Mùa hè định mệnh

Chương 45



“Vâng,” cô nói.

“Vâng gì?”

“Anh nghe thấy em nói rồi đấy.”

“Tốt rồi,” hắn nói và cười toe toét. “Anh sợ phải trả lại nhẫn lắm. Anh không giữ hóa đơn.”

“Hôm nay anh buồn cười quá đấy!”

“Anh cố làm vậy mà.” Nhưng khi nhìn cô, mắt hắn đột nhiên nghiêm nghị. “Rachel, anh không thể ở lại Tylerville được.”

“Em biết.”

“Anh đã nghĩ là bọn mình nên kết hôn càng sớm càng tốt, lặng lẽ thôi, và đi đâu đó, có thể là về phía Tây chẳng hạn.”

“Anh nghĩ là khi nào?”

“Càng sớm càng tốt. Tuần này đi. Rachel…” Hắn lưỡng lự. “Anh nghĩ là em ở đây không an toàn chút nào. Anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, và điều duy nhất mà anh có thể suy luận ra được là có một thằng điên nào đó ngoài kia, ghét anh đến mức giết tất cả những người phụ nữ trong đời anh. Nếu đó là thật, thì mục tiêu hợp lí tiếp theo sẽ là em.”

“Anh thật sự nghĩ thế ư?” Giọng cô rất nhỏ.

“Anh hi vọng là không. Nhưng chúng ta phải hành động như thể đó là sự thật. Đoán xem đêm qua anh ở đâu nào?”

“Ở đâu cơ?”

“Đứng canh gác. Trong sân sau nhà em.”

“Anh đang đùa em đúng không?”

“Anh không đùa. Anh còn có vết muỗi đốt để chứng minh đây này.” Johnny kéo một ống tay áo khoác lên và tháo cúc ở cổ tay để giơ cánh tay ra, ngoài sự rắn chắc và lớp lông màu đen tuyệt đẹp, trên đó còn có gần chục nốt côn trùng cắn màu đỏ. “Tay kia còn bị nhiều hơn, và đằng sau lưng nữa. Những con quỷ hút máu đó, cứ thấy da thịt trần là tấn công. Những vết đốt đó ngứa chết đi được.”

Rachel vừa ngạc nhiên vừa cảm động. “Anh không phải làm thế đâu.”

“Không phải ư?” Johnny nhìn cô bình thản. “Anh không định để mất em, cô giáo ạ. Nếu chi phí cho việc giữ tính mạng cho em là những đêm trao cái thân xác này cho một bầy ma cà rồng nhỏ thì anh cũng sẽ trả. Những người phụ nữ khác có dính líu đến anh đã chết đấy, Rachel ạ”

Rachel rùng mình. “Điều đó làm em sợ chết khiếp.”

“Anh cũng sợ. Nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, vì chúng ta sẽ khiến nó không thể xảy ra. Em sẽ ở nhà vào buổi tối, còn anh thì cắm trại ở sân sau nhà em đề phòng em quên. Rồi chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn và biến khỏi đây. Đúng không?”

“Đúng.” Một nụ cười run rẩy trên môi Rachel. “Cao bồi ạ.”

Johnny rên rỉ. “Anh biết là đừng nên bao giờ cho em biết tên đệm mà.”

Mặc dù chủ đề của cuộc nói chuyện giữa họ là rất nghiêm túc, nhưng Rachel vẫn phải cười. Hắn cúi xuống nhìn cô một lúc, mắt sáng lên, sau đó làm cô yên lặng bằng một nụ hôn. Rachel thả mình vào nụ hôn đó, vào đôi tay đang vuốt ve lưng cô và mơn trớn phần váy ôm lấy đường cong trên mông cô, vào sự sở hữu của vòng tay đang ôm lấy cô. Giờ đây cô là của hắn, cũng như hắn là của cô. Bất chất sự khác biệt về tầng lớp xã hội, họ thuộc về nhau như hai nửa của một thể thống nhất.

“Rachel?” Miệng hắn đang hôn dọc theo cằm cô trong lúc hai tay dò dẫm trên hàng cúc bé tí phía trước chiếc váy rồi cởi thắt lưng của cô ra.

“Sao cơ?” Cô đang kéo mạnh nhưng không mấy thành công nút thắt trên chiếc cà vạt lụa của hắn. Làm thế nào mà hắn thắt được nó nhỉ? Cái thứ đó có vẻ như cứ nhất quyết đòi ở đúng vị trí thêm vài trăm năm nữa vậy.

“Em có muốn có con không?”

Đầu óc cô vẫn còn đang mê mụ vì khao khát, đột nhiên trở nên rõ ràng.

“Có, em rất thích. Sao thế?”

“Tốt.” Hắn ngồi thẳng lên và mỉm cười thật nhanh với cô trong lúc kéo chiếc váy xuống cánh tay của cô. “Anh ghét bao cao su.”

Hắn lột váy cô ra rồi bất cẩn ném nó sang một bên. Rachel thấy nhói đau trước số phận của chiếc váy bị ném đi, nhưng hắn đã tuột đôi giày của cô ra và cởi nốt chiếc váy lót bị rách. Cô ngồi trên lòng hắn, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót và quần lót trắng tinh. Tia lấp lánh trong mắt hắn khi hắn nhìn cô khiến Rachel quên hết tất cả, chỉ còn nghĩ đến hắn và cảm giác hắn mang lại cho mình.

“Đồ lót đẹp lắm.”

“Cảm ơn anh.”

“Đăng ten, lụa và ngọc trai. Tuyệt hơn tất cả những gì anh tưởng tượng.”

“Em tưởng anh hình dung ra em không mặc gì mới đúng chứ.”

“Chà,” hắn nói với nụ cười toe toét chậm rãi nở trên môi, “không hẳn là vậy. Nhưng gần như vậy.”

Tay hắn ôm lấy một bầu vú được che bằng đăng ten, lụa và ngọc trai trong lúc miệng hắn cúi xuống tìm miệng cô. Rachel cảm thấy một luồng khoái cảm chạy dọc cơ thể khiến những ngón chân trần của cô quắp lại khi lưỡi hắn lần sâu vào trong miệng cô. Hai núm vú run rẩy theo sự điều khiển từ đôi bàn tay của hắn. Sự co rút quen thuộc ở phía dưới khiến cô dứt miệng ra khỏi miệng hắn.

“Chờ em một chút,” cô nói khi hắn định tóm lại con mồi.

“Ưm.” Hắn nhìn xuống đôi chân trần của cô lúc này đang quấn quanh bộ vest lanh màu xanh mà hắn đang mặc. Sự tương phản giữa những đường cong mảnh mai đầy nữ tính, làn da rám nắng như lụa của đôi chân cô với sự lịch lãm đầy nam tính của chiếc quần đủ khiến mắt hắn tối lại. Hắn vuốt một bàn tay thán phục lên vùng da bên trong đùi cô, xuống đến đầu gối rồi lại quay lên. Chân Rachel tách ra theo bản năng, nhưng rồi lại khép vào ngay lập tức, rồi cô uốn éo ra khỏi lòng hắn và rời khỏi vòng tay hắn.

“Cư xử đúng mực đi chứ,” Rachel nói khi hắn túm lấy cô. Đẩy hắn ra, cô quỳ xuống trước mặt hắn rồi kéo khóa quần hắn xuống.

“Rachel…”

“Suỵt.” Cô cúi xuống và chạm lưỡi vào hắn. Đó là một cử chỉ rất nhẹ, gần như là trêu chọc, nhưng nó đủ khiến Johnny thở dốc.

“Ôi,” hắn thì thầm khi tóc cô xõa tung trên lòng hắn. Cả cơ thể hắn cứng lại, đầu hắn ngửa ra và dựa vào nóc tường, bàn tay hắn vò tóc cô, vuốt ve đầu cô, chỉ dẫn cho những chuyển động của cô.

“Bác Rachel!”

Phải mất một lúc và thêm một tiếng gọi nữa họ mới hiểu ra chuyện gì.

“Ôi, Chúa ơi!” Johnny rên rỉ, những ngón tay của hắn túm chặt lấy tóc cô để phản đối. “Không phải bây giờ chứ!”

“Cái gì…?” Rachel ngẩng lên. Cô cảm thấy hơi sửng sốt, những giác quan của cô đang mất phương hướng, và mùi vị của hắn vẫn đang trong miệng cô.

“Bác Rachel!”

“Loren!” Cô thở hổn hển và buông hắn ra như thể hắn đột nhiên trở nên nóng rẫy. Trong đúng một giây, họ nhìn nhau kinh hoàng. Sau đó Rachel lật đật bò dọc sàn nhà để lấy quần áo.

Khi nhìn quanh, cô thấy Johnny, đã lấy lại phong thái đàng hoàng mà chẳng tốn mấy sức, đang liếc mắt nhìn cô đầy dâm dật.

“Mông đẹp lắm,” hắn nói.

“Bác Rachel!” Tiếng hét mỗi lúc một gần, có lẽ là ngay dưới chân ngôi nhà cây. Rachel, trong lúc cố gắng điên cuồng để mặc vào chiếc váy lót đã rách và xoắn lại, đưa mắt nhìn Johnny đầy lo lắng.

“Anh xuống và ngăn con bé lại đi,” cô rít lên.

“Tuân lệnh!” Quần áo chỉnh tề và cười toe toét, hắn để cô làm nốt việc của mình và biến mất dưới cái lỗ. Rachel vừa đóng cúc váy vừa nghe thấy tiếng hắn chào Loren tự nhiên như không có chuyện gì. Cô thắt dây lưng, nghe tiếng nói chuyện rì rầm của họ.

Rachel đang đi giày thì thấy đầu Johnny thò lên qua cửa lên xuống.

“Em mặc xong chưa?” Hắn hỏi, nhưng có gì đó trong vẻ mặt của hắn khiến cô dừng lại.

“Có chuyện gì thế?”

“Em xỏ giày vào rồi xuống đi.”

“Johnny…” Nhưng hắn đã trèo xuống gốc cây rồi. Rachel biết mà không hiểu dựa vào đâu mình lại biết, rằng có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Cô tống vội giày vào chân rồi bám theo gót hắn. Gần đến chân chiếc thang, cô cảm thấy đôi tay hắn ôm lấy eo cô để nhấc cô xuống. Khi đã đứng yên, cô quay sang nhìn hắn. Điều cô thấy trong mắt hắn làm cô hoảng sợ.

“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi nhỏ.

“Là bố em. Hình như ông ấy bị đau tim. Xe cứu thương đang đến.”

Tay hắn ôm quanh người cô, đỡ lấy cô, vì cô vừa chạy vừa vấp về phía ngôi nhà. Vòng tay hắn là thứ duy nhất giữ cho cô đứng vững.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.