Mùa hè khắc nghiệt

Chương 07



Sau khi vượt qua đèo Ngoạn Mục, chiếc xe tải của hãng nước mắm Hương Biển chạy vào địa phận huyện Đơn Dương. Nơi đây, người ta trồng nhiều cây ăn trái và những vườn rau lá xanh ngắt làm cho ánh nắng gay gắt của mùa hè dịu đi. Chiếc xe tải dừng lại trước một đại lý bán nước mắm Hương Biển. Thạch nhảy xuống xe, đi vào gặp bà chủ đang ngồi sau quầy hàng tạp hóa.

– Chào bác, cháu đến giao nước mắm.

– Cậu cho tôi lấy một trăm chai loại một lít và năm mươi can nhựa loại năm lít.

Thạch chạy ra phía sau xe tải. Anh tài xế đã nhảy lên khoang xe chuyển những thùng, những can nước mắm cho Thạch bưng vào đại lý. Khi đã đủ số lượng, Thạch lấy sổ ra viết hóa đơn đưa cho bà chủ ký. Rồi anh lấy hóa đơn tháng trước, đưa cho bà chủ thanh toán tiền.

Khi bước ra sau nhà rửa tay, Thạch ngạc nhiên thấy một vườn hoa như hoa huệ nhưng cánh hoa màu vàng dịu như hoa mai mùa xuân. Thạch hỏi bà chủ nhà tên loại hoa. Bà nói:

– Đó là cây hoa kim châm. Người ta luộc hoa rồi phơi khô bán cho những người nấu miến gà, miến lươn. Người Tàu gọi nó là cây “Vong ưu thảo”, dùng để chữa bệnh đau tim, giúp an thần.

– Có thật nó chữa được bệnh đau tim không bác?

– Thật mà. Chồng tôi nhờ ăn hoa kim châm và sắc rễ của nó uống mà đỡ đau tim.

– Cháu có người nhà bị bệnh đau tim, bác có thể cho cháu một bụi hoa đem về trồng?

– Được thôi, trồng nó cũng dễ như trồng cây sả vậy.

Bà chủ lấy xẻng, xúc một bụi hoa kim châm còn cả rễ và đất, cho vào một chậu nhỏ bằng nhựa. Thạch cầm chậu hoa, cám ơn bà chủ nhà rồi bước ra xe tải.

Tài xế cho xe chạy được một đoạn, một đứa nhỏ chạy băng qua đường khiến anh phải thắng gấp. Thạch chúi người về phía trước, cây hoa bị kẹp giữa ngực anh và cốp xe. Anh la lên:

– Chết rồi!

Anh tài xế hỏi:

– Anh bị tức ngực hả?

Thạch lắc đầu, nhìn bụi hoa.

– May quá! Nó chưa bị rụng hoa.

– Hoa gì mà anh quý dữ vậy?

– Hoa kim châm.

– Nó ăn được không?

Rất ngon và đại bổ. Anh ăn miến gà và miến lươn mà thiếu hoa kim châm là mất đi hương vị.

– Hoa nào “ăn” được thì phải “quý” là đúng rồi!

Anh tài xế cười, sang số cho xe chạy nhanh. Thạch vội lấy tờ báo quấn quanh chậu hoa, sợ gió làm gãy thân cây. Xe chạy đến Đức Trọng. Chợt nhớ lời hẹn với Tuấn, Thạch nói tài xế dừng xe trước một trạm bưu điện. Anh chạy vào gọi điện thoại về Sài Gòn.

– Alô, Tuấn hả? Thạch đây.

Tiếng Tuấn:

– Sao, ông quyết định bao giờ về?

– Cám ơn ông đã tìm cho tôi một công việc tốt hơn, nhưng tôi quyết định ở lại đây làm việc.

– Suy nghĩ kỹ chưa?

– Kỹ rồi. Tôi vừa tìm thấy một loài hoa “Vong ưu thảo”. Nó sẽ giúp cho một người thân của tôi quên đi ưu phiền.

– Biết đâu nó sẽ lại làm ông ưu phiền.

– Tôi chấp nhận miễn sao người đó được vui.

– Có lãng mạn qua không đấy?

– Không. Rất thực tế. Giúp cho một người được vui, mình sẽ cảm thấy hạnh phúc.

– Ông đang làm tôi buồn.

– Vì sao?

– Thiếu một bạn nhậu!

– Ha! Ha! Hẹn sẽ gặp lại sau.

Hải lái ghe đánh cá chở Hiệp và Quế Lan đi thăm hòn Lao Câu. Hòn đảo này rộng khoảng mười ngàn mét vuông, nằm cách bờ biển Tuy Phong 7 km. Trên đảo có hàng ngàn khối đá với hình thù rất kỳ lạ nằm xen kẽ với những cây cổ thụ và những thảm cỏ xanh mướt. Đảo đã được qui hoạch làm khu du lịch sinh thái biển vì có những rạn san hô nhiều màu sắc. Ngày thường ở đảo chỉ có một ít khách du lịch nhưng vào dịp lễ hội, người dân địa phương đi ghe ra đảo vui chơi rất đông.

Hải neo ghe lớn ngoài khơi, thả thuyền thúng xuống rồi chèo đưa Hiệp và Quế Lan vào đảo. Hải kéo thuyền thúng lên bãi, lấy kính lặn đưa cho hai người bạn rồi hướng dẫn họ cách sử dụng. Hải lặn một hơi xuống biển, bơi tìm một rạn san hô ở gần đảo rồi trồi lên đưa tay vẫy Hiệp và Quế Lan.

Hiệp hỏi:

– Em bơi khá không?

Quế Lan cười:

– Ở Sài Gòn, em vẫn thường đi bơi ở hồ bơi Yết Kiêu với bà chị.

– Nhưng bơi ở biển này em phải thận trọng vì thường có sóng ngầm.

– Em không sợ sóng ngầm mà chỉ sợ “sóng lòng”.

Hiệp cười:

– Cả hai đều khiến người ta dễ chết!

Hiệp và Quế Lan cùng bơi ra chỗ Hải. Ba người kéo kính lặn che kín mắt rồi cùng lặn xuống biển. Hải bơi trước dẫn đường, Quế Lan bơi theo và Hiệp bơi phía sau. Những cành san hô muôn màu dập dờn trước mắt họ. Những chú cá màu sắc sặc sỡ ẩn mình trong rạn san hô, nghe tiếng động sợ hãi bơi túa ra đụng chạm vào người họ. Khung cảnh thật thần tiên! Quế Lan định ngợi khen nhưng nước biển mặn chát làm cô vội mím chặt môi…

Buổi trưa, họ bơi về đảo nghỉ ngơi dưới tàn một cây cổ thụ. Hải lấy bếp gaz nấu ốc hương, chem chép và ghẹ đãi hai bạn. Những hải sản này Quế Lan đều đã ăn tại nhà hàng máy lạnh Ngọc Sương ở Sài Gòn. Nhưng ăn hải sản ở một nơi bốn bề lộng gió biển, cô cảm thấy hương vị của chúng ngon hơn rất nhiều.

Buổi chiều, Hải lấy ghe trở về bến. Những đám mây đen từ đâu kéo đến như báo hiệu một cơn mưa. Nhưng trời không mưa mà nổi gió lớn. Biển động. Những con sóng dâng cao đập vào ghe, bọt nước bắn lên trắng xóa. Hiệp hỏi Quế Lan đang đứng dựa lưng vào buồng lái.

– Em có bị say sóng không?

Quế Lan lắc đầu:

– Em có cảm tưởng đang ngồi trên xe đò chạy vào con đường nhiều ổ gà.

– Giỏi! vậy em làm dâu xứ biển được rồi. Đồng ý không?

Quế Lan cười

– Đợi khi em lên đất liền có bị “say” không, mới quyết định được.

Ghe chạy vào cửa sông, con nước đã êm. Hải tìm một chỗ trống ở bến, lái ghe vào rồi tắt máy. Hiệp nhảy lên bờ, đưa tay kéo Quế Lan lên theo. Trân đã đứng đợi ở trên bờ gọi vọng xuống.

– Anh Hải, bữa nay có cá không?

Từ buồng lái, Hải nhô đầu ra, trả lời:

– Không có. Sáng nay anh chở anh Hiệp đi chơi. Tối mới đi đánh cá.

Hiệp đi đến vỗ vai Trân.

– Chà, em mau lớn dữ!

Trân tươi cười

– Chào anh Hiệp. Em tưởng đến Tết anh mới về thăm nhà.

– Hè này ở Sài Gòn nóng quá, anh đưa bạn gái về đây tắm biển. Đây là Quế Lan bạn anh. Còn đây là Trân, con chú Sáu.

Trân nhìn Quế Lan.

– Chào chị.

– Chào em, chị đã nghe chú Sáu nói về em.

Vừa lúc đó, Đông – trưởng phòng kỹ thuật của hãng nước mắm lái xe Honda chạy đến.

– Này Hiệp, có Long và Thuận ở Nha Trang mới vào. Nhóm bạn học cũ của tụi mình đang tụ họp ở nhà tôi. Mời ông đến chơi cho vui.

Hiệp vui vẻ nói.

– Lâu quá bạn bè mới có dịp gặp nhau. Tôi sẽ đi với ông.

Quay qua Trân, Hiệp nói:

– Em dẫn chị Lan về nhà giùm anh.

Rồi Hiêp nhảy lên xe cho Đông chở đi. Trân dẫn Quế Lan đi dọc theo bờ sông để về hãng nước mắm Hương Biển. Trên đường tấp nập những người gánh cá từ bến đem bán cho các hãng nước mắm. Mùi cá tanh nồng bay trong không khí.

Quế Lan bước đi chậm rãi, hỏi:

– Anh Thạch dạy em học có dễ hiểu không?

Trân lém lỉnh trả lời:

– Thầy Thạch dạy vui lắm chị ơi! Nhiều lúc em tức cười muốn chết!

– Anh ấy hết cau có rồi à?

– Em có thấy thầy cau có hồi nào đâu!

– Vậy mà ở Sài Gòn, anh ấy luôn cau có khó chịu.

– Chị quen thầy Thạch lâu chưa?

– Hơn một năm rồi.

– Hai người vẫn còn thân với nhau?

Quế Lan thở dài.

– Đã chia tay.

Trân ngạc nhiên hỏi:

– Có phải vì anh Hiệp?

– Không. Vì anh Thạch. Mấy tháng trước đây, anh ấy bị mất việc làm nên đâm ra cau có khó chịu. Chị cố gắng an ủi nhưng anh ấy vẫn cảm thấy hụt hẫng và bỏ đi. Không ngờ chị lại gặp anh Thạch ở đây. Thấy anh ấy làm việc cực nhọc, chị cảm thấy xót xa.

– Chị có thương anh Hiệp không?

Quế Lan gật đầu.

– Một ngày nào đó em sẽ hiểu. Người ta thương một người nhưng vẫn còn nhớ đến mối tình đầu của mình.

Hai người dừng lại trước cổng hãng nước mắm Hương Biển. Quế Lan nói:

– Em lên phòng chị nói chuyện chơi.

– Cảm ơn chị. Em phải về nhà nấu cơm. Em sẽ ghé thăm chị bữa khác.

Xe tải chạy vào gara ở phân xưởng cho nước mắm vào chai. Thạch ôm chậu hoa kim châm đi nhanh về xóm chài ở ven biển. Mặc dù chậu hoa đã bọc giấy báo, Thạch vẫn lấy lưng che gió cho cây hoa, khi anh đi trên bãi biển thường có những cơn lốc cuốn cát bay mù trời.

Thạch đứng ngoài hàng rào nhà chú Sáu, gọi lớn:

– Trân ơi! Trân!

Trân đang nấu cơm sau bếp vội chạy ra mở cổng và la lên:

– Anh Hai đi Đà Lạt về! Anh mua trái dâu cho em hả?

Thạch đi vào, ngồi xuống hiên nhà và đặt túi giấy báo ở kế bên.

– Cái này còn quý hơn trái dâu nhiều. Em múc cho tôi một ca nước, nhanh lên.

Trân chạy vào nhà rồi cầm ra một ca nước bằng nhựa đỏ, đưa cho Thạch.

– Nước mưa để dành đó. Anh Hai uống đi cho đỡ khát.

– Không phải cho tôi mà cho cây hoa này.

Thạch gỡ lớp giấy báo bao quanh chậu hoa, tưới ca nước lên cây hoa rồi cười mãn nguyện.

– Bây giờ em cho tôi một ca nước. Tôi khát quá!

Trân cầm cái ca chạy vào nhà rồi mang ra một ca nước đầy. Thạch cầm ca nước uống một hớp dài cho đã khát.

– Cây hoa gì vậy anh Hai?

– Hoa kim châm.

Trân ngắm nhìn bông hoa màu vàng đơn sơ, lắc đầu.

– Sao anh Hai không mua cây hồng nhung về trồng. Hoa hồng nhung đẹp hơn hoa này nhiều.

– Nhưng hoa hồng nhung không ăn được.

– Còn hoa này ăn được hả?

– Hoa kim châm luộc sơ qua rồi phơi khô nấu với miến ăn rất ngon. Nhưng quan trọng hơn, nó còn là một cây thuốc. Tên chữ Hán của nó là “Vong ưu thảo” có nghĩa là cây giúp người ta quên đi ưu phiền. Rễ và hoa của nó phơi khô rồi nấu nước uống có thể chữa được bệnh tim. Nó dễ trồng như cây sả nên tôi xin một cây đem về cho em trồng.

Trân lắc đầu.

– Em không cần nó. Em có thuốc uống rồi.

Thạch giảng giải.

– Thuốc uống là để chữa cơn đau cấp kỳ. Còn cây kim châm em nấu uống đều đặn mỗi ngày sẽ chữa dứt hẳn bệnh đau tim.

– Vậy người mà anh Hai cần tặng cây hoa này không phải là em mà là chị Quế Lan.

Thạch sửng sốt:

– Quế Lan?

– Em vừa nói chuyện với chị Quế Lan. Chị ấy nói vẫn còn thương anh Hai, vì vậy chị ấy rất cần cây “Vong ưu thảo”.

– Giữa tôi và Quế Lan mọi chuyện coi như đã xong. Cây hoa này rất cần cho bệnh tim của em.

– Không, em hết bệnh rồi!

Trân hất chậu hoa ở hiên xi măng rơi xuống sân cát rồi em bỏ chạy vào nhà, đóng cửa lại.

Thạch cúi xuống, ấn cây hoa vào chậu và hốt đất bỏ vào. Anh đặt chậu hoa lên hiên nhà, nhìn đóa hoa vàng lẻ loi, anh lẩm bẩm:

– Không biết mày là “Vong ưu thảo” hay là “Đa ưu thảo”?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.