Mình thử yêu nhé, Cleo?

Chương 15



Một tuần sau, Cleo đang trên đường từ chỗ làm về thì tuyết bắt đầu rơi. Đầu tiên là những bông tuyết nhỏ xíu tan ngay khi chạm mặt đường, sau đó là những bông tuyết dày và nặng hạt hơn đậu trên kính chắn gió rồi phủ trắng các cánh đồng hai bên đường quốc lộ. Cặp vợ chồng cô vừa đón sáng nay và trả ở cảng Southampton sẽ đi tàu du lịch đắt tiền ra vùng biển Caribe. Ghen tỵ với họ, Cleo rời khỏi đường M4 hướng về phía Đồi Channings. Thật tuyệt khi tuyết rơi vừa đủ, la đà đẹp mắt. Nhưng không đủ để khiến giao thông ở Gloucestershire phải ngưng trệ, đặc biệt là khi cô còn phải đón một khách nữa chiều nay.

Bụng cô réo dữ dội khi cô về gần đến làng. Một cốc trà và một đĩa bánh ngọt nho khô nóng hổi, đó là thứ cô muốn lúc này. Thật khó chịu khi nhà cô chẳng có cái nào, nhưng đó không phải vấn đề không thể giải quyết vì nếu sáng nay người ta chưa đổ xô đi mua hết bánh ngọt thì cô vẫn còn có thể mua mấy cái trong cửa hàng tạp hóa trong làng.

Phải rồi, bánh nho khô nướng rưới đẫm bơ. Càng nghĩ về nó Cleo càng cảm thấy cần phải ăn. Cuối cùng cũng về tới Đồi Channings, cô đỗ xe ở sân ngoài cửa hàng và ra khỏi xe.

Trời đất, ngoài trời lạnh khủng khiếp…

Nhưng ít nhất là trong cửa hàng vẫn ấm. Vẫy tay với Myrna đằng sau quầy tính tiền, Cleo hối hả vòng qua lối đi giữa về phía quầy bánh mì bánh ngọt và dừng khựng lại khi nhìn thấy Johnny ngay đằng trước. Với mái tóc đen rối bời, quần jean và áo nỉ đầy vệt sơn. Và hai gói bánh nho khô bọc giấy bóng kính kẹp dưới khuỷu tay trái.

Cứng người vì không tin vào mắt mình, cô nhìn chằm chằm vào hai gói bánh, rồi nhìn ngăn bánh trống chẳng còn gói nào.

Thế này thì thật là nực cười. Hắn cố tình làm vậy đúng không? Có phải hắn lại đọc được ý nghĩ của cô không?

“Chào buổi sáng! Xin lỗi,” Johnny nhìn lại đồng hồ và sửa lại. “Chào buổi chiều!”

Không quan tâm chuyện đó. Cleo chỉ vào mấy cái bánh. “Cậu định lấy hết cả hai gói à?”

Trông hắn đầy ngạc nhiên. “Đúng, thế nên tớ mới ôm khư khư thế này chứ.”

“Thế cậu định mua… tất cả chỗ bánh này à?”

“Không phải chỉ cho tớ,” Johnny nói. “Đang có một đội sơn sửa và trang trí đợi tớ ở nhà. Nếu cậu là giám sát viên cho Weight Watchers,” hắn nói tiếp, “và lo lắng là tớ tọng hết chỗ này thì tớ hứa sẽ không làm vậy.”

Đây đâu phải chuyện đùa. Ý nghĩ không được ăn bánh nho khô làm cho huyết áp của Cleo phóng vụt lên đến trời. Cô buột miệng, “Đội có bao nhiêu người?”

“Năm. Và thêm tớ nữa. Mỗi người hai cái.” Johnny nhăn mặt. “Có chuyện gì không?”

Cô có nên nói không? Có, nên chứ. “Có chuyện thế này. Tớ vào cửa hàng vì tớ rất muốn ăn bánh nho khô với bơ.”

“À.” Hắn gật đầu ngộ ra vẻ thích thú. “Tớ hiểu rồi.”

“Hiểu sao?”

“Bác Clifford.”

Trời, hắn nói đúng. Bác Clifford, đầu bếp đáng mến phụ trách khu bếp trong trường làng ở Đồi Channings bao nhiêu năm về trước. Bất cứ khi nào tuyết bắt đầu rơi, bác sẽ làm bánh nho khô rồi đưa tới lớp học của họ những đĩa to đầy bánh, đã cắt đôi, nướng giòn và phết đẫm bơ. Đã thành truyền thống, ai cũng ăn hai nửa trước khi chạy ra ngoài ném quả cầu tuyết vào nhau. Thật buồn cười là cô đã quên chuyện này.

Thế nên, việc Johnny cũng đang ở đó mua bánh cuối cùng cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Giống như phản xạ có điều kiện khi tuyết rơi thôi.

“Chúng ta chia nhau mỗi người một gói nhé.” Cleo gợi ý rất có lý.

Hắn nhướng mày. “Cậu đã thấy đội quân trang trí nhà tớ chưa?”

“Thôi nào, có bánh rán kiểu Scotland! Tớ chắc là họ sẽ thích món đấy hơn.”

Johnny săm soi nhìn cô. “Chẳng ai hiểu biết mà lại muốn ăn bánh rán Scotland chán chết thay vì bánh nho nướng cả.”

Phải rồi, hắn ta cố sống cố chết làm thế đây.

“Có bánh xốp này.” Cô lấy một gói từ trên giá xuống vẫy vẫy đầy thuyết phục. “Bánh xốp là ngon nhất.

“Vậy à?” Johnny nói. “Thế sao cậu không mua đi?”

Ôiiiii. “Vì tớ muốn ăn bánh nho!”

Hắn nhún vai. “Cậu có thể mua bánh mì không rồi nhét nho khô vào.”

“Hoặc là,” Cleo nói, “tớ có thể nhét nho vào người cậu.”

Johnny cười, nghĩ là cô đang đùa. Hắn chẳng hiểu cô gì sất.

“Được,” cuối cùng hắn nói. “Cậu sẽ không được cả gói, nhưng tớ sẽ cho cậu hai cái.”

Nếu hắn là Ash, cô sẽ thô tục châm chọc hắn còn hơn cả trò hắn làm với cô nữa kìa.

Nhưng hắn không phải Ash. Thay vào đó, Cleo đi cùng với Johnny tới quầy tính tiền và nhìn hắn trả tiền cho cả hai gói bánh. Sau đó hắn xé một gói ra, xin Myrna cái túi giấy rồi đưa nó cho cô với hai cái bánh bên trong.

“Đây nhé.” Cô định trả hắn năm mươi xu.

“Tớ trả tiền rồi,” Johnny trả lời.

“Cảm ơn.” Dù chẳng hề muốn mang ơn hắn, Cleo cũng không định dính vào việc níu kéo mất thể diện chỉ vì năm mươi xu.

Khi họ rời khỏi cửa hàng, Johnny dừng lại cạnh chiếc Land Rover cổ hắn lái tới đây. “Cậu qua nhà tớ đi nếu cậu muốn. Xem họ đã sửa nó thế nào. Chúng mình có thể dùng bữa trà chiều nhẹ, mọi người cùng ăn bánh nho nướng với nhau.”

Một làn tuyết xoay tròn quanh họ. Cleo run rẩy trong bộ đồng phục mỏng manh. “Thôi cảm ơn. Tớ chỉ được nghỉ một tiếng trước khi làm việc tiếp theo.” Và không gì, không một thứ gì được phép phá hỏng thời gian cô thưởng thức món bánh nho chật vật lắm mới có được này.

Thêm nữa, vào nhà hắn bây giờ rồi người mình lại dính toàn mùi sơn thôi.

Đó là nếu cô muốn đến đó, mà thực sự là không.

Johnny quay ngược chiếc Land Rover ngang qua khoảng sân trước cửa hàng rồi phóng lên đồi. Đói hơn bao giờ hết và gần như ứa nước miếng vì tưởng tượng đến việc nướng mấy cái bánh, phết bơ Lurpark, và ăn từng miếng bánh ngon giòn tuyệt cú mèo, có nho khô và đầy bơ, Cleo lái xe theo.

Lên tới đỉnh đồi, Johnny vẫy tay chào cô rồi rẽ phải về phía bãi cỏ. Cô rẽ trái tại ngã ba và đi dưới con đường có hàng cây hạt dẻ, qua một chiếc Fiesta màu xanh kim loại đỗ ngay ngoài sân chơi trước khi tấp lại bên ngoài nhà mình.

Có ai đó đang ngồi ngay chỗ tay lái chiếc Fiesta. Chỉ ngồi đó thôi, không nói chuyện điện thoại hay làm gì cả. Kể cũng hơi lạ kỳ, trong thời tiết thế này. Khi trời ấm và có nắng, các ông bố bà mẹ thường đưa con tới khu sân chơi, nhưng hôm nay khu này vắng tanh. Hơi tò mò, Cleo liếc mắt khi ra khỏi xe. Đó là đàn ông hay đàn bà? Cô không nhìn ra. Mà họ làm cái j ở đó thế, chỉ ngồi thôi à? Tới cổng nhà, cô dừng lại quay nhìn lần nữa. Họ lạc đường hay ốm hay…?

Rồ rồ rồ rồ, chiếc Fiesta rồ lên khi người lái xe đề máy. Rồ rồ rồ.

Máy không khởi động được. Vì thế nên cái xe cứ ở đó. Nó bị chết máy. Người lái đang cố khởi động xe. Bị như thế vào lúc này thật khủng khiếp, trong thời tiết như vậy.

Rồ rồ rồ rồ rồ. Lúc người lái xe giận dữ đập vào tay lái, Cleo nhận ra đó không phải một người đàn ông tóc ngắn; đó là người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đằng sau.

Ôi trời. Bụng cô đang réo lên như máy trộn xi măng, chân cô lạnh cóng, và chưa đầy một tiếng nữa cô lại phải ra ngoài. Lúc này cô chẳng muốn xem mình có thể giúp một người xa lạ gặp nạn hay không chút nào.

Giúp cô ta đẩy xe và hy vọng sẽ đề được máy? Hay rất có thể còn bị bùn bắn khắp người khi bánh xe bể ngay tại một vũng bùn đông?

Hay là pha một cốc trà nóng, xem ti vi, và ăn hai cái bánh nho nướng phết bơ?

Ôi trời. Tim chùng xuống, Cleo bỏ tay khỏi trụ cổng bằng gỗ. Đôi khi cô ước mình không có lương tâm. Cuộc sống sẽ dễ hơn rất nhiều nếu cô chỉ việc nhảy vài bước vào nhà mà không hề cảm thấy tội lỗi. Nhưng cô không thể cho phép mình làm vậy được. Chậm rãi, cô sang kia đường, nhấp nháy mắt để tuyết không rơi vào mắt và gập mấy ngón tay tê cứng lại. Khi cô tới gần chiếc xe, người đàn bà sau tay lái dừng đề máy. Cô ta nhìn Cleo chờ đợi.

Ôi trời, không, đừng để chuyện này xảy ra. Tim Cleo trôi ngược lên họng khi cô chạm mắt cô ta và sững sờ như hóa đá khi nhận ra đó là ai. Đó là vợ của Will – giời ơi, vợ thật của anh ta! – và cô ta đang ở Đồi Channings, đỗ xe chỉ cách nhà cô chưa đầy năm mét.

Được rồi, Will đã kể cho vợ nghe về cô chưa? Có phải cô ta đến đây để tra hỏi cô không? Hay đây chỉ là… lạy giời… chỉ là một sự trùng hợp lạ lùng nhất trên đời? Và cô ta có biết mình sắp nói chuyện với ai không? Cleo đã nhận ra cô ta vì cô đã xếp hàng đợi gặp ông già Noel bốn mươi phút liền, nhưng vợ của Will rõ ràng không thể nhớ cô từ lần đó. Điều này là không thể.

Thế có nghĩa là vẫn còn một khả năng rất nhỏ là cô ta không biết ai đang đứng ngoài tuyết cạnh xe cô ta.

Người phụ nữ đó mở cửa sổ xe. Cô ta có làn da trơn láng, đôi mắt to màu hổ phách, và mái tóc vàng nâu bóng mượt buộc ngược ra sau khuôn mặt trái xoan để lộ rõ hai cái tai rất xinh. Điều ngu ngốc mình nhận ra khi đang sốc.

“Xin chào. Ừm, hỏng xe à?” Cleo chưa bao giờ thấy mình thuần Anh nực cười đến thế này. Cô thậm chí còn nói cụt ngủn kiểu thập niên năm mươi. Còn nữa, đó là một câu hỏi cực kỳ ngu xuẩn.

“Ờ, đúng. Tôi cũng không biết có chuyện gì. Máy tự nhiên… chết thôi.”

Đó có phải là dấu hiệu báo trước không? Ít nhất thì cô ta đã không rống lên những lời buộc tội hay nhảy ra khỏi xe bắt đầu đánh đập cô.

Miệng khô khốc, Cleo nói, “Tôi sẽ đẩy xe giúp nếu cô muốn. Xem mình có đề máy được từ trên chỗ dốc không.”

Vợ của Will vẫn nhìn cô chăm chú, như đang xem xem Cleo có làm được hay không. Cô ta cũng đang lạnh run.

“Được, chúng ta thử xem. Cảm ơn chị.”

“Không vấn đề gì.” Quàng cái túi chéo sang một bên vai, Cleo gắng hết sức đẩy đuôi xe chiếc Fiesta. Cô rất khỏe; cô có thể đẩy được… dô ta…

Chẳng gì hết. Chiếc xe không suy chuyển một ly. Ngừng tay vòng ra đầu xe, cô nói với vợ Will, “Cô phải bỏ phanh tay ra chứ.”

Ôi, tôi xin lỗi.”

Họ lại thử. Lần này chiếc xe chầm chậm lăn về phía trước. Đẩy mạnh, rồi mạnh hơn, Cleo hét lên, “Cố lên!” nhưng vẫn không đề được máy và rồi họ mất đà. Hay thật. Bây giờ cái xe đỗ ngay bên ngoài nhà cô, nghĩa là còn tệ hơn nữa.

“Đợi một chút, tôi còn một ít dầu bôi trơn WD-40.” Lấy cái bình từ chiếc Mercedes, cô nhấc nắp ca pô chiếc Fiesta lên phun vào bất cứ cái dây nào nhìn thấy.

Chẳng có gì xảy ra. Lúc này tay cô đã cứng lại, mũi hồng lên và lạnh rúm người.

“Chà. Dù sao cũng cảm ơn vì đã cố gắng giúp tôi.” Răng cô ta đang đánh lập cập. “Tôi nên gọi đội cứu hộ ô tô thì tốt hơn.”

Cô ta lấy điện thoại ra. Cleo nhàn rỗi đứng cạnh xe nghe cuộc nói chuyện ngắn gọn trên điện thoại. cuối cùng, vợ Will gác máy. “Họ có nhiều cuộc gọi quá. Ít nhất phải một tiếng nữa họ mới tới được.” Cô run lên. “Đúng là điển hình.”

Ôi trời, giờ phải làm sao. Cleo đau khổ nuốt nước bọt. Toàn bộ chuyện này thật không tưởng. Bởi cô biết người phụ nữ này và cô nghi ngờ cô ta cũng biết cô là ai, nhưng không ai nói ra cả, và cô tất nhiên sẽ không phải là người nói trước, vì… ừm, nếu vợ Wil không biết thì sao?

Nhưng vấn đề là nếu có người bị mắc kẹt trong một cái xe chết máy lạnh ngắt thì cô sẽ không chần chừ mời họ vào nhà.

Nghĩa là cô sẽ phải mời vợ Will vào nhà, nếu không thì trông sẽ đáng nghi ngờ và cô sẽ lộ mất, và vợ Will sẽ rành rành phát hiện ra cô chính là người đã ngoại tình với chồng cô ta…

Phải rồi, chuyện này phức tạp quá. Vừa giậm giậm đôi chân lạnh như băng vừa thổi tuyết khỏi tay, Cleo nói, “Không đợi ngoài này được đâu. Cô vào nhà tôi đi.”

“Chị chắc chứ?” Vợ Will chớp mắt ngạc nhiên, rồi thở phào. Lấy lại bình tĩnh, cô ta với cái túi ra khỏi xe. “Vâng, cảm ơn chị.”

Nếu lúc trước mọi chuyện thật khó tưởng tượng thì bây giờ còn khó tưởng tượng hơn khi cả hai cùng đang ở trong nhà. Cleo đặt ấm đun nước, cắt bánh nho đặt vào máy nướng.

Trong khi cô phết bơ lên bánh, vợ của Will pha trà, xúc đường vào cốc trà. Cleo, lúc đó đang quay lưng lại, nhảy cao đến cả mét khi nghe tiếng thìa rơi leng keng xuống nền đá trong căn bếp.

Vợ Will cười khi nhặt chiếc thìa vừa rơi lên. “Lo lắng gì à?”

“Xin lỗi.” Mồ hôi làm cô thấy ngứa dưới cánh tay. “Nó làm tôi giật cả mình.”

“Chị thật tốt khi mời tôi vào nhà. Tên chị là gì?”

Vợ của Will có biết tên cô không? Will đã nói cho cô ta chưa? “À, Cleo.”

“Chào chị. Còn tôi là Fia. Cách nói ngắn gọn của Sofia.”

“Phải rồi. Ừm… bánh nhé?”

“Cảm ơn.” Fia ngừng lại, lấy cái đĩa và nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó cô ta nhìn thẳng vào Cleo mà nói, “Thế chị có biết tôi là ai không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.