Ngày Hội Quả Bí

Chương 24



– Bà có biết chuyện gì xảy ra trong rừng Quarry Wood – bà Cartwright vừa nhặt một gói thực phẩm bỏ vào làn, vừa hỏi.

– Không, tôi không biết – bà McKay đáp.

Hai bà vừa gặp nhau ở siêu thị mới mở Woodleig Common.

– Nghe nói là cây cối rồi sẽ đổ hết. Sáng nay có hai thợ rừng vừa đến xem xét trên phía đồi có cái cây nghiêng ấy. Họ đào quanh rễ. Thật tai hại, rồi hỏng hết.

– Họ phải biết việc làm của họ chứ. Chắc có ai mời họ tới.

– Có hai Cảnh sát đứng gác không cho ai lại gần, chừng nào chưa tìm ra được cái gì.

– Tôi hiểu – bà McKay nói.

Tất nhiên là bà hiểu. Bà không cần nghe thêm gì, đã thấy hết sự nghiêm trọng của tình hình.

Ariadne Oliver mở bức điện vừa được đưa tới nhà bà bạn. Lâu nay quen với thông tin bằng điện thoại, cô ngỡ ngàng nhìn một bức điện báo thật sự.

“YÊU CẦU ĐƯA NGAY BÀ BUTLER VÀ MIRANDA VỀ NHÀ CỘ KHÔNG CHẬM TRỄ. QUAN TRỌNG GẶP BÁC SĨ ĐỂ PHẪU THUẬT”.

Oliver xuống ngay bếp, nơi bà bạn đang nấu nướng.

– Chị Judith, sắp xếp ngay quần áo vào va lị Tôi về London, chị và Miranda cùng về với tôi.

– Chị mời tôi về chơi là tốt, song tôi còn nhiều việc, không thể vắng mặt lúc này. Hơn nữa, chị làm gì phải đi vội thế!

– Tôi nói là chị và cháu phải đi. Tôi đã được thông báo.

– Ai cơ, bà phục vụ ấy ư?

– Không. Một trong những người hiếm có mà tôi luôn luôn phải nghe lời. Nào, mau lên!

– Không thể được!

– Phải đi, xe đã sẵn rồi, đỗ ở ngoài kia. Chúng ta đi ngay.

– Nếu vậy, tôi muốn gửi Miranda ở nhà Reynolds hoặc Rowena Drake?

– Miranda cũng cùng đi. Tôi van chị, chuyện nghiêm túc. Đừng mất thì giờ tranh cãi. Đây, chị đọc đi!

Oliver đưa bức điện cho bà Butler. Đọc xong, bà hỏi:

– “Phẫu thuật” nghĩa là gì?

– Đó là tiếng mật mã, đánh lạc hướng những kẻ tò mò.

– Chị Ariadne, tôi sợ.

Oliver nhìn người bạn đang run rẩy và thấy bà ta càng giống nữ thủy thần hơn bao giờ hết.

– Tôi đã hứa với Hercule Poirot là khi ông ra lệnh, tôi phải đưa chị và cháu đến ngaỵ Đã đến lúc tuân lệnh, không được tranh cãi.

– Trời! Tại sao tôi lại đến ở cái làng này kia chứ?

– Lập luận tại sao lại ở nơi này hay nơi khác là vô ích.

Nhìn ra ngoài cửa, Oliver gọi:

– Miranda! Cháu vào đây, ta cùng đi London.

Em bé xuất hiện.

– Đi London?

– Chúng mình đi ôtô – bà mẹ giải thích. Lên đó ta sẽ xem hát và cô Oliver còn xoay vé xem ba-lê nữa. Con có thích xem ba-lê?

– Thích lắm – đôi mắt cô bé sáng lên vui mừng – Nhưng để con đi từ biệt một người bạn đã.

– Chúng ta đi ngay đây.

– Không lâu đâu má ơi.

Và em chạy biến.

– Bạn của Miranda là những ai? – Oliver hỏi.

– Tôi không biết, nó chẳng bao giờ nói. Tôi có cảm tưởng bạn thực sự của cháu là những con chim, con sóc trong rừng. Bạn cùng lớp có lẽ quý nó, song nó không hay đi lại chơi bời, cũng rất ít mời bạn về nhà. Bạn thân nhất của cháu có lẽ là Joyce Reynolds, có gì đều kể cho nhau nghe.

Judith đứng lên, nói tiếp:

– Nào, nếu đã quyết, thì tôi phải đi sửa soạn đây. Nhưng, thật lòng, tôi không muốn đi vội vã như thế. Tôi còn trăm việc phải làm, cái món mứt này chẳng hạn…

– Không tranh cãi nữa, mất thì giờ vô ích!

Judith khệ nệ mang hai va li xuống thì Miranda chạy vào, miệng thở dốc:

– Ta không ăn gì, hả má?

– Chúng ta sẽ ăn trên đường – Oliver đáp. Ta sẽ dừng lại ở quán Black Boy ở Harversham, cách đây bốn nhăm phút xe. Nào, đi thôi.

– Như thế còn không báo kịp cho Cathie là ngày mai con không đi xem ohim với nó? Con gọi điện cho nó, má nhé?

– Được, nhưng mau lên!

Miranda chạy ra phòng khách, còn hai người lớn đưa va li vào hòm xe.

Khi Miranda trở ra gặp họ, em nói:

– Cathie không có nhà, nhưng con đã để lời nhắn lại.

Khi cả ba đã ở trên xe do Oliver cầm lái, Judith Butler nói:

– Quyết định hấp tấp thế này thật là điên rồ. Ariadne! Thực ra là có chuyện gì?

– Rồi khi cần sẽ biết. Tôi cũng chưa rõ tôi điên, hay ông ấy điên.

– Ông ấy là ai?

– Hercule Poirot.

…………………………

Trong một ngôi nhà ở London, bốn người ngồi vòng tròn quanh Hercule Poirot. Trước hết có thanh tra Timothy Raglan; rồi đến thiếu tá Spencer; Alfred Richmond, quận trưởng Cảnh sát, và một người có bộ mặt nghiêm nghị đại diện Viện công tố.

Một người lên tiếng:

– Ông Poirot, ông có vẻ tin chắc vào những điều ông đưa ra?

– Tôi tin chắc. Khi có một vấn đề loại này đặt ra, ta phải tính đến mọi cách lý giải có thể, rồi loại dần từng cách một, đến cách cuối cùng nhất định phải đúng.

– Nếu cho phép tôi được hoài nghi, tôi xin nói là những động cơ mà ông viện ra xem ra quá rối rắm.

– Ngược lại, chúng đơn giản đến mức khó mà nghĩ đến ngay lúc đầu.

Ngài đại diệnViện công tố có vẻ chưa hài lòng về câu trả lời ấy. Thanh tra Raglan nói chen:

– Chẳng bao lâu nữa ta sẽ có bằng chứng cuối cùng. Tất nhiên, nếu thí nghiệm của ta chứng tỏ ta đi lạc hướng…

– Tính, tình, tang, mèo không ở dưới giếng, chứ gì? Poirot cắt lời.

– Thì ông công nhận giả thuyết ấy chỉ là… giả thuyết mà!

– Không… Sự hiển nhiên của vấn đề, lẽ ra ta phải thấy ngay từ đầu. Một người con gái bỗng biến mất, thì không có ba mươi sáu cách lý giải. Hoặc cô ta đi theo người tình, hoặc cô ta chết.

– Còn những điểm gì ông muốn lưu ý chúng tôi nữa không, ông Poirot?

– Có… Tôi đã liên hệ với một hãng chuyện về đầu tư bất động sản ở quần đảo Antilles, biển Egée, biển Adriatique, Địa Trung hải và nhiều thắng cảnh khác, nơi mà các tỷ phú trên đời này đổ xô đến. Họ báo tin cho tôi về một món mua bất động sản gầy đây, chắc sẽ làm các vị quan tâm.

Có người hỏi:

– Ông cho như thế là đủ để lý giải tình hình?

– Tôi chắc chắn.

– Tôi tưởng việc mua các đảo ở đó đã bị chính phủ địa phương cấm chỉ?

– Có tiền mua tiên cũng được.

– Còn gì nữa, ông Poirot?

– Tôi hy vọng, trong hăm bốn tiếng nữa, sẽ có thể đem lại bằng chứng thuyết phục.

– Nó là cái gì?

– Một nhân chứng đã mục kích.

Vị công tố tỏ vẻ nghi ngờ hơn bao giờ hết:

– Vị nhân chứng ấy lúc này ở đâu?

– Tôi có lý do để tin rằng người đó đang trên đường về London.

– Nhưng, xem ra ông có vẻ… lo lắng?

– Đúng vậy. Tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát tình hình, song sợ rằng biện pháp chưa đủ hiệu quả. Vì, thưa các ngài, chúng ta đối đầu với một kẻ tàm bạo vô chừng, luôn bị ám ảnh bởi ý muốn chiếm đoạt và – ít nhất theo tôi dự đoán – mắc một chứng điên loạn nào đó.

– Về điểm ấy, ta còn phải chờ ý kiến của các giới có thẩm quyền – vị công tố điềm nhiên phát biểu… Lúc này chúng ta hãy chờ báo cáo của các thợ rừng. Nếu tích cực, chúng ta sẽ tiến nhanh, nếu báo cáo tiêu cực, chúng ta buộc phải quay về số không và nghiên cứu vụ việc dước góc độ khác.

Hercule Poirot đứng lên:

– Thưa các vị, tôi phải đi. Tôi đã báo cáo hết những gì tôi biết và những gì tôi lo ngại. Tôi sẽ giữ liên lạc với các vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.