Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 8

33. NGÔI NHÀ NHỎ MÀU XÁM TẠI MIỀN TÂY



Laura đã sẵn sàng khi Almanzo tới. Cô mặc áo vải nỉ đen, đội mũ màu xanh sáng có lót lụa xanh và dây buộc xanh da trời thắt nút dưới tai trái. Mũi giày mềm màu đen hơi ló dưới chiếc váy phồng mỗi khi cô bước đi.

Chính tay mẹ cài lên dải ren trắng ở cổ áo Laura chiếc trâm vàng có gắn hình trái dâu tây. Mẹ nói:

– Xong rồi! Ngay cả khi mặc áo màu đen, con vẫn có vẻ hoàn hảo

Bố nói bô bô:

– Con đúng như thế đó, Bình-Rượu-Nhỏ.

Carrie mang tới một chiếc khăn tay màu trắng gắn viền ren rất hợp với dải ren trên cổ áo Laura và nói:

– Em làm chiếc khăn này tặng chị. Nó rất dễ thương khi nm trong bàn tay chị và tương phản với màu áo đen của chị.

Grace chỉ đứng sát bên, ngắm với vẻ thán phục. Rồi Almanzo tới và cả nhà cùng đứng trước cửa nhìn theo trong lúc Laura và Almanzo lái xe đi.

Laura lên tiếng:

– Cha Brown có biết chúng mình sẽ tới không?

Almanzo nói:

– Anh đã gặp ông ấy trên đường đi. Ông ấy sẽ không dùng từ “vâng lời.”

Bà Brown mở cửa phòng khách. Bà ấy nói với vẻ kích động là sẽ đi kêu cha Brown và nhắc hai người ngồi chờ. Bà ấy bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại.

Laura cùng Almanzo ngồi đợi. Chính giữa phòng khách là một chiếc bàn mặt đá đặt trên một tấm thảm bằng len móc. Trên tường là một bức tranh lớn vẽ một người đàn bà đang bám vào cây thánh giá màu trắng đóng trên một tảng đá với lửa chớp vạch ngang trên bầu trời phía trên đầu và những đợt sóng khổng lồ dâng cao ở xung quanh.

Cửa phòng ngủ khác mở ra và Ida lách ra, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa. Cô cười với Laura với vẻ như hoảng sợ rồi xoắn chiếc khăn tay trong chéo áo và ngồi ngắm.

Cửa nhà bếp mở ra và một thanh niên cao gầy lặng lẽ bước vào tới bên chiếc ghế. Laura đoán người này là Elmer nhưng cô không nhìn anh ta vì giáo sĩ Brown đã từ phòng ngủ bước ra đang xỏ cánh tay vào ống tay áo. Ông kéo đứng cổ áo lên, yêu cầu Almanzo cùng Laura tới đứng thẳng trước mặt ông Thế là cả hai đã thành vợ chồng.

Ông bà giáo sĩ Brown và Elmer bắt tay hai người và Almanzo lặng lẽ đặt vào tay cha Brown một mảnh giấy bạc gấp lại. Cha Brown mở ra và thoạt tiên ông như không hiểu Almanzo có ý định biếu ông tất cả mười đô la. Ida níu chặt tay Laura, cố nói nhưng nghẹn giọng. Cô hôn Laura thật nhanh, dúi vào tay một gói mềm nhỏ rồi chạy ra khỏi phòng.

Laura và Almanzo bước trở ra ngoài trời đầy nắng gió. Anh giúp cô bước lên xe, cởi dây cột ngựa. Họ lái xe trở lại qua thị trấn. Bữa ăn trưa đã sẵn sàng khi cả hai về tới. Mẹ và hai cô em gái đã chuyển bàn ăn qua phòng khách giữa khung cửa ra vào để ngỏ và những khuôn cửa sổ mở toang. Bàn phủ dưới tấm khăn trải màu trắng tốt nhất và những chiếc đĩa đẹp nhất được bày lên. Những chiếc muỗng bạc sáng lên trong chiếc lọ cắm muỗng để chính giữa bàn và dao, nĩa đều bóng loáng.

Khi Laura rụt rè một cách e thẹn bước vào cửa, Carrie kêu lên:

– Cái gì trong tay chị thế?

Laura nhìn xuống. Cô đang giữ trong tay chiếc khăn của Carrie và chiếc hộp nhỏ của Ida tặng cô. Cô nói:

– Chà, chị không biết nữa. Ida cho chị cái này.

Cô mở chiếc hộp nhỉ bằng giấy lụa và nhận ra một miếng đăng ten đẹp chưa từng thấy. Đó là một mảnh khăn trùm đầu hình tam giác ren bằng lụa trắng với một mẫu hoa lá rất dễ thương.

– Cái đó sẽ bền tới trọn đời đó, Laura.

Mẹ nói và Laura biết rằng cô sẽ luôn nâng niu giữ gìn cái tặng phẩm dễ thương này của Ida.

Rồi Almanzo từ chỗ buộc ngựa bước vào và cả nhà cùng ngồi xuống ăn bữa trưa.

Đó là một bữa ăn trưa ngon nhất của Mẹ nhưng Laura thấy mọi món ăn đều như nhau. Ngay cả chiếc bánh cưới cũng khô như cát trong miệng cô vì cuối cùng, cô đã nhận ra cô sắp rời khỏi nhà và không khi nào còn trở lại nơi này nữa. Tất cả đều nán ngồi lại bên bàn vì biết sau bữa ăn sẽ là sự chia tay, nhưng sau cùng Almanzo cũng lên tiếng nhắc đã tới lúc phải đi.

Laura lại đội mũ và bước ra xe khi Almanzo lái xe tới trước cửa. Có những cái hôn từ biệt, những lời chúc mừng trong lúc anh đứng chờ sẵn để giúp cô bước lên xe. Nhưng bố nắm lấy bàn tay cô và nói với Almanzo:

– Sau phút này thì con sẽ giúp nó, chàng trai. Nhưng vào phút này, bố sẽ lo.

Bố giúp cô lên xe.

Mẹ bưng ra một chiếc giỏ phủ kín bằng vải trắng. Mẹ nói, môi run run:

– Có một chút để phụ cho con làm bữa ăn tối. Nhớ trở lại sớm nghe, Laura.

Khi Almanzo đang nhấc dây cương, Grace chạy tới với chiếc mũ cũ của Laura:

– Chị quên cái này!

Cô kêu lớn và đưa chiếc mũ lên. Almanzo so lại dây cương trong lúc Laura đón lấy chiếc mũ.

Khi lũ ngựa khởi sự bước, Grace kêu lớn với vẻ lo ngại từ phía sau xe:

– Nhớ nghe, Laura. Mẹ nói nếu chị không buộc kĩ mũ chị sẽ nâu sạm như người da đỏ đó!

Thế là mọi người cùng cười khi Laura và Almanzo lái xe đi.

Họ chạy theo con đường đã qua lại nhiều lần, băng ngang đầm Big Slough, quẹo vào khúc quanh gần kho hàng Pearsonos, ngược phố Main, qua đường sắt rồi ra con đường hướng về ngôi nhà mới trên đất trại của Almanzo.

Đó là một chuyến dạo xe im lặng cho tới gần cuối đường, Laura mới nhìn thấy những con ngựa lần đầu trong ngày hôm đó. Cô kêu lên:

– Sao vậy, anh đang lái Prince và Lady!

Almanzo nói:

– Prince và Lady đã mở đầu chuyện chúng mình. Cho nên anh nghĩ là chúng thích đưa mình về nhà. Bây giờ thì mình tới nhà rồi.

Vết bánh xe kéo đồ và xe ngựa tạo thành một vành cung hoàn hảo uốn vòng vào khu rừng cây non phía trước ngôi nhà. Ngôi nhà đang đứng đó và gọn gàng với những bờ vách sơn mịn màng màu sơn xám nhạt. Phía trước nhà là khung cửa ra vào nằm chính giữa hai ô cửa sổ tạo cái vẻ như ngôi nhà đang tươi cười. Ngay trên bực cửa, một con chó lớn màu nâu đang nằm dài. Nó đứng vùng dậy ngoắc đuôi với Laura khi cỗ xe ngừng lại.

Almanzo nói với con chó:

– Chào Shep!

Anh giúp Laura bước xuống xe, mở khóa cửa và nhắc cô:

– Vào nhà đi trong lúc anh lo thả ngựa.

Laura chỉ bước qua cửa rồi đứng im quan sát. Đây là gian phòng lớn với các bức vách trát một lớp vữa trắng mỏng. Sâu trong một phía phòng là chiếc bàn nối đang phủ dưới tấm khăn trải bàn ca-rô đỏ của mẹ. Một chiếc ghế đứng nghiêm chỉnh bên cạnh bàn. Sát bên nó là một khung cửa ra vào đang đóng.

Chính giữa bức vách dài bên tay trái Laura, ánh nắng từ phía nam đang rọi qua một ô cửa sổ lớn vào nhà. Cạnh ô cửa sổ này là hai chiếc ghế đu thân thiết đối diện nhau. Bên chiếc ghế gần Laura nhất có một chiếc bàn tròn nhỏ phía trên lơ lửng một ngọn đèn treo từ trần nhà thả xuống. Người ngồi trên chiếc ghế này vào buổi tối có thể đọc sách báo trong khi người ngồi bên chiếc ghế kia có thể khâu vá.

Ô cửa sổ bên cạnh cửa ra vào phía trước cũng đưa thêm ánh sáng vào gian phòng thoải mái này.

Hai khung cửa đang đóng kín nằm trên một bức vách dài khác. Laura mở chiếc cửa gần nhất và thấy một phòng ngủ. Tấm mền có hình “Con bồ câu trong cửa sổ” của cô trải trên một chiếc giường rộng và hai chiếc gối lông căng phồng của cô đặt trên đầu giường. Phía chân giường là chiếc giá cao khỏi đầu Laura nằm trọn bề dài của tấm vách ngăn với một tấm rèm che buông sát nền nhà làm thành một tủ áo hoàn hảo. Dựa sát vách dưới ô cửa phía trước là chiếc rương của Laura.

Cô nhìn nhanh tất cả các thứ, tháo mũ chiếc giá rồi mở rương lấy ra chiếc áo vải và chiếc tạp dề. Cởi chiếc áo ca-sơ-mia màu đen treo cẩn thận phía trong tấm màn che, cô mặc chiếc áo vải xanh và choàng thêm chiếc tạp dề màu hồng. Cô bước ra phòng trước đúng lúc Almanzo bước vào khung cửa bên cạnh chiếc bàn nối.

Anh đặt chiếc giỏ của mẹ lên chiếc ghế bên cạnh, vui vẻ nói:

– Anh thấy em đã sẵn sàng làm việc rồi! Anh cũng sẵn sàng cho công việc của mình.

Anh nhìn về phía phòng ngủ nói:

– Mẹ đã dặn anh mở gói đồ của em và trải các thứ lên.

Laura nói với anh:

– Em mừng là anh đã làm xong.

Cô nhìn qua khung cửa bên cạnh chiếc bàn. Có một gian chái ở đó. Chiếc lò bếp độc thân của Almanzo đứng trong gian chái cùng với đủ thứ xoong, chảo treo trên các bức vách. Gian chái có một ô cửa sổ và một cửa sau mở về phía chuồng bò ở bên kia khóm cây nhỏ.

Laura quay lại gian phòng trước. Cô cầm lấy giỏ đồ của mẹ và mở khung cửa ra vào cuối cùng. Cô đã biết đây là phòng chứa thực phẩm, nhưng vẫn ngạc nhiên thích thú ngắm nghía. Phủ kín một bức vách là những ngăn kéo, kệ đồ và một chiếc kệ lớn nằm dưới ô cửa sổ ở cuối gian chái.

Cô mang giỏ đồ của mẹ tới chiếc kệ này và mở cửa sổ. Trong giỏ có một ổ bánh thật ngon của mẹ, một thỏi bơ và phần còn lại của chiếc bánh cưới. Cô đặt các thứ lên mặt kệ trong lúc ngắm khắp gian chái.

Một bức vách dài được đóng giá kín từ trên trần xuống lưng chừng vách. Những ngăn giá phía trên bỏ trống nhưng ngăn giá thấp nhất có một cây đèn thủy tinh, những chiếc đĩa độc thân của Almanzo, hai chảo sữa và những chiếc chảo không ở bên cạnh. Ở cuối dãy, nơi chiếc giá này chạy ngang phía trên chiếc kệ cửa sổ ở trong góc dựng đứng một hàng bình chứa gia vị.

Phía dưới chiếc kệ này là rất nhiều ngăn kéo đủ kích cỡ. Thẳng phía dưới những bình gia vị và trên chiếc kệ chỗ cửa sổ là hai ngăn kéo hơi nhỏ hơn. Laura thấyngăn đầy đường trắng và ngăn kia đựng đường nâu. Tiện lợi biết ngần nào!

Kế cận là một ngăn kéo sâu chứa đầy bột mì và những ngăn kéo nhỏ hơn chứa các thứ bột khác. Có thể đứng ngay tại chiếc kệ trước cửa sổ để nhào trộn các thứ chứ không cần xê dịch một bước.

Phía ngoài cửa sổ, bầu trời xanh mênh mông và những khóm cây đầy lá.

Một ngăn kéo sâu khác chất đầy khăn và các túi trà. Một ngăn khác nữa cất khăn bàn, khăn ăn. Một ngăn nông hơn cất dao, nĩa và muỗng.

Phía dưới tất cả những ngăn kéo này là một thùng khuấy kem cao bằng gốm đá và một khoảng trống để cất các món đồ khác khi cần.

Trong một ngăn kéo rộng ở hàng cuối chỉ có vỏ bánh mì và nửa chiếc bánh nhồi thịt. Laura đặt vào đây ổ bánh của mẹ và phần bánh cưới. Cô cắt bơ đặt vào một chiếc đĩa nhỏ và đặt bánh mì ở bên cạnh. Rồi cô đóng ngăn kéo lại.

Qua chiếc khoen sắt gắn trên nền nhà, cô biết có một cửa sập. Cô dựng thẳng khoen sắt và lôi lên. Khuôn cửa hiện ra sát bờ vách đối diện với những kệ giá. Tại đó là những bậc thang dẫn xuống một ngăn hầm.

Phủ kĩ lưỡng tảng bơ, Laura mang xuống ngăn hầm tối lạnh và đặt vào chiếc giá treo lủng lẳng. Cô nghe có tiếng chân phía trên đầu và khi bước lên khỏi ngăn hầm, cô thấy Almanzo đang gọi tên cô.

Anh nói:

– Anh ngỡ là em đã bị lạc trong ngôi nhà rộng lớn này!

Laura nói:

– Em đem bơ xuống cất dưới hầm cho có độ lạnh.

– Em thích kho chứa đồ của em chứ?

Anh hỏi và cô nghĩ không biết anh đã phải làm việc suốt bao nhiêu giờ để ghép khít những giá kệ và những ngăn kéo kia. Laura nói:

– Dạ.

– Hãy ghé qua coi con ngựa lớn của Lady. Anh muốn em thấy những con ngựa này ở trong ngăn chuồng của chúng và coi luôn chỗ mà anh cột con bò cái. Bây giờ anh đang cột nó ở bãi cỏ ngay gần bụi cây con.

Almanzo dẫn đường băng qua gian chái ra ngoài.

Cả hai đi dọc dãy chuồng gia súc và khu sân phía bên kia. Laura vỗ về lũ ngựa cùng con ngựa con và con chó Shep khi nó theo sát gót hai người. Họ ngắm những cây thích nhỏ, những khóm hoàng dương, những cây liễu và đám bông gòn.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh. Đã tới giờ lo việc trong nhà và bữa ăn tối. Almanzo nói với cô:

– Đừng nhóm bếp. Hãy lấy bánh và bơ của mẹ cho ra. Anh sẽ đi vắt sữa Fawn là chúng mình sẽ có một bữa tối gồm cả bánh mì và sữa mới.

Laura nhắc:

– Còn thêm bánh cưới nữa.

Sau khi ăn bữa tối và rửa xong mấy chiếc đĩa, họ ra trước cửa ngồi ngắm chiều xuống. Cả hai nghe thấy Prince thở ra một hơi dài, húp, khi nó nằm xuống trên đám cỏ khô sạch trong chuồng. Trước mắt họ nổi lên lờ mờ bóng của Fawn đang nằm nhai lại và nghỉ ngơi trên bãi cỏ. Shep nằm sát dưới chân họ và nó đã gần như thuộc một nửa về Laura.

Laura cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Cô biết cô không khi nào sầu não vì nhớ nhà. Nhà của cha mẹ ở rất gần và cô có thể tới thăm bất kì lúc nào cô muốn trong khi cô cùng Almanzo xây dựng tổ ấm trong ngôi nhà nhỏ của riêng mình.

Mọi thứ ở đây là của họ, những con ngựa riêng, con bò cái riêng, đất trại riêng. Những chùm lá dầy trên các lùm cây nhỏ khẽ xào xạc trong làn gió nhẹ đưa.

Ánh chiều nhạt nhòa khi những vì sao nhỏ xuất hiện rồi mặt trăng nhô lên vươn cao mãi. Ánh trăng như bạc chan hòa trên bầu trời và đồng cỏ. Gió đã rì rào trên ngọn cỏ suốt những ngày hè lúc này như đang say ngủ và sự yên tĩnh ẩn mình khắp trên mặt đất thấm đẫm trăng.

Almanzo lên tiếng:

– Một đêm kì diệu.

– Một thế giớ tuyệt đẹp.

Laura nói và trong kí ức của cô bỗng vẳng lên âm vang tiếng đàn và giọng hát của bố:

– Ngày vàng thấm thoát trôi.

Những ngày vàng hạnh phúc.

Hết tập 8.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.