Mình thử yêu nhé, Cleo?

Chương 18



Frank chủ quán rượu vừa đưa tiền thừa cho Johnny vừa nói, “Nhà to nhất làng đấy cô bé. Cung điện Buckingham cũng chỉ đến vậy thôi.”

Fia nhìn lại lần nữa vẻ kinh ngạc. Cô ta quay sang Johnny, vẫn đang mặc áo nỉ dính đầy sơn và quần jean rách. “Ông ấy nói thật à? Nhưng… xin lỗi, anh là thợ quét vôi và trang trí à?”

Cleo nhướng mày làm một tợp rượu.

“Đó là nhà của cha tôi. Ông ấy chết trước Giáng sinh và tôi vừa chuyển về. Tôi đã cố bán nó,” Johnny nói tỉnh bơ. “Nhưng chưa may mắn lắm.”

“Ồ, ra vậy.” Fia gật đầu nhưng giọng vẫn sửng sốt.

Johnny chỉ đội thợ đang đứng túm tụm quanh sân khấu, vẫn đang ngắt lời cậu đồng nghiệp thiếu hấp dẫn. “Thế nên chúng tôi mới phải sửa sang lại nhà. Nhưng công việc của tôi không phải là trang trí nhà.”

Trán nhăn lại, Fia nói, “Nhưng tôi hỏi Ash. Anh ta bảo tôi anh là thợ sơn.”

“Tôi có sơn.” Johnny gật đầu đồng tình “Nhưng thông thường là sơn trên vải vẽ, chứ không phải trên tường.”

“Có nghĩa anh là họa sĩ à? Ồ, chà, tuyệt quá!” Cô ta nhìn hắn cứ như hắn vừa mọc cánh thiên thần vậy. “Anh thường vẽ thể loại gì?”

“À, đủ loại.” Tỏ vẻ khiêm tốn rất hợp tình hợp cảnh, Johnny nói, “Nhưng bây giờ tôi chủ yếu làm điêu khắc dây.”

“Ý anh là… dựng tượng bằng dây thép à? Ôi trời ơi,” Fia hít mạnh, dần dần nhận ra. “Đừng nói anh là người dựng mấy bức tượng cực lớn đấy nhé… anh không phải là Johnny LaVenture…?”

Cleo không tin nổi là Fia còn biết cả các tác phẩm của hắn, chưa kể còn nắm rõ tên tuổi. Hắn đâu có nổi tiếng như họa sĩ Damien Hirst hay Bansky chứ.

“Thật ấn tượng.” Johnny cười nhẹ. “Phổng mũi quá.”

“Anh đùa tôi đấy à? Tôi rất thích tượng của anh!” Fia kêu lên. “Chúng đẹp tuyệt mỹ.

Cleo sái cả quai hàm vì cười nhiều quá. Đây là vợ của Will cơ mà. Cô không muốn cô ta ở lại Đồi Channings quá lâu.

“Chà, hậu hĩnh quá. Thường thì ở đây ít khi có lời khen lắm.” Rõ ràng đang rất vui, Johnny nói. “Tôi mừng vì cô xuất hiện ở đây.”

“Tôi cũng vậy.” Mắt sáng lên, Fia rõ ràng đã quyết định và mò trong túi lấy điện thoại ra. “Được rồi, nếu anh chắc là tôi có thể ở lại…”

Rod Steward được thay thế bởi Amy Wine house; Deborah từ sau quầy bar đã lên biểu diễn bài “Rehab”, với ba người thợ đang hát và múa nhịp nhàng sau lưng cô.

“A lô, vầng. Tôi vẫn khỏe. Sao cơ? À, vì tôi không muốn vậy. Mà tôi cũng cho anh biết luôn là tối nay tôi không về đâu.” Đưa máy ra xa khỏi tai, Fia nói, “Không phải gào lên đâu. Tôi đã gặp một người đàn ông cực kỳ đẹp trai và anh ấy mời tôi ở lại nhà anh ấy tối nay.” Cô cười với Johnny, thích thú vì lần đầu tiên được nắm quyền chủ động. “Tôi có thể làm bất cứ gì tôi muốn. Giống anh thôi. Không, tôi ở đâu có ảnh hưởng gì chứ, và cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Cleo quan sát cô ta. Mắt Fia sáng rỡ, cô ta đã quyết định. Cô ta có hơi choáng váng nhưng không say, được hỗ trợ bằng adrenalin chứ không phải hơi rượu. Liệu sáng mai cô ta có thức dậy mà hối hận không?

Sau khi Fia nói xong ở đầu bên kia, Fia trả lời, “Bởi vì anh đã ngủ với người khác sau lưng tôi. Thế có nghĩa là cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc, thế đấy. Đúng, anh đã làm vậy. Không, cô ta không bảo tôi thế.” Nhìn thấy ánh mắt của Cleo, cô ta nháy mắt. “Nếu anh muốn biết thì đây, ba tháng nay anh đã bị thám tử tư bám đuôi. Ồ vâng, tốn nhiều tiền lắm nhưng anh ta đáng giá từng đồng một. Mà tôi phải đi đây. Ngủ ngon nhé.” Fia kết thúc. “Mai tôi sẽ quay về lúc nào đó, rồi ta có thể bàn chuyện luật sư và những thứ khác sau. Tạm biêêệt!”

Cô ta lập tức tắt điện thoại, thả vào túi và thở ra.

Johnny dò xét cô ta. “Cô không sao chứ?”

“Chắc vậy.” Fia nhăn mặt kiểu lo sợ đến run rẩy. “Phù, ai mà biết được trong một ngày mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra.”

Cleo liếc Johnny. Đấy là còn chưa kể một đêm thì sao đây.

“Tôi chưa ăn cái gì cả.” Giọng Fia đầy ngạc nhiên. “Từ lúc ăn mấy cái bánh nho khô lúc nảo lúc nào đến giờ. Họ có bán đồ ăn trong này không?”

“Không.” Cleo lắc đầu.

“Ôi, chết tiệt, tôi đói quá.” Fia nói giọng hài lòng. “Và cuộc hôn nhân của tôi vừa kết thúc. Đó là một dấu hiệu tốt đúng không?”

“Họ có bán bim bim đấy,” Cleo nói. “Và lạc nữa.” Cô cũng đói. Trong tủ lạnh ở nhà có món xúc xích hầm nấu sẵn cho một người ăn; không dễ gì chia ra cho hai người đói, nhưng nếu cô không mời…

“Được rồi,” Johnny đưa tay lên khi Cleo mở mồm định nói. “Chúng ta uống thêm một ly nữa ở đây nhé, rồi quay về nhà tôi. Tôi có thể nấu món bò bít tết với khoai tây chiên hoặc cơm nấm, nếu không thì có pizza trong tủ đá nữa.” Nghĩ thêm một lúc, hắn bổ sung, “Có cả bánh quả mâm xôi nữa.”

Thực tình, hắn nghĩ mình là ai chứ? Đầu bếp Jean-Christophe Novelli à?

“Chà chà!” Rõ ràng đang nghĩ giống như Cleo và bị ấn tượng mạnh, Fia kêu lên, “Không chỉ là một nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, anh còn biết nấu ăn nữa.”

“Cũng không hẳn.” Johnny nhún vai. “Khoai tây chiên và cơm nấm thì có sẵn trong tủ đá. Nhưng tôi có thể nướng một miếng bít tết nạc.”

Trông Fia như vừa được xem một màn ảo thuật hoành tráng. “Thế là quá đủ đối với tôi rồi.”

Mười phút sau, trên sân khấu, vài người mới đến lên hát bài của Elton và Kiki, họ hát rất tốt bài “Don’t Go Breaking My Heart.” Lợi dụng lúc Johnny vào phòng vệ sinh, Cleo túm Fia ra một chỗ.

“Nghe này, cô không biết gì về Johnny cả. Tôi nghĩ cô không nên về nhà anh ta. Cô có thể đến nhà tôi, không vấn đề gì cả. Rồi mình ăn món xúc xích hầm!” Xúc xích là từ để dụ dỗ, mà chỉ có mỗi một cái, cô sẽ phải cắt nó làm đôi, thêm một hộp cà chua, và có thể còn phải cho một ít đậu nướng vào để món hầm đủ cho hai người ăn. Cleo cười lấy lòng. “Thực tình thì thế sẽ tốt hơn đấy.”

Cô có thể thấy các dòng suy nghĩ đan xen trong đầu Fia. Hừm, bít tết khoai tây chiên so với xúch xích hầm. Căn nhà nhỏ xíu với cả một tòa biệt thự to tướng. Bạn gái cũ hơi khó tính của chồng hay một nhà điêu khắc thực sự hấp dẫn và giỏi tán tỉnh… Vậy thì, chuyện sẽ tốt hơn theo cách nào đây, nói chính xác xem?

Fia tìm lời lẽ cho thích hợp. Cuối cùng, cô ta nói, “Cảm ơn, nhưng tôi đã nói là tôi sẽ đến chỗ anh ấy. Bây giờ lại nói khác thì bất lịch sự quá.”

Ngạc nhiên không?

Mặt tốt là ở chỗ, cô có thể ăn cả cái xúc xích. Cleo gật đầu. “Được, tôi chỉ nói thêm là Johnny cũng có tai tiếng, nên đừng làm gì sau này cô phải hối hận.”

Fia suy nghĩ một chút về điều đó. Sau đó cô ta trả lời, “Chị biết không, tôi không bao giờ nghĩ là tôi sẽ phải nghe giảng đạo đức từ bồ nhí của chồng đâu.”

Thế thì quá đáng quá. “Tôi đâu phải là bồ nhí! Tôi không hề biết anh ta đã có vợ!”

“Đúng thế. Thế nên chị cũng không phải chuyên gia gì, đúng không? Xin lỗi, tôi không có ý bất lịch sự, nhưng chị cũng góp phần làm hỏng đời tôi rồi.” Fia ra hiệu cho cô đừng cảm thấy khó chịu khi cô ta nói. “Tại sao bây giờ tôi không tiện thể làm tới chứ. Bởi vì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Đây cũng có thể là số phận chứ. Tôi chỉ mới đến đây lần đầu trong đời. Tôi đến để gặp chị, thế mà cuối cùng lại được gặp Johnny. Và anh ấy cực kỳ tử tế và có vẻ rất tốt…”

Cleo không biết phải trả lời thế nào. Cô có nên giải thích là bọn đàn ông như Johnny LaVenture chỉ có một mục đích là khiến bạn thấy họ tốt không?

“Thực ra thì tôi bắt đầu nghĩ là,” Fia khua một ngón trỏ vẻ tinh quái, “có phải là chị đang hơi ghen tỵ vì chị cũng ngấm ngầm thích anh ấy không.”

Eo, nghĩ gì mà kỳ quặc thế. “Johnny và tôi lớn lên trong làng này. Chúng tôi học cùng một trường. Tôi chắc phải dùng từ trái nghĩa từ thích với hắn ấy.” Cleo nói.

Cleo ở Cladiff vào sáu rưỡi sáng hôm sau. Cô phải đón một bà diễn viên trung tuổi ngáy cả đường cho đến tận Chichester và nhỏ nước dãi ướt sũng cái khăn Hermès xanh ngọc. Trên ti vi, bà ta là hiện thân của vẻ đẹp huyền ảo.

Về nhà lúc hai giờ chiều, Cleo nhìn thấy xe của Fia đã không còn đó nữa. Tuyết cũng gần như biến mất. Sau đó cô có thể đến siêu thị mua đồ ăn – vụ xúc xích hầm rắc rối hôm qua làm cô xấu hổ – nhưng trước hết cô muốn nằm trong bồn tắm nóng thật lâu.

Nhưng việc đó hai mươi phút sau cũng bị ngắt quãng – khôôông! – vì có tiếng chuông cửa.

Nhưng lờ đi ai đó ngoài cửa là việc bất khả cũng giống như không trả lời điện thoại ấy, nên Cleo đành chui ra khỏi bồn, mặc áo choàng bông trắng vào, và quấn cái khăn tắm màu cam quanh đầu.

Người này phải đáng gặp đấy nhé. Ít nhất cũng phải là Ewan McGregor, Hugh Jackman thì hơi khó khăn. Bất cứ ai đó khác cũng làm cô thất vọng tràn trề.

Tim cô chùng xuống khi đó chẳng phải là ai trong số họ.

Nói thẳng ra thì người này quay lại bậc cửa nhà cô cũng không làm cô thấy an ủi được tí nào.

“Chào chị!” Fia vẫn mặc quần áo từ hôm qua, với lớp trang điểm mới và nụ cười tươi.

“Xin chào!” Cleo túm chặt áo choàng quanh mình, run rẩy khi một luồng gió lạnh luồn qua đôi chân vẫn còn ướt của cô.

“Ôi xin lỗi, tôi thấy xe chị đã về! Chị vừa trong phòng tắm ra à?”

Không, chỉ đùa giỡn trong cái bồn rửa ngoài bếp mà chẳng mặc gì thôi.

“Không sao. Ờ… cô vào đi.” Có phải vợ Will trông phấn khởi vì cả đêm qua đã ở trên giường Johnny?

“Thực ra thì tôi cần phải về. Bắt đầu sắp xếp mọi việc với Will. Tôi chỉ đi qua để cảm ơn thôi. Vì hôm qua… đã giúp tôi xử lý cái xe…” Fia nhún vai nói, “Đấy là chưa nói đến chuyện ngoại tình với chồng tôi.”

“Tôi đã nói rồi, tôi không biết…

“Không sao, tôi tin chị! Và tôi mừng là chị không biết!” Fia gật đầu lia lịa. “Chuyện xảy ra như vậy là hay nhất. Tôi không thể mô tả hết được tôi cảm thấy thoải mái thế nào khi vứt bỏ gánh nặng đó khỏi đầu đâu. Tôi thấy như cuối cùng cũng đã được… giải thoát!”

“Được. Thế thì tốt.” Đêm qua đã xảy ra chuyện gì đây? Cleo biết cô không được hỏi, nhưng nghĩ cô nên đoán.

“Thế thôi, tôi chỉ muốn cảm ơn chị và bạn chị… gì đó…” Cô ta chỉ mơ hồ theo hướng nhà bên cạnh.

“Ash.”

“Đúng rồi.”

“Cậu ta trong đó đó,” Cleo nói, “cô có muốn tự mình chào không?”

“À, không, không cần.” Fia tỏ vẻ bí ẩn. “Anh ấy hơi… lạ nhỉ.”

“Không. Không lạ đâu.”

“Không, không phải vậy! Ý tôi là anh ấy có vẻ ít nói.”

“Thông thường cậu ta không như vậy đâu. Cậu ta là DJ đó.” Cleo thấy cần phải bảo vệ anh.

“Cái gì cơ?” Fia vừa nói vừa cười, “Ý chị là anh ấy cho chạy dàn nhạc disco ở nhà văn hóa làng ấy hả?”

“Cậu ta có hẳn một chương trình phát thanh của riêng mình.”

“Chà, thật… tuyệt quá!” Nhìn nét mặt của Fia là biết cô ta nghĩ đó là khoảng ba mươi phút trên đài phát thanh của bệnh viện, khoảng nửa tháng một lần. Định mở miệng giải thích thêm thì cô bị ngắt lại. “Dù sao tôi cũng nên đi trước khi chị bị đóng băng.” Vừa lùi khỏi lối đi, Fia vừa vẫy tay và nói vui vẻ, “Quay về Bristol để sắp xếp mọi việc!”

“Chuyện với Will thực sự kết thúc rồi à?”

“Chắc chắn kết thúc rồi! Chị có thể lấy lại anh ta nếu chị muốn. Không ai cản chị đâu.”

“Không, cảm ơn. Đợi một chút.” Cleo lắp bắp. “Hôm qua cô còn định lái xe đi mà không nói gì với tôi. Cô còn không biết có phải tôi đi lại với Will thật không. Thế mà bây giờ cô nóng lòng bỏ anh ta ư?”

“Đúng vậy! Thế có tuyệt không? Nhưng đó là quyết định đúng.” Fia ấn bàn tay và xương ức. “Như hôm qua Johnny nói lúc ở trong quán rượu, chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống thôi. Tại sao lại phung phí nó?”

“Phải, nhưng…”

“Anh ấy nói Will không xứng đáng với tôi và tốt nhất tôi nên tìm ai khác xứng đáng với mình.”

“À, ừ, nhưng khi…”

“Và anh ấy rất đúng!” Lắc đầu khi ra ngoài cổng, Fia bừng lên sự tự tin. “Tôi chỉ cần có ai đó nói với tôi như vậy. Tôi xứng đáng được nhiều hơn thế.” Và cô ta giơ tay lên vẫy lần cuối. “Chúc tôi may mắn đi! Tạm biệt chị!”

Cleo nhìn chiếc Fiesta màu xanh biến mất khỏi tầm mắt. Vợ của Will chắc chắn đã ngủ với Johnny LaVenture hôm qua.

Chà, chúc cô may mắn sẽ được hắn gọi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.