Mười người da đen nhỏ

Chương 7: (tt)



Tướng Mơcathơ bất ngờ kêu lên:

– Nhưng tất cả việc này thật không thể hình dung nổi. Không thể hình dung được! Nhất là những lời buộc tội chúng ta. Cần phải làm gì bây giờ. Cái ông Leky ấy dù là ai thì cũng có những cư xử…

Emily Brent cắt nganh bằng một giọng lạnh sắc:

– Đấy là điều cơ bản. Leky là ai?

Bây giờ đến lượt thẩm phán ngắt lời. Ông hỏi theo giọng bề trên, đó là bệnh nghề nghiệp mà ông đã bị nhiễm sau một thời gian dài làm công việc của toà án. Ông nói:

– Cần phải làm chính xác, chúng ta cần phải kiểm tra cặn kẽ từng khâu một. Nhưng tôi quyết định trước hết phải mang vợ Rôgiơ đi nằm nghỉ đã. Rôgiơ! Anh đi, đi, rồi quay trở lại đây ngay!

– Thưa ngài, vâng ạ.

– Để tôi giúp cho. – Bác sĩ Emxtroong nói.

Bà Rôgiơ được hai người đàn ông dựng lên rồi đưa về phòng. Khi họ đã đi khuất, Tôny Maxtơn nói:

– Tôi không biết các ngài có cảm thấy cần không, chứ tôi rất thèm uống một cốc rượu.

– Tôi cũng vậy. – Lombơd đồng tình.

– Thế thì để tôi đi tìm đồ uống nhé. Tôny nói rồi anh đi ra khỏi phòng.

Một vài phút sau anh quay trở lại.

– Đã có một khay các chai rượu, chai nước để sẵn, chỉ cần bê vào đây thôi

Anh ta thận trọng đặt khay lên bàn. Vài phút tiếp theo họ lần lượt đến lấy cốc rồi tự rót thứ đồ uống mà mình thích. Tướng Mơcathơ, uống một cốc Whisky mạnh, thẩm phán cũng chọn Whisky. Còn phần đông lại chọn một cốc nước hoa quả mát. Chỉ có Emily Brent là yêu cầu một cốc nước lọc. Bác sĩ Emxtroong quay trở phòng, ông nói:

– Không có gì nguy hiểm cả, tôi đã cho bà ta uống thuốc an thần. Cái gì thế này? Đồ uống hả? Cho tôi một nửa cốc thôi.

Cánh đàn ông uống thêm một lượt nữa. Một vài phút sau, Rôgiơ cũng quay trở lại.

Thẩm phán Uogrêvơ bắt đầu đóng vai trò chánh án. Bỗng chốc căn phòng trở thành nơi điều tra xét hỏi.

Thẩm phán nói:

– Nào Rôgiơ, chúng ta cần phải kiểm tra lại toàn bộ việc này. Ai là ngài Leky?

Rôgiơ mở to đôi mắt.

– Hòn đảo này là của ông ta, thưa ngài.

– Ta biết rồi. Nhưng ta cần hỏi là bác biết gì về chính bản thân ông ta kia.

Rôgiơ lắc đầu.

– Con không thể nói được điều này, thưa ngài. Con chưa hề thấy ông ta lần nào.

Mọi người trong phòng rục rịch chuyển động.

Tướng Mơcathơ lên tiếng:

– Chưa bao giờ thấy ông chủ. Tôi phải hiểu điều này như thế nào đây?

– Cách đây một tuần, chúng con chưa hề đến đây. Con và vợ con. Họ chọn chúng con qua thư từ giới thiệu bằng con đường hãng ghầu người làm. Tên hãng là Plima Riginơ.

Blô gật đầu, đồng ý:

– Hãng này có từ lâu.

– Bức thư đó bác còn giữ chứ? – Uogrêvơ hỏi:

– Bức thư nhận vào làm ạ? Không còn, thưa ngài, con đã ném nó đi rồi.

– Thôi được, hãy kể tiếp đi. Vậy là vợ chồng bác đến đây qua thư giới thiệu.

– Đúng vậy, thưa ngài. Họ viết rất chính xác khi nào thì vợ chồng con phải đến đây. Và chúng con đã đến. Ở đây, mọi việc đều có nề nếp, sắp xếp chu toàn rồi. Thực phẩm nhiều, và mọi thứ ở đây đều rất đẹp. Chúng con chỉ phải phủi bụi, quét dọn mà thôi.

– Rồi sau đó?

– Chẳng có gì đặc biệt, thưa ngài. Chúng con lại nhận được chỉ thị, cũng lại qua thư từ rằng cần phải sửa soạn các căn phòng bởi khách khứa sắp đến. Sau đó hôm qua con lại nhận được một lá thứ ngài Leky, qua bưu điện. Ngài ấy viết rằng ngài và vợ phải có việc giữa chừng nên sẽ ra đảo muộn. Chúng con cần phải làm những việc như chúng con đã làm và rồi sau bữa ăn tối, trong lúc mang cà phê lên cho các quí khách thì phải đặt cái đĩa nhạc lên máy cho khách nghe.

Thẩm phán soi mói hỏi:

– Bức thư ấy bác còn giữ chứ?

– Thưa còn, bức thư ấy con giữ đây.

Anh ta lấy bức thư từ trong túi ra đưa cho thẩm phán, ông cầm lấy.

– Hừm, – thẩm phán lẩm bẩm. – Giấy viết thư của khách sạn Rits, thư được đánh máy.

Blô tiến nhanh lại gần thẩm phán và hỏi:

– Thưa ngài cho phép tôi nhìn qua chứ ạ?

Anh ta tiếp bức thư từ tay thâm rphan và đọc nhanh, rồi lẩm bẩm:

– Nhãn hiệu Vương Miện. Hoàn toàn mới không có một chữ cái nào viết lỗi. Giấy của văn phòng, hầu như tất cả các văn phòng đều sử dụng giấy này. Không thể điều tra gì qua bức thư này được. Có thể trên tờ giấy còn để lại dấu tay, nhưng mình cũng không tin là có.

Uogrêvơ bỗng nhiên nhìn anh ta vẻ quan tâm.

Entơni Maxtơn đứng sau lưng Blô và anh ta cũng tò mò xem bức thư qua vai Blô. Anh ta nói:

– Cái tên này cũng thật kỳ lạ, có đúng không nào? Venlơnten Eđơnbớc Leky. Cái tên có thể đọc được liền một mạch.

Thẩm phán bỗng giật mình chút ít:

– Ô cám ơn Maxtơn. Đó là một phát hiện thú vị và gợi cho chúng ta điều cần chú ý.

Ông nhìn khắp lượt mọi người rồi bất ngờ vươn cái cổ ngắn như là cổ rùa ra và nổi giận nói:

– Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta hãy nói lên những điều mà mỗi người biết. Theo tôi sẽ dễ hiểu hơn nếu mọi người nói rõ ai biết gì về chủ ngôi nhà này. – Ông dừng lại nghỉ một chút rồi nói tiếp. – Tất cả chúng ta đều đến do chủ nhà mời. Tôi nghĩ có thể lần ra đầu mối nếu tất cả đều nói diễn biến việc của mình.

Sau một phút yên lặng, Emily Brent lên tiếng giọng quả quyết:

– Có điều gì đó rất kỳ trong việc này. Tôi có nhận được một bức thư, nhưng chữ ký không thể đọc nổi. Tôi đoán đó là thư do một người phụ nữ viết, người phụ nữ này đã từng đi nghỉ với tôi hai ba năm về trước. Tôi luận ra chữ ký đó là Langlen, hay là Lengđơn. Thực tế, tôi cũng có quen bà Lengđơn và một cô gái tên là Langlen. Còn có một điều chắc chắn là tôi chưa bao giờ gặp và quen biết, kết bạn với ai có cái tên là Leky.

– Bức thư bà còn giữ đấy chứ, bà Brent? – Thẩm phán hỏi.

– Vâng, để tôi lên phòng lấy xuống!

Bà đi ra và chỉ vài phút sau bà đã trở lại với bức thư trong tay.

Thẩm phán chăm chú đọc.

– Tôi đã bắt đầu hiểu rồi đấy. – Ông nói. – Thế còn cô Viơra Clâython?

Viơra đưa ra giấy thu nhận cô vào làm thư ký.

– Còn Maxtơn? – Thẩm phán hỏi.

– Tôi nhận được một bức điện báo. – Tôny nói. Một bạn thân của tôi tên là Becđgiơ Bơkơli. Tôi rất ngạc nhiên vì theo tôi biết thì ông bạn già của tôi đang ở Nauy kia mà. Thế mà trong bức điện lại bảo tôi đến đây.

Thẩm phán gật gù rồi hỏi tiếp:

– Bác sĩ Emxtroong có gì không?

– Họ mời tôi đến chữa bệnh cho họ.

– Tôi hiểu rồi. Trước đây, ông không quen với gia đình này chứ?

– Không. Trong bức thư của họ có nhắc đến tên một đồng nghiệp của tôi.

– Điều đó đã gợi cho tôi một suy nghĩ đấy. Và tôi nghĩ rằng cái người đồng nghiệp ấy của ông không thể lại hỏi được phải không?

– Điều này… Tôi không biết nói thế nào nhỉ.. nhưng thực tế thì đúng đấy, tôi không thể hỏi được.

Lombơd lạnh lùng, nghi ngờ nhìn Blô, bất ngờ anh nói xem vào:

– Mọi người hãy chú ý tới điều này…

Thẩm phán giơ tay lên cắt ngang.

– Chờ một chút đã…

– Nhưng tôi muốn…

– Phải có thứ tự, ông Lombơd. Bây giờ chúng ta đang tìm nguyên nhân dẫn dắt chúng ta tập trung lại đây trong buổi tối hôm nay. Nào, tướng Mơcathơ.

Tướng Mơcathơ vuốt ria lắp bắp:

– Tôi nhận được một bức thư.. . từ một chàng trai có tên là Leky… Cậu ta nhắc đến tên một vài bạn chiến hữu của tôi, và nói họ cũng sẽ ở đây… và cậu ta hy vọng rằng tôi sẽ không giận dữ nếu câu ta mạn phép mời tôi đến cùng. Rât tiếc là bức thư đó tôi không còn giữ.

– Bây giờ đến Lombơd?

Đầu óc Lombơd nóng bừng bừng, anh không biết có nên nói rõ sự thực hay không? Rồi anh quyết định nói:

– Trường hợp của tôi cũng vậy, họ mời tôi đến. Trong thư có nhắc đến tên một vài người bạn chung của chúng tôi… Tôi tin ở điều đó. Lá thư tôi đã xé mất rồi.

Thẩm phán Uogrêvơ bây giờ mới hướng sự chú ý vào Blô. Ngón tay trỏ của ông lại vuốt ve môi trên, ông lịch sự nói:

– Nào, bây giờ đến việc khó chịu đây. Trong cái đĩa kia có nhắc đến tên tất cả mọi người (trong bản kết tội chúng ta ấy). Ai nấy trong chúng ta đều có tên và vô tội. Chỉ có một chi tiết bất ngờ là trong đó có một cái tên Uyliơm Henri Blô. Mà chúng ta đều biết giữa chúng ta không ai giới thiệu cái tên Blô. Vậy thì cái tên ngài Đâyvit đó phải chăng là tên giả? Ngài nghĩ thế nào về việc này thưa ngài Đâyvit?

Blô cau có trả lời:

– Các ngài ngạc nhiên cũng phải. Tôi cho rằng thông minh nhất là tôi nên thú nhận tên tôi không phải là Đâyvit.

– Vậy đúng tên ngài là Uyliơm Henri Blô.

– Đúng vậy.

– Tôi muốn nói thêm điều này. – Lombơd nói.

– Ngài Blô không những chỉ đóng vai ngài Đâyvit mà tôi còn nhận ra là trong buổi tối hôm nay, ngài đã nói dối rất là tài tình. Ngài tự nhận đã ở Nam Phi, nhưng tôi lại biết quá rõ về Nam Phi. Tôi xin thề với tuổi thanh niên của tôi rằng ngài chưa bao giờ đến Nam Phi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Blô. Tất cả ánh mắt đều tỏ vẻ giận dữ, nghi ngờ. Entơni Maxtơn còn bước thêm một bước cho gần Blô. Hai bàn tay anh nắm lại.

– Nào, có phải ngài định lừa đảo không? Ngài phải giải thích rõ chứ?

– Xin các ngài hiểu cho. Tôi sẽ không còn các bạn cảu tôi chứng thực cho. Tôi là thám tử. Hiện tại văn phòng thám tử của tôi ở Plimao. Họ đặt tôi làm việc này đây.

– Ai đặt việc cho ngài? – Thẩm phán hỏi.

– Một khách hàng tên là Leky. Người ta hẹn trả cho tôi một số tiền khá lớn, một tấm séc kèm theo những điều kiện. Họ viết rất chính xác rằng họ muốn gì. Rằng tôi phải đến đây và tôi phải đóng vai như tôi cũng là một người khách. Tôi còn nhận được tên giả của mình. Và như vậy tôi đã phải qua mắt các vị.

– Đến đây vì việc gì?

– Tôi cần phải bảo vệ đồ nữ trang của bà Leky. – Anh ta nói giọng cay đắng. – Bà Leky là của khỉ? Bây giờ tôi không còn tin ở cái tên này nữa.

Thẩm phán lại xoa ngón tay trỏ lên môi và nói suy luận của mình:

– Tôi tin rằng chúng ta đã tìm đúng hướng. Venlơnten Eđơnbơc Leky! Trong bức thư gửi bà Emily Brent tên viết không thể đọc nổi, nhưng cái tên thánh thì lại đọc được rõ: Victơria An. Tất cả chúng ta đều thấy, chữ cái bắt đầu đều giống nhau: Venlơnten Eđơnbơc Leky… Victơria An Leky. Tất cả đều có những chữ viết tắt V.A.Leky. Như vậy, nếu chúng ta ghép các chữ cái ấy vào với nhau thì có nghĩa là: Một người nào đó!

Viơra kêu to:

– Ôi đó là một sự thật không thể tin được, họ điên rồ hay sao?!

Thẩm phán lặng lẽ gật đầu:

– Đúng vậy. Tôi cũng không loại trừ khả năng có một người điên mời chúng ta tới đây… Một người điên nguy hiểm, và nó có thể đưa chúng ta tới chỗ chết người đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.