Nếu Đời Anh Vắng Em

CHƯƠNG 23 – TRÊN ĐƯỜNG TỚI ĐỊA NGỤC



Số phận luôn đứng chờ ở góc phố. Giống như một tên ma cô, một cô gái điếm hay một gã bán xổ số rong: ba hóa thân yêu thích nhất của số phận. Song nó sẽ không bao giờ tới nhà tìm bạn. Bạn sẽ phải đi tìm nó.
24 THÁNG MƯỜI HAI – 5 GIỜ SÁNG
Khi Gabrielle về tới ngôi nhà nằm giữa ngôi làng nổi ở Sausalito thì trời vẫn còn chưa sáng. Cô thầm hy vọng tha thiết rằng Martin vẫn chờ cô và họ sẽ có thể giải thích rõ ràng với nhau. Cô không còn muốn tranh đấu nữa, cô chỉ còn trông chờ vào sự tin tưởng và cảm thông giữa họ với nhau. Cô muốn bằng mọi giá phải giải thích với anh về hành động của cô, mở lòng tâm sự với anh về những gì Archibald đã hé hộ.
Cửa hầm bị phá tung. Bên trong, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn, những vệt rượu vang bắn đầy trên tường và tủ lạnh chứa rượu bị lật đổ trên sàn nhà. Gabrielle đoán Martin đã dùng nó để phá khóa.
Anh đã tự thoát được ra ngoài và bỏ đi trước khi cô quay trở lại.
Không mấy hy vọng, cô gọi tới khách sạn nơi anh ở và để lại rất nhiều tin nhắn trong máy di động của anh, rồi cô ra xe lái một vòng quanh những nơi họ hay tới cùng nhau khi còn trẻ.
Nhưng lần này không thể nào tìm thấy Martin.
Người ta vẫn cho rằng có những mối tình mạnh mẽ tới mức có thể đương đầu với mọi chuyện, song chẳng phải như vậy. Niềm tin bị phụ bạc, sự chán nản, những lựa chọn sai lầm, những ánh dương lừa dối đầy quyến rũ, giọng nói ấm áp của những gã đàn ông đểu giả, đôi chân dài của những con điếm bẩn thỉu, những bất công của số phận: tất cả sẽ hùa vào giết chết tình yêu. Trong cuộc chiến không cân sức như vậy, hy vọng chiến thắng vô cùng mong manh và nếu có thì cũng là cá biệt chứ chẳng phải là quy luật.
Ra đến bãi biển nhỏ gần bến đậu của các du thuyền, Gabrielle ngồi bệt xuống cát và nhìn về phía chân trời. Cô thấy mệt mỏi. Đôi mắt khô cay xè và rát bỏng. Vẫn là nỗi đau ấy, nỗi cô đơn ấy, vẫn chiếc áo măng tô ấy khoác nặng trên vai cô.
Ai đó từng nói người ta chỉ nhận ra tình yêu lớn khi thấy rằng người duy nhất trên thế gian có thể xoa dịu nỗi lòng mình lại chính là người đã làm mình đau. Martin là tình yêu lớn của cô.
Và cô đã để mất anh.
 
o O o
 
6 GIỜ SÁNG
Trời vừa hé sáng trên quảng trường Alamo, vườn hoa công cộng nhỏ nằm trong khu dân cư Western Addition. Ánh mặt trời bao phủ khắp thành phố và mở ra tầm nhìn tuyệt đẹp về phía vịnh Bridge và mái nhà hình vòm của Tòa thị chính.
Một dãy những ngôi nhà lịch lãm với lối kiến trúc kiểu Victoria bao quanh vườn hoa: những ngôi nhà Painted Ladies nổi tiếng, người ta gọi như vậy vì những ngôi nhà này được sơn màu phấn, xanh tím, xanh nước, vàng rơm…
Giống như mọi người, Archibald biết rất rõ những ngôi nhà đặc trưng này của San Francisco, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hắn sống trong một ngôi nhà như vậy.
Ngôi nhà này thuộc về Stephen Browning, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Kurtline đang rao bán viên kim cương. Khi đã đột nhập được vào bên trong, tên trộm dễ dàng vô hiệu hóa hệ thống báo động và camera theo dõi rồi đi về phía cầu thang ngầm. Lấy cắp Chìa khóa thiên đường, hắn đã ấp ủ ý định nhiều năm nay, nhưng hắn luôn luôn cưỡng lại sự cám dỗ. Quyết định làm điều đó ngày hôm nay, bằng cách thủ công và nhàn nhã, trong khi hàng chục tên ngốc đang kiên cường rình tóm hắn quanh một cái bẫy thô thiển, thật sự khiến hắn thích thú. Hắn đi vào một hành lang rộng uốn khúc khuỷu tay dẫn vào một căn phòng được gia cố kỹ càng. Một căn phòng an toàn! Một sự hoang tưởng đang là một thịnh hành của cánh nhà giàu: bố trí một két sắt khổng lồ, nơi họ có thể vào trú ẩn trong trường hợp bị tấn công từ bên ngoài.
Với những bản lề được gia cố và cửa bọc thép, cái lô cốt thép này có vẻ ngoài trông giống như một căn hầm trú bom nguyên tử. Ăn theo trào lưu tăng cường an ninh trong suốt những năm cầm quyền của Bush, các văn phòng kiến trúc đã hứa hẹn với những ông chủ giàu có sẽ xây cho họ những thành trì bất khả xâm phạm. Tuy vậy, Archibald biết rằng tất cả các mã khóa đều không thể trụ được thiết bị điện tử của hắn sau vài giây, có điều hôm nay, hắn muốn hành động thật thong thả, để kéo dài niềm vui bởi chắc chắn đây là phi vụ cuối cùng của hắn, chính bởi vậy, hắn đã quyết định hành động theo phương thức cổ điển. Hắn đặt hộp đồ nghề xuống đất, lôi ra một mớ dụng cụ hành nghề cùng một cái đài bán dẫn K7 đã lỗi mốt, và trong âm thanh du dương của bản Giao hưởng cho đàn Violoncelle của Bach, hắn tiến hành công việc như thời xa xưa.
 
o O o
 
Cánh cửa bật mở trong tiếng kim loại rít.
Một loạt bóng đèn neon đồng thời bật sáng, chiếu sáng cả căn phòng bằng thứ ánh sáng rực rỡ.
Archibald nhíu mày. Chính giữa phòng, một người đàn ông và một phụ nữ ngồi tựa lưng vào nhau, bị trói chặt và miệng bịt giẻ. Khoác chiếc áo choàng tắm phanh ngực, để lộ cái bụng chảy xệ, ông già Stephen Browning ngồi quay lưng lại cô nhân tình, Cô Ho xinh đẹp, khêu gợi như nữ nhân vật chính trong truyện tranh Nhật Bản, mặc chiếc váy ngủ satin có ren màu ngọc lam.
– Đây có phải là thứ ông đang tìm kiếm?
Archibald giật nảy mình rồi quay ngoắt lại.
Tựa lưng vào bức tường hành lang, Martin vê tròn viên kim cương giữa các đầu ngón tay. Chìa khóa thiên đường lấp lánh tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo giống như một viên đá mặt trăng.
Trên mặt Archibald, nét giận dữ và không cam chịu dần dần thay thế bởi sự cam chịu.
Trong ba mươi năm hành nghề đạo chích, đây là lần đầu tiên có một người trên cơ hắn. Tuy nhiên, hắn không ngạc nhiên. Chẳng phải chính hắn đã thách thức trong trận đối đầu này sao? Chẳng phải chính hắn đã tự chọn cho mình một đối thủ xứng tầm, bất chấp những rủi ro có thể xảy đến?
– Nó đẹp quá, phải không? Martin vừa nói vừa thăm dò phản ứng của Archibald qua lăng kính là viên kim cương.
Archibald mỉm cười:
– Người ta cho rằng nó mang lại điều bất hạnh cho những người chiếm hữu nó bằng cách bấ chính. Điều đó không khiến cậu sợ sao?
– Không, Martin khẳng định. Dù gì thì tôi cũng chẳng có gì để mất.
Archibald lắc đầu. Hắn không hề thích cái kiểu khẳng định chắc như đinh đóng cột này.
Martin đã mở hai vạt áo khoác để cho hắn thấy anh không hề mang vũ khí và cũng không có ý định bắt giữ hắn. Mắt anh vằn đỏ vì thiếu ngủ, giận dữ vì nhục nhã và khao khát trả thù.
Trong căn phòng an toàn, Cô Ho và người tình già đang hét lên những tiếng kêu tắc nghẹn do chiếc giẻ bịt miệng, nhưng chẳng ai trong số hai kẻ đang đối đầu để tâm tới họ.
– Thế bây giờ chúng ta làm gì? Archibald hỏi.
Như thể đang chơi sấp ngửa với một đồng xu, Martin tung viên kim cương lên không trung bằng một tay rồi bắt bằng tay kia, phớt lờ tên trộm rồi chuyển giọng thách thức.
– Nếu muốn, hãy đi tìm nó…
Và anh bỏ đi không buồn nhìn lại, thoăn thoắt lên cầu thang hẹp và dốc dẫn lên tầng trệt.
Archibald thở dài. Hắn không hiểu Martin muốn gì khi hành động như vậy. Hắn tự hỏi không biết anh đang phê thuốc hay đang say rượu. Một tháng trước, hắn có cảm giác đã ngửi thấy quần áo của anh sặc mùi rượu. Anh đã làm gì trong lúc bị nhốt dưới hầm rượu? Chỉ có một điều chắc chắn: anh chàng này đã phát điên. Chính bản thân hắn cũng rệu rã lắm rồi – lưng sây sát, buồn nôn, xương khớp mỏng mảnh như pha lê – nhưng hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc buộc phải đuổi theo hắn. Hắn phải làm điều đó vì Gabrielle, cố hết sức ngăn chặn những hậu quả mà phần lớn do chính hắn gây ra. Và dù thế nào đi nữa, cũng không nên ở lại ngôi nhà này lâu hơn.
 
o O o
 
Từ sáng sớm, San Francisco đã được bao bọc trong sương mù: một khối dày đặc và đầy đe dọa treo lơ lửng nhấn chìm thành phố trong bầu không khí của một bộ phim tăm tối. Martin đã “mượn tạm” chiếc Lexus hai chỗ màu đỏ anh đào của Cô Ho và đi dọc theo đường Divisadero về hướng đại dương. Theo gót anh, chiếc mô tô của Archibald xé màn sương mờ lao đi, trông như đang tan dần vào màn mây.
Lần đầu tiên, Archibald hiểu ra rằng hắn đã đi quá trớn. Cuộc đối đầu với Martin đã lên đỉnh điểm và chính hắn cũng không còn biết ai là người đi săn, ai là con mồi. Hắn đã muốn đứng giật dây trong bóng tối, bảo vệ Gabrielle và nhân thêm hạnh phúc cho cô. Rồi hắn đã nảy ra ý định thử thách Martin, mối tình lớn đầu tiên và thực sự nhất của cô. Song không thể đùa với tình cảm và nhào nặn ra hạnh phúc ngoài ý muốn cho người khác. Chính tại hắn mà Martin đã từ bỏ nghề cảnh sát và đã nhiều lần vượt qua ranh giới. Lúc này, hắn phải thú nhận sự thật với anh và cố gắng cứu vãn những gì còn có thể cứu vãn, vì Gabrielle.
Ra đến đường Lombard, hắn cố gắng lấy lại thế chủ động, bằng một cú tăng ga, chạy lên ngang hàng với xe của anh. Hai xe chạy song song ngang hàng nhau suốt hàng chục mét, quẹt vào nhau, kiên quyết không chịu thua kém nhau, dù chỉ một phân.
Không còn nghi ngờ nữa, trong người họ cùng có một sự cương quyết giống như nhau: cái thứ hoóc môn nam tính khốn kiếp biến những người đàn ông trở thành những con thú săn mồi, bơm vào họ khát khao giành quyền thống lĩnh. Song cả Martin và Archibald cũng đang lao mình vào một cuộc chiến riêng tư hơn. Cuộc đối đầu với chính mình, chống lại sự cô đơn, nỗi sợ hãi, những giới hạn của bản thân và bản năng trước cái chết.
Người này đang tìm giết một người cha, cách duy nhất để rửa nỗi nhục bởi tình yêu bị phản bội.
Người kia đang lâm bệnh, thần chết đang rình rập và không biết làm thế nào để giảm nhẹ cảm giác tội lỗi gặm nhấm tâm can mình suốt hơn ba mươi năm nay.
Cả hai đều đang đâm đầu vào ngõ cụt.
Chiếc xe thể thao hai chỗ bắt đầu lao hết tốc lực trên quốc lộ 101 qua khu rừng trồng Presidio.
Có lẽ chưa khi nào như sáng nay, thành phố này xứng đáng với biệt danh thành phố sương mù của nó đến vậy. Trong ánh đèn pha, Archibald thấy màn sương trắng như nhảy múa, nhấn chìm dòng xe và nuốt gọn cả vỉa hè lẫn đèn hiệu giao thông.
Hắn chạy chậm lại để có thể theo được vết xe hơi. Hắn không thể nghĩ ra Martin đang chơi trò gì và anh tìm cách dẫn hắn đi đâu.
Tầm nhìn lúc này không quá ba mét. Khi chiếc Lexus rời công viên để chạy lên cầu Cổng Vàng, sương mù dày đặc dến nỗi như đã nuốt chửng cả cây cầu. Thậm chí, biểu tượng và niềm tự hào của San Francisco còn đánh mất luôn cả màu đỏ rực tuyệt đẹp của nó. Sương mù vẫn dày đặc, uốn lượn như một dải lụa mềm, quấn quanh những kết cấu kimloại và hàng ngàn sợi cáp treo.
Martin đi chậm lại khi tới giữa cầu và cuối cùng dừng lại sát lề bên phải.
Archibald ngập ngừng một chút, rồi cũng đậu xe ngay sau, hoàn toàn ý thức được hắn đang đương đầu với một nguy cơ rất lớn. Chưa gì đã vang lên cả một bản hợp xướng tiếng còi xe gắt gỏng trách móc. Đương nhiên, ở đây cấm dừng xe và chỉ vài phút nữa, cảnh sát sẽ ập tới kiểm tra giấy tờ và lập biên bản phạt.
Mặc dù mới sáng sớm, cầu Cổng Vàng đã tấp nập xe bởi hôm nay là ngày trước lễ Giáng sinh. Trên cả sáu làn đường, xe cộ đi lại như mắc cửi, lướt qua nhau, vượt qua nhau, trong một mớ âm thanh hỗn độn của tiếng còi xe cảnh báo, tiếng chửi rủa và tiếng lốp xe nghiến xuống mặt đường.
Martin sập cửa và bước ra phần đường dành cho người đi xe đạp. Đúng như những gì Archibald đã làm sáu tháng trước đó với bức chân dung tự họa của Van Gogh, Martin chìa bàn tay nắm viên kim cương ra đe dọa, như thể anh đã sẵn sàng quẳng nó xuống đại dương.
– Ông đã sẵn sàng xuống địa ngục để tìm nó chưa? anh hét lên, giọng phấn khích.
Nhưng cầu Cổng Vàng không phải là cầu Pont-Neuf…
Dưới hình dáng khổng lồ của cây cầu, con người chỉ còn là một cái bóng nhỏ tí xíu. Những trụ tháp vươn lên cao hơn 200 mét, trên một mặt biển đang cuồn cuộn đầy vẻ đe dọa.
Đến lượt mình, Archibald bước vào làn đường dành cho người đi xe đạp.
– Thôi nào, chàng trai trẻ, quay trở lại đây, đừng làm trò ngu ngốc! hắn hét lên cố át đi tiếng gào của gió.
Lớp hàng rào bảo vệ rất cao, nhưng vẫn không đủ để ngăn chặn hàng chục người tự tử mỗi năm bằng cách nhảy xuống khoảng không.
– Thế nào, ông có đi không? chàng thanh niên sốt ruột hỏi.
Giữa các ngón tay của anh, viên kim cương Chìa khóa thiên đường lúc này lóe lên như một ngọn lửa đang bốc cháy, bất chấp thứ ánh sáng xám ngoét, vẫn tạo thành một quầng sáng thôi miên gần như huyễn hoặc.
Thế rồi Martin thả viên kim cương vào sâu trong túi áo và bắt đầu leo qua lan can.
– Tôi chẳng cần gì viên kim cương đó cả! Archibald hét lên.
Theo bản năng, hắn nghiêng người nhìn xuống dưới. Quang cảnh đẹp đến lạ kỳ và khiến đầu óc như quay cuồng. Cho dù không nhìn thấy, người ta cũng có thể đoán được từng đợt sóng đang vỗ vào các trụ cầu khổng lồ đã được neo xuống lòng Thái Bình Dương.
Archibald biết thời gian không còn nhiều. Trên cầu lắp đầy camera và chỉ vài giây nữa thôi, họ sẽ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hoặc của đội tuần tra của Sở giao thông.
– Thôi nào, con trai, đừng phá hỏng mọi chuyện! Hãy trở xuống đây! Chúng ta cần nói chuyện với nhau!
Hắn lại bước tới gần hơn và túm vạt áo khoác của Martin mà kéolại, nhưng chàng thanh niên người Pháp đã đẩy được hắn ra. Khi Archibald lại tìm cách đến gần, Martin vung tay đấm một cú về phía hắn. Vừa nghiêng người tránh, Archibald vừa túm lấy đối thủ và hai người đàn ông sáp vào vật lộn cho đến khi Martin đột nhiên ngã về phía sau. Tên trộm cố tóm lấy chàng thanh niên song anh vẫn không ngừng vật lộn, mặc dù không cố ý, anh vẫn lôi cả Archibald cùng rơi xuống những luồng nước lạnh như băng của Thái Bình Dương.
 
o O o
 
Một cú nhảy ở độ cao 70 mét trong không trung.
Rơi tự do trong 4 giây đồng hồ.
4 giây rất dài, nhất là khi người ta biết đây sẽ là những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc sống.
Sau 4 giây này, thân thể sẽ đập mạnh xuống mặt nước với tốc độ hơn 100 km/h. Cú đập đó cũng mạnh không khác gì rơi thẳng xuống nền bê tông.
Trong 4 giây đó, con người sẽ không kịp thấy lại toàn bộ cuộc đời mình như trong một bộ phim chiếu vội.
Trong 4 giây đó, người ta sợ.
Trong 4 giây đó, chỉ có hối tiếc.
Cho dù có tự nguyện nhảy xuống, thì vẫn có một khoảnh khắc trong lúc rơi, người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để làm lại.
Như vậy đấy.
Lúc nào cũng vậy.
Trong lúc rơi, Archibald tự nhủ rằng mặc dù đã cố gắng hết sức song hắn đã thất bại hoàn toàn. Rằng hắn chỉ biết hủy hoại cuộc sống của những người xung quanh và càng tìm cách sửa chữa sai lầm, hắn lại càng gây ra những sai lầm còn nghiêm trọng hơn. Vì thế, trong nỗ lực cuối cùng, để khỏi phải chết trong đắng cay và ân hận, hắn ôm thật chặt chàng trai trẻ trong vòng tay của mình.
Martin, về phần anh, lại nghĩ tới Gabrielle. Cô là ẩn số của anh, là tình yêu và nỗi đau của anh. Vĩnh viễn và mãi mãi. Bởi trong cuộc sống, có những vết thương không thể chữa lành.
Trong lúc từ bỏ cõi đời, anh nhớ lại bức thư đã viết cho cô trong suy nghĩ thơ ngây và lý tưởng hóa của tuổi đôi mươi:
… mỗi lần nhắm mắt lại và hình dung ra đôi ta mười năm về sau, anh luôn thấy trong đầu mình hiện ra hình ảnh hạnh phúc: ánh nắng mặt trời, tiếng cười con trẻ, những ánh mắt đồng điệu của một cặp vợ chồng vẫn đang là tình nhân…
Vớ vẩn! Sẽ chẳng bao giờ có ánh nắng mặt trời, chỉ là một chút tia sáng, chói lòa nhưng mãi mãi phù du.
Chỉ có đau khổ, bóng đêm, nỗi sợ hãi và…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.