Mật Mã Tây Tạng

CHƯƠNG 39 – THUYỀN HÌNH RẮN



Chiếc thuyền cao su rẽ vào cửa hang ở rìa bên phải, đúng như Nhạc Dương nói, đang tiến về phía trước chưa được năm mươi mét đột nhiên thấy xuất hiện một góc ngoặt gần một trăm độ, vòng qua chỗ đó, thì tiến dần về phía cửa hang. Đoạn sông này bình lặng đến bất ngờ, không có khu vực nào nguy hiểm quá, chỉ hơi dốc, tốc độ dòng chảy trung bình cao hơn đoạn sông lúc họ đi vào khá nhiều, ba người phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến con thuyền cao su nhẹ bẫng ngược dòng tiến lên. Dọc đường, họ đã tìm thấy chỗ đánh dấu bằng một hình vẽ kỳ quái khác, quả nhiên lại là một bình đài nữa, so với cái đầu tiên thì lớn hơn, nhưng cũng cao hơn, cách mặt nước xa hơn, chiếu đèn lên, cảm tưởng như trênvách đá có thêm một cái tủ, muốn nghỉ chân trên đó phải khom lưng ngồi chồm hổm mới được. Giữa “cái tủ” có một cây cột đá đường kính khoảng hai mét, không biết có phải tự nhiên hình thành hay không. Nhìn từ mé bên, “cái tủ” đó trông như một đôi hốc mắt, rất giống hình vẽ ghi chú trong bản đồ. Nhạc Dương leo lên kiểm tra bình đài và so sánh với hình vẽ trong bản đồ, gật đầu đầy tự tin. Anh phát hiện ra ở giữa trụ đá cũng có một máng hõm xuống, giống như dấu vết bị dây thừng thít vào. Nhạc Dương lấy máy quay ghi lại hết những chỗ nghi hoặc, rồi trở lại thuyền.
Trương Lập nói: “Sao rồi? Có phải là bình đài vẽ trên bản đồ không? “
Nhạc Dương đáp: “Xem ra đúng rồi, nhìn đôi mắt này xem, cả sống mũi ở giữa nữa, chính là nó rồi còn gì! Chỉ có điều dựa theo thời gian ở đây mà tính toán, từ chỗ bình đài kia đến đây, chẳng qua chỉ mất có mấy phút thôi, vậy mà chúng ta phải chèo thuyền mấy tiếng đồng hồ kia đấy, thế này là thế nào chứ? Còn nữa, tôi phát hiện ra trên trụ đá ở giữa kia có một máng hõm vào, không biết công dụng để làm gì.”
Trác Mộc Cường Ba nhìn lại đoạn phim ghi hình, lắc đầu nói: “Tối quá, chúng ta trở về rồi nghiên cứu sau. Chỉ cần biết được vị trí…”
Ba người ra sức quạt mái chèo trở về. Đã tìm được vị trí chính xác của thông đạo này trên bản đồ, bọn họ chẳng khác nào được tiêm cho một mũi trợ tim. Từ chỗ rẽ bên phải trở lại đoạn sông lúc xuất phát, họ nhìn thấy ống huỳnh quang để lại dọc đường hồi nãy, các dấu mốc đều đã được chứng thực. Bọn Trác Mộc Cường Ba vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, càng dốc sức chèo trở lại. Bọn họ phải nhanh chóng báo tin tức tốt lành này cho pháp sư Á La đang đợi bên ngoài kia. Chẳng những vậy, họ còn nôn nóng muốn báo tin mừng ấy đến tất cả các thành viên khác trong đội.
Tới đoạn sông có dòng chảy ổn định, tốc độ quạt mái chèo của Nhạc Dương chậm lại rõ rệt. Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập cùng nhanh chóng nhận ra. Chỉ thấy anh chàng đang thẫn người ra nhìn những ống huỳnh quang để làm dấu dọc đường, Trác Mộc Cường Ba bèn hỏi: “Sao thế? “
Nhạc Dương giật mình sực tỉnh, nói: “Hả? À không, không có gì. Không biết Cường Ba thiếu gia có để ý thấy không, những chỗ đánh dấu này, hình như cao hơn trước thì phải? “
Nghe Nhạc Dương lưu ý, Trác Mộc Cường Ba mới phát hiện ra. Chính xác là vậy, khi Nhạc Dương gắn những cột mốc này lên vách đá, anh chàng ngồi trên thuyền, cứ thế mà gắn vào những mốc dọc theo mạn thuyền thôi. Nhưng lúc này, nếu muốn với đến những chỗ đánh dấu đó, Nhạc Dương phải đứng lên vươn tay ra mới tới được. Nói một cách khác, mực nước của dòng sông ngầm đang hạ xuống, còn hạ xuống khá nhiều nữa, ít nhất cũng phải hai mét. Thời gian họ ở dưới sông, cùng với cả thời gian nghỉ ngơi, tổng cộng khoảng hơn tám tiếng đồng hồ, chỉ trong một ngày mà mực nước sông ngầm lại thay đổi lớn đến như vậy, thật không hợp tình hợp lý chút nào, đặc biệt là khi dòng chảy và lượng nước của sông Nhã Lỗ Tạng Bố đều ổn định, dòng sông ngầm này càng không thể xảy ra hiện tượng như vậy mới đúng. Trác MộcCường Ba nói: “Giờ không phải mùa lũ, không có lý do gì để nói rằng đến tối mực nước sông Nhã Lỗ Tạng Bố đột nhiên dâng lên cả.”
Trương Lập nói: “Mực nước lúc này chắc là tương đương với mực nước hôm qua hai người vào đây đúng không? “
Nhạc Dương nói: “Ừm, có lẽ là cao hơn hôm qua một chút. Đợi chút đã, Cường Ba thiếu gia, hôm qua anh có nói, hình như thấy mực nước đang dâng lên đúng không? Vậy có nghĩa là, mực nước của dòng sông ngầm này sẽ tiếp tục giảm đến mức thấp nhất, sau đó, nó lại bắt đầu dâng tràn lên, dâng đến vị trí cao nhất lại hạ xuống, vòng đi vòng lại, sao lại như thế nhỉ? ” Ba người bọn Trác Mộc Cường Ba ngơ ngác nhìn nhau, không sao hiểu nổi.
Trương Lập ngẩng đầu lên nói: “Vậy độ cao tối đa của nó là bao nhiêu nhỉ? “
Nhạc Dương nói: “Có thể dựa vào mức độ thấm nước ở vách đá để quan sát mực nước cao nhất, nhưng dĩ nhiên là, nếu mức độ ngấm từ trên xuống nghiêm trọng quá thì không thể nhìn ra được đâu.”
Trác Mộc Cường Ba chiếu đèn pha lên. Không ngờ, dưới ánh đèn rực sáng, ba người trông thấy một cảnh khiến người ta không sao không kinh ngạc cho được… Một con thuyền, một con thuyền lớn rộng chừng hai mét, nhưng dài đến mười mấy mét đang lơ lửng trên đỉnh đầu. Nó lặng lẽ, bình yên treo lơ lửng giữa không trung, như đang vĩnh viễn đợi chờ vị lữ khách tiếp theo. Dưới ánh đèn, họ nhìn thấy phần lòng thuyền, trông như bụng con rắn bị mổ phanh ruột. Không hiểu con thuyền làm bằng chất liệu gì, trông rất dày dặn mà chắc chắn, thân thuyền tròn như cái ống, xương sống và các rẻ quạt chĩa sang hai bên tạo thành hình chữ phong (丰) kéo căng cả con thuyền ra. Kế đó, không biết là đầu thuyền hay đuôithuyền nữa, hai đầu nhọn như hình thoi, hơi cong cong vểnh lên. Xương sống và mũi thuyền kết hợp với nhau một cách hoàn chỉnh, tạo thành một chỗ gồ phình to ra, không biết dùng để làm gì. Ngoài ra, con thuyền không hề có trang trí hay tạo hình gì đặc biệt, trông giản dị như thuyền độc mộc. Ánh đèn di chuyển, Nhạc Dương và Trương Lập nhìn thấy hình dáng toàn bộ con thuyền, đây là một con thuyền độc mộc hình thoi, nhưng ở giữa lại uốn cong như chữ “S”, hai đầu nhọn vểnh lên cao, một cao một thấp, nhưng cả bên thấp hơn cũng còn cao hơn phần mũi nhọn của thuyền gonzola ở Venice nhiều lắm, hai bên thuyền có chỗ phình to nối liền với xương sống con thuyền, thoạt nhìn hơi giống con rắn khổng lồ.Mặc dù con thuyền hình dạng kỳ quái, cả Trương Lập lẫn Nhạc Dương đều chưa từng trông thấy bao giờ, nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nó xuất hiện trong tầm mắt, hai người bọn họ dường như không hề suy nghĩ đã lập tức nhận định, đây chính là một con thuyền, nhất định là một con thuyền.
Con thuyền hình rắn kẹt chặt giữa mấy khối thạch nhũ to lớn cồng kềnh, những trụ đá cong cong trông như móng vuốt của con thú khổng lồ tóm chặt lấy nó mà treo lơ lửng giữa không trung. Trong bóng tối vô tận, nếu không đặc biệt chú ý, không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của con thuyền ở nơi đây được.
Nhạc Dương nói: “Lẽ nào, mực nước có thể dâng lên tới tận đó? “
Trương Lập nói: “Hình dáng con thuyền này sao thế nhỉ? “
Trác Mộc Cường Ba nói: “Trông hơi giống thuyền da bò.”
“Thuyền da bò? “
Trác Mộc Cường Ba giải thích: “Đó là một loại phương tiện giao thông trên nước mà dân Tạng cổ xưa thường sử dụng. Các cậu biết rồi đấy, Tây Tạng núi cao mà dốc, nước chảy rất xiết, thuyền gỗ nhỏ thông thường không thể chịu được va đập. Loại thuyền da bò này, bên trong có xương sống chịu lực, bên ngoài bọc da bò, đáy thuyền thông thường là nguyên một bộ da bò căng ra, thân thuyền dùng bốn đến năm tấm da ghép lại, sau khi xuống nước, da bò mềm ra, giống như gân bò ấy, dai chắc vô cùng, lại có tính đàn hồi, hễ có va chạm mạnh là bật ngược trở ra tránh được. Con thuyền trên đỉnh đầu chúng ta kia, kết cấu bên trong khá giống với thuyền da bò, có lẽ do mực nước dâng lên đến độ cao ấy, đã bị dòng nước xiết làm cho lật nhào, kẹt vào giữa các trụ đá, do đó có thể thấy độ đàn hồi của nó rất lớn. Nhưng rốt cuộc nó là loại da gì ghép lại nhỉ? Phải biết là phần đáy thuyền da bò không thể ghép mấy tấm da lại được, vì da ghép khó đảm bảo cho thuyền không bị ngấm nước. Hơn nữa, hầu như thuyền da bò đều hình vuông hoặc hình cái chêm, tôi chưa bao giờ trông thấy con thuyền nào hình thù quái dị như vậy cả.”
Trương Lập nói: “Con thuyền ấy sao lại ở đây? Thuyền của ai nhỉ? “
Trác Mộc Cường Ba nói: “Không biết, có lẽ là của dân trong thôn Công Bố canh giữ Cánh cửa Địa Ngục từ thời cổ đại để lại, hoặc là của những người tiến về Shangri- la thời xa xưa nữa, hoặc giả là…”
“Người điên kia…” Nhạc Dương tiếp lời.
“Đúng vậy.” Trác Mộc Cường Ba nói: “Hơn nữa thuyền của người xưa không có khả năng tồn giữ được lâu như vậy, rất có thể là thuyền của người điên đó bỏ lại. Nhưng thuyền da bò không có mái chèo, chỉ thích hợp trôi xuôi dòng nước chứ không tiện đi ngược dòng chút nào, đại đa số sông ngòi ở Tây Tạng đều rất khó bơi ngược dòng nước.”
Trương Lập nói: “Nếu nói thuyền của người điên kia bị kẹt ở đây, nhất định là anh ta đã chui ra từ cửa hang hẹp kia rồi, không thể nào, làm sao anh ta bò ra khỏi đó được chứ? Hơn nữa, một con thuyền lớn thế này, sức một người sao có thể điều khiển được! “
Nhạc Dương nói; “Vậy chúng ta lên trên đó xem sao, tất cả đều vẫn chỉ là giả thiết thôi mà.” Nói đoạn, anh lấy thiết bị bắn dây móc Trương Lập mới thiết kế ra (so với cái hồi trước, dây to hơn, khoảng cách bắn dây ngắn hơn, Nhạc Dương đã phàn nàn chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi), đeo vào cổ tay, vung tay một cái, dây móc đã ghim vào vách đá trên đỉnh, Nhạc Dương sử dụng bộ ròng rọc đồng bộ của Trương Lập chế tạo, được động cơ điện từ từ nâng thân thể lên cao. Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập cố định thuyền cao su vào sát vách đá, rồi cũng leo bám vách đá trèo về phía con thuyền kỳ lạ kia.
Vừa chạm vào thân thuyền, Nhạc Dương đã kêu “A” lên một tiếng, thì ra anh chàng vừa đặt chân xuống đã không vững, cảm giác như con thuyền trượt đi một cái, như thể giẫm lên đuôi của con thú khổng lồ nào đó, cái đuôi ấy đột nhiên lại giật mạnh. Nhạc Dương suýt chút nữa rơi tòm xuống dưới. Còn Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập trèo lên trên đáy thuyền lại không gặp phải tình hình như vậy.
Đứng ở đáy con thuyền, họ mới nhận ra nó lớn hơn lúc nhìn từ xa rất nhiều, rộng hai ba mét, dài mười mấy mét, giống như một toa tàu. Ba người thử tìm cách lật con thuyền lại, nhưng gắng sức một phen thì nhận ra chuyện này vốn không thể thực hiện, trừ phi là phải gỡ con thuyền ra khỏi mấy trụ đá nhô xuống. Nhưng một khi để con thuyền lớn hạ thủy, họ sẽ rất khó giữ cho nó không trôi xuôi theo dòng nước đi mất. Một điều rất lạ là, con thuyền đơn giản này lại cực kỳ kiên cố, giẫm lên chẳng khác gì nền đất rắn, căn bản không cảm thấy lún hay mềm mềm như giẫm lên bề mặt da. Theo Trác Mộc Cường Ba, đây là do xương sống và các xương phụ hình rẻ quạt đã căng bề mặt da ra hết cỡ. Nhưng Nhạc Dương tìmkhắp một lượt rồi mà không phát hiện ra mối nối ghép nào trên cả chiếc thuyền bằng da. Nói cách khác, con thuyền này không phải do ghép lại, mà là dùng nguyên một tấm da lắp vào khung thuyền. Nhưng theo những gì bọn Nhạc Dương biết được, trên thế giới hiện nay, dù là lột nguyên một bộ da cá voi xanh ra cũng không thể căng được con thuyền như thế này. Vì vậy, bọn họ suy đoán, có thể là những người chế tạo thuyền đã phát minh ra một hợp chất tương tự như cao su, nhưng nhìn bề ngoài lại giống như da động vật, vừa chắc vừa bền. Nhạc Dương lần theo mép thuyền, một mình chui vào phần bên trong đang dốc ngược, thấy xương sống và các xương rẻ quạt đều lộ ra, trông như một cái lồng ngực khổng lồ mởtoác, ngoài vậy thì không còn thứ gì khác, đơn giản đến nỗi chỉ nhìn thoáng qua một cái là thấy hết tận tường.
Trác Mộc Cường Ba cúi xuống mép thuyền, chuẩn bị cắt ra một mẩu về làm mẫu vật nghiên cứu, nhưng gã cũng hết sức kinh ngạc nhận ra, con dao phẫu thuật cắt sắt thép như cắt bùn của mình lại không có tác dụng mấy, cắt dọc theo mép da, mà chỉ tách ra được một mẫu nhỏ như cái vảy. Vật chất có dạng như da động vật này dày đến năm xăng ti mét, càng khẳng định thêm suy đoán đây là một hợp chất nhân tạo, nếu là da động vật, thử hỏi có loài vật nào mà da phơi khô rồi vẫn dày năm xăng ti mét cơ chứ? Vậy lúc ở trên thân thể động vật kia, nó dày tới mức nào nữa?
Còn cả phần xương sống nữa, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là phần chính giữa xương sống sử dụng kết cấu khóa, hoặc nói theo cách khác, xương sống của con thuyền này giống cột sống của một loài sinh vật nào đó, từng đốt từng đốt nối với nhau, không bao giờ bị tuột ra, nhưng lại có thể hoạt động dễ dàng. Cũng có nghĩa là, con thuyền này có thân thuyền bằng một loại hợp chất tương tự như da của loài nhuyễn thể, lại có một khung giá giống như cột sống động vật, cộng với phần đáy bằng phẳng, kết cấu có thể đảm bảo thuyền không bao giờ bị lật dưới nước, mà có thể uốn khúc ngoằn ngoèo như rắn, chẳng trách lúc Nhạc Dương đặt chân xuống đáy thuyền, lại có cảm giác như thân thuyền đột nhiên nhúcnhích.
Trương Lập cho rằng, đây là con mãng xà khổng lồ dài hơn hai chục mét, đường kính hơn ba mét bị người Qua Ba bắt xẻ làm thuyền, bằng không làm sao có loại thuyền kỳ hình quái trạng như vậy được. Trác Mộc Cường Ba chỉ lắc đầu không nói gì, một loài sinh vật như vậy không thể tồn tại trong thế giới thực được, hơn nữa thân thuyền bằng chất liệu hơi giống da động vật này và cốt thuyền ở trong rõ ràng không khít nhau, cốt thuyền vẫn bằng gỗ. Gã và Nhạc Dương đều nhận định, người chế tạo thuyền đã phỏng theo kết cấu cột sống của con người hoặc động vật, vận dụng kết cấu khóa móc để tạo ra loại cốt thuyền có thể uốn lượn nhúc nhích này, còn về chất liệu cốt thuyền thì Trác Mộc Cường Ba bảo bằng đá, Nhạc Dương nói bằng gỗ, cuối cùng chưa có kết quả ngã ngũ.
Các xương rẻ quạt bằng gỗ gắn vào xương sống con thuyền để căng bề mặt da, mỗi thanh đều to bằng cổ tay người trưởng thành, đen sì sì, dài đến mười mấy mét hoặc hơn, nhìn bề ngoài, dấu vết bàn tay con người rất ít, như cây gỗ được giữ nguyên hình trạng ban đầu, chỉ được bóc lớp vỏ cây hoặc thậm chí cả vỏ cây cũng không bóc đi. Trong trí nhớ của mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba, những cây thân chỉ to bằng bắp tay, mà cao đến mười mấy mét, lại còn không có cành chĩa ra rất hiếm gặp, nhưng cả mấy người đều không thể đoán ra được đây là loại cây gì.
Nhạc Dương kiểm tra rồi nói: “Rất rõ ràng, loại da nhân tạo này có công năng tự động phòng nước, trên đỉnh nước rỉ xuống rất nhiều, nhưng trong thuyền lại không hề có dấu vết bị ngấm nước, chất gỗ này cũng thật dị thường, sao lại như vậy nhỉ? “
Trương Lập cũng cúi đầu xuống, dòm vào bên trong thuyền từ phía dưới, nói: “Vậy là tốt rồi, có con thuyền lớn này, ngồi hai ba chục người đâu thành vấn đề. Con thuyền này chắc thật đấy, nếu đúng là của người điên ở Mông Hà kia thì ít nhất nó cũng treo ở đây ba bốn năm rồi, vậy mà chẳng hề có dấu hiệu bị biến chất gì cả.”
Trác Mộc Cường Ba cạo một ít da và gỗ trên thuyền cất đi, rồi hỏi Trương Lập và Nhạc Dương: “Còn phát hiện gì nữakhông? “
Nhạc Dương nói: “Con thuyền này bị lật ngược, rõ ràng là đã bị ngâm nước, không có dấu vết gì để lại cả đâu.”
Trương Lập nói: “Nhìn một cái đã rõ rồi, còn đầu mối gì được nữa chứ.”
Nhạc Dương nói: “Đợi chút đã.” Anh chàng cẩn thận thò đầu ra, đèn gắn trên đầu chiếu vào chỗ uốn lượn ở mép thuyền, rồi lấy đầu ngón tay nhón lên một chút cát mịn: “Cái này không thể từ trên nhũ đá rơi xuống được, nếu chúng ta giả thiết con thuyền này thuộc về người điên ở Mông Hà kia, vậy thì loại cát này, có lẽ là được mang từ Shangri- la ra đó.”
Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Vậy… cũng gói lại mang về đi.”
Ba người lục soát khắp con thuyền thêm một lượt nữa. Nhạc Dương còn treo lộn ngược người, kiểm tra kỹ bên ngoài thân thuyền. Không thấy phát hiện được gì thêm, cả ba mới trở lại thuyền cao su, tiếp tục quay ra.
Khi thuyền ra đến chỗ nước chảy vào, mực nước đã hạ xuống tương đương với mực nước ngày hôm qua, Trương Lập cứ xuýt xoa kỳ lạ mãi. Hiện tượng này dường như hoàn toàn không phù hợp với quy luật tự nhiên chút nào. Ba người vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng vượt qua được dòng nước xiết xối xả, trở lại mặt sông. Ra đến thế giới bên ngoài, cảm tưởng như đã trải qua một cuộc đời khác. Lúc đó, họ mới phát hiện sắc trời đã tối, vội vàng liên lạc với pháp sư Á La. Lúc bám vách đá leo lên, thấy pháp sư Á La đang ngồi yên trên bình đài, chỉ có Na Thâm là đang bất an đi đi lại lại, ba người cùng biết, phải có sức nhẫn nại và nghị lực hơn người mới có thể trầm tĩnh được như ông.
Bốn người không dừng lại lâu trên bình đài, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi một mạch về thôn Công Bố trong đêm, ăn uống qua loa mấy bát cơm gạo Túc Mã với ếch nướng, rồi trở về phòng đóng cửa, bắt đầu nghiên cứu tình hình dưới sông ngầm.
Số liệu tổng hợp của lần đo đạc dưới sông ngầm hiển thị, tốc độ trung bình dòng chảy ngầm khoảng hai mét/giây, nhưng ở khu vực dốc đột ngột, cơ hồ có thể lên đến bảy mét/giây, thiết bị đo đếm khoảng cách hiển thị họ đã đi tổng cộng 47.88 ki lô mét bằng thuyền, lúc đi, hai tiếng đồng hồ đi được 24 ki lô mét, vận tốc trung bình 12 ki lô mét/giờ, nhưng vận tốc dòng chảy bình quân tính ra đã gần 3 mét/giây. Cũng có nghĩa là, họ không cần chèo thuyền, chỉ cần xuôi theo dòng nước thôi cũng đã đạt được vận tốc 10 ki lô mét/giờ rồi. Có điều, lần này ba người chỉ đi thăm dò, đặt an toàn lên hàng đầu, nếu tìm hiểu rõ được tình hình trong hang động, đại khái có thể nâng tốc độ lên mười lăm ki lô mét/giờ. Nhạc Dương tính toán, mỗi ngày đi thuyền mười tiếng đồng hồ cũng đã được một trăm năm mươi ki lô mét rồi, như vậy thì dù sáu bảy trăm cây số cũng chỉ mất khoảng ba bốn ngày đường là cùng. Nếu có thể sử dụng con thuyền lớn này, vận tốc chắc chắn có thể vượt hơn hai mươi ki lô mét/giờ, chỉ cần ba ngày là đến được Shangri- la. Trương Lập ngồi bên cạnh phụ họa với Nhạc Dương, tựa như đã đến được Shangri- la ngay rồi vậy.
Pháp sư Á La từ đầu chí cuối vẫn không lên tiếng, cho tới khi xem đến đoạn bọn Trác Mộc Cường Ba khó nhọc vượt qua khu vực nước chảy xiết, ông mới không nén được mà kêu lên “A” một tiếng khe khẽ, nét mặt hết sức nặng nề.
Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng hiểu được nguyên nhân tại sao pháp sư Á La kinh hãi. Thế này thì không đơn thuần là sông ngầm dưới lòng đất nữa rồi, mà là khe nứt dưới lòng đất mới đúng, nếu mức nước chênh lệch thêm chút nữa, rất có thể sẽ hình thành thác ngầm dưới lòng đất. Điều khiến người ta lo lắng nhất là, không biết rốt cuộc có bao nhiêu đoạn sông như thế, nếu cứ mười mấy ki lô mét lại gặp phải một đoạn sông thế này thì đúng là tệ đến không thể nào tệ hơn được nữa rồi.
Pháp sư Á La bật tấm bản đồ lên, nói: “Thời gian các cậu sử dụng rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với thời gian đánh dấu trên bản đồ này, nếu thuyền lớn người đông, tốc độ có thể sẽ tăng lên. Theo tính toán tốc độ trước mắt, muốn vượt qua khu vực này nhanh nhất cũng phải đến ba ngày đó.”
Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Tôi biết.”
Pháp sư Á La lộ ánh mắt dò hỏi, nhìn Trác Mộc Cường Ba hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nhắc gã: “Còn nhớ lần thử nghiệm Mật tu đầu tiên của cậu không, Cường Ba thiếu gia? “
“À, ” Trác Mộc Cường Ba hình như đã hiểu ra điều gì đó, chẳng trách vừa nãy mình không lộ vẻ kinh ngạc gì. Pháp sư Á La rất lưu tâm, thử nghiệm Mật tu đầu tiên của gã chính là giữ được tỉnh táo trong bóng tối, lúc đó gã chỉ cầm cự được chưa đến một tiếng đồng hồ. Nhưng dù sao tình cảnh lúc đó cũng khác với bây giờ mà.
Pháp sư Á La nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi vẫn phải nói với cậu điều này, Cường Ba thiếu gia, ba ngày ba đêm giữ được tập trung cao độ và tinh thần tỉnh táo trong bóng tối, chuyện này không chỉ có khó thôi đâu. Dù là đối với Mật tu giả, cũng không phải dễ dàng gì mà thực hiện được.”
Trương Lập nói: “Vậy giờ chúng ta làm sao? “
Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi nghĩ, e rằng phải trở về một chuyến, rồi cùng nghiên cứu phân tích tư liệu với mọi người, nếu có phương án nào khả thi, chúng ta sẽ bắt tay chuẩn bị xuất phát luôn.”
Nhạc Dương gật đầu tán đồng: “Phải, đây là chuyện duy nhất chúng ta có thể làm được trong lúc này, chuyện thăm dò U Minh hà cũng chỉ có thể làm được đến thế mà thôi. Hôm nay chúng ta đã mạo hiểm đi được xa nhất trong khả năng hiện tại của mình rồi còn gì. Mọi người xem bản đồ đi, ở phía trước có rất nhiều chỗ rẽ nhánh, chỉ cần gặp thêm đoạn nước chảy xiết nữa, rất có thể chúng ta sẽ lạc mất phương hướng, không tìm được đường trở về ấy chứ. Phải rồi, tôi còn muốn đi dọc bờ sông để đặt một số thiết bị thăm dò thủy văn, ghi lại tốc độ và lưu lượng chảy của sông Nhã Lỗ Tạng Bố, đợi lần sau trở lại có thể biết được đến tối nước có dâng lên hay không rồi.”
Pháp sư Á La xem lại đoạn phim ghi hình trong bóng tối có ánh đèn lấp lóa, ba người hò hét loạn xạ, vẫn lắc đầu không thôi.
Trương Lập nói: “Còn nữa, chúng ta mới chỉ kiểm tra sơ qua con thuyền đó một lượt bằng tay. Nó còn có thể sử dụng được hay không, có thể chịu va chạm hay không, có bị ngấm nước hay không đều chưa biết rõ. Vì vậy, sau khi trở về, chúng ta cần phải đem một loạt thiết bị đo đạc đến tiến hành kiểm tra, nếu mọi phương diện đều đủ tiêu chuẩn, lúc ấy mới thực sự yên tâm mà ngồi lên nó tiến về Shangri- la được.”
Ngày hôm sau, bốn người đã hoàn thành bước thăm dò sơ bộ dòng U Minh hà, liền cáo từ người dân thôn Công Bố, theo đường cũ đi dọc bờ sông trở về. Họ tìm được một triền dốc phía trên thượng du, cách Cánh cửa Địa ngục ước chừng hai mươi ki lô mét. Nhạc Dương nhớ lại đường đi men theo bờ sông đến đây, nói ở dưới hạ du chừng tám mươi ki lô mét còn một chỗ có thể cập bờ được. Để lắp đặt các thiết bị đo đạc thủy văn, đồng thời tìm hiểu sâu hơn về hoàn cảnh xung quanh Cánh cửa Địa ngục, bọn họ quyết định thả thuyền trôi dòng từ chỗ này.
Nước chảy rất xiết, nhưng đối với những người từng xuôi theo dòng U Minh hà dưới lòng đất như bọn Trác Mộc Cường Ba thì như vậy không đáng là gì. Nhạc Dương đặt các thiết bị giám sát bên bờ sông, hoàn thành nốt việc đo đạc cuối cùng ở xung quanh Cánh cửa Địa ngục, rồi trở lại con đường nhỏ ven bờ sông, rời khỏi Mặc Thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.