cả hai túi sim. Nó vừa đi vừa ăn, thoáng chốc đã hết. Tôi lại phải hái cho nó đầy hai túi khác. Có lúc, thừa dịp tôi quay mặt đi, Trà Long lén hái hoa cài lên mái tóc rồi kêu:
– Chú Ngạn!

Tôi giật mình ngoảnh lại và sững sờ khi thấy Trà Long giống hệt Hà Lan xưa .

Trà Long nghịch ngợm hỏi:

– Chú thấy cháu có đẹp không? Tôi mỉm cười:

– D-ẹp lắm!

Nó lại nghiêng đầu hỏi:

– Cháu có giống bà tiên không?

Ý nó muốn nhắc đến những câu chuyện cổ tôi thường kể cho nó nghe, những câu chuyện tôi học được của bà tôi . Tôi nhìn nó, bâng khuâng:

– Cháu không giống bà tiên. Nhưng cháu giống hệt mẹ cháu hồi nhỏ. Trà Long chớp mắt:

– Sao chú cứ nhắc đến mẹ cháu hoài ?

Câu hỏi ngây thơ của Trà Long khiến tôi bối rối . Tôi chưa biết trả lời sao, nó lại hỏi:

– Hồi nhỏ chú có dắt mẹ cháu vào rừng chơi không?

– Có ! – Tôi vội vã gật đầu .

– Chú có hái sim cho mẹ cháu không?

– Có. Cả chú và mẹ cháu cùng hái . Nó bỗng hỏi:

– Ai hái nhiều hơn?

– Tất nhiên là … mẹ cháu . Trà Long nheo nheo mắt:
– Chú nói dối!

Tôi chỉ biết cười trừ:

– Thật ra thì…chú quên rồi!

Trà Long ngó tôi, vẻ nghi ngờ:

– Chú không quên. Cháu biết chú nhớ. Chú nhớ nhiều chuyện. Rồi bỗng dưng nó lại gần, nắm lấy tay tôi:

– Chú nói cho cháu nghe đi!

Tôi hoang mang:

– Nói chuyện gì ?

Trà Long ngước nhìn tôi:

– Chuyện về mẹ cháu ấy ! Ba cháu đâu ?

Tôi nuốt nước bọt và thấy bóng mình in sững giữa hoàng hôn buốt tím. Tôi đứng lâu thật lâu, tim thót lại .

Trà Long lại lắc lắc tay tôi:

– Chú nói đi! Ba cháu là ai ? Tôi chép miệng:

– Tại sao cháu không hỏi bà ngoại ?

– Cháu hỏi rồi .

– Bà ngoại cháu bảo sao ?

– Bà ngoại bảo ba cháu chết rồi . Có đúng vậy không chú ?

Tôi tránh ánh mắt của Trà Long. Tôi nhìn về phía chân trời xa nơi những cụm mây đang bốc cháy, khẽ thở dài:

– Ừ, ba cháu chết rồi .

Trà Long vẫn nhìn sững tôi:

– Chú nói thật không?

– Thật mà.

– Cháu không tin! – Trà Long vùng kêu lên – Người chết là phải có bàn thờ. Nhà cháu đâu có bàn thờ.

Trà Long làm tôi khó xử quá chừng. Tôi chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, nó đã hỏi dồn:

– Chú nói thật đi ! Ba cháu đâu ?

Tôi vẫn cứ đứng trơ như phỗng, ruột rối tơ vò. Tôi chìm vào suy tưởng, lâu thật lâu, Trà Long vẫn im lìm bên cạnh, thấp thỏm chờ đợi . Quanh tôi, thời gian vẫn lầm lũi trôi qua và buổi chiều đang lướt đi xào xạc, cánh áo mỏng của nó khẽ chạm vào vai tôi hờ hững. Trong một thoáng, tôi bỗng bàng hoàng hiểu rằng nếu tôi không cất tiếng, tôi sẽ đời đời câm nín và hai chú cháu sẽ hóa đá trong mỗi phút giây thinh lặng nặng nề. Tôi khẽ rùng mình và đặt tay lên bờ vai bé bỏng của Trà Long, giọng xa vắng:

– Thôi, cháu đừng hỏi làm gì ! Lớn lên cháu sẽ hiểu tất cả ! Trà Long vùng vằng:

– Nhưng bây giờ cháu đã lớn rồi! Cháu học lớp năm! Tôi mỉm cười và nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm:

– Cháu chưa lớn đâu! Lớp năm hãy còn bé lắm!

Trà Long lập tức buông tay tôi ra, giọng giận dỗi:

– Chú nhất định không nói phải không? Tôi cười khổ sở:

– Chú đã nói rồi . Cháu hãy hiểu cho chú …

Không đợi tôi nói hết câu, Trà Long bỏ chạy ra ngoài bìa rừng. Nó vừa phóng thoăn thoắt trên các mô đất nhấp nhô vừa ngoái cổ lại nói:

– Chú không nói, cháu không thèm chơi với chú nữa đâu! Cháu về nhà đây! Tôi hốt hoảng chạy theo:

– Trà Long, đứng lại! Chờ chú với!

Nó vẫn cắm cổ chạy, vạt tóc thấp thoảng sau các bụi lá xanh. Tôi đuổi phía sau, miệng kêu ơi ới:

– Trà Long! Lại đây chú chở về !

Trà Long vẫn không thèm ngoái lại . Nó bướng bỉnh hệt như mẹnó xưa . Hồi đó, Hà Lan hờn giận, tôi phải năn nỉ cả ngày trời, khổ ơi là khổ.

D-ang chạy, thình lình Trà Long vướng phải một gốc cây cụt, ngã lộn nhào . Tôi điếng người, nhảy bổ lại vội vàng đỡ nó dậy và lo lắng hỏi:

– Cháu có đau lắm không, Trà Long?

Trà Long không trả lời . Mà nó gục đầy vào cánh tay tôi, rấm rức. Tiếng khóc nó xuyên qua ngực tôi .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.