Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên tập 9

3. NĂM THỨ BA



Trước thời tiết lạnh đang tới, Laura đề nghị chuyển bếp lò trở lại gian phòng lớn và cô không hiểu lý do khiến Manly cứ chần chừ cho tới khi anh từ thị trấn về mang theo một chiếc lò đốt than cứng.

Chiếc lò khá đẹp bắng sắt màu đen bóng lộn và có nhiều mảnh kền trang trí sáng chói.

Manly giải thích mục đích mua lò là để tiết kiệm như thế nào. Lò chỉ cần một lượng than cứng nhỏ vẫn đủ nóng nên dù giá than cứng là mười hai đô la một tấn vẫn ít tốn kém hơn đốt than mềm với giá sáu đô la một tấn. Rồi nó lại có một độ nóng đều đặn ngày cũng như đêm. Độ nóng này giúp cho họ tránh khỏi bị lạnh vào những lúc khởi sự ấm rồi chuyển thành rét ngọt như khi dùng chiếc bếp lò kia.

Chiếc nắp mạ kền của chiếc bếp lò mới có thể di động và mọi thứ đồ nấu, ngoại trừ việc nướng bánh. đều làm được trên lò này. Vào những ngày nướng bánh sẽ có chiếc lò kia trong gian bếp dành cho mùa hè.

Rose đang tập bò nên trong những ngày này cần thả cho bò quanh quẩn trên sàn và sàn phải được giữ ấm.

Laura cảm thấy họ không có khả năng mua chiếc lò mới nhưng Manly đã lo xong. Cô không bận tâm về chuyện đó nữa và anh đang phải chịu đựng cái lạnh. Hình như không bao giờ anh có quần áo mặc cho đủ ấm. Cô đang đan một chiếc áo dài tay bằng len mịn để dành làm món quà Giáng Sinh bất ngờ cho anh.

Thật khó giấu kín anh cho tới khi đan xong nhưng sau Giáng Sinh cô có thể dễ dàng đan thêm một chiếc nữa cho đủ cặp.

Manly mặc chiếc áo mới khi anh lái cỗ xe trượt tới ăn bữa trưa Giáng Sinh cùng gia đình.

Khi họ khởi hành về nhà, trời đã tối và tuyết bắt đầu rơi. May là không có bão tuyết mà chỉ là một trận gió, dĩ nhiên, lùa thổi tuyết. Rose được phủ ấm, nằm trong tay Laura với những chiếc mền và các tấm che trùm kín xung quanh cho cả hai, còn Manly trong chiếc áo khoác da bò ngồi cạnh vợ con.

Xe chạy chậm trong đêm tối và ngược bão và có lúc Manly phải dừng ngựa lại. Anh nói:

– Anh nghĩ là chúng đã đi lạc đường vì chúng không ưa bị gió đập vào mặt.

Anh chui ra ngoài các tấm che, bước xuống khỏi xe, cúi nhìn sát mặt đất cố kiếm vết xe trên đường, nhưng tuyết đã phủ kín mọi thứ. Cuối cùng khi dùng bàn chân gạt lớp tuyết đi, anh tìm thấy vết bánh xe và chỉ là một vết nhỏ ở một mé đường.

Thế là Manly đi bộ suốt một quãng đường dài còn lại, lần theo những dấu vết mờ nhạt mà anh thỉnh thoảng tìm thấy trên đồng trống mênh mông giữa tuyết rơi và trong bóng tối.

Họ thầm cảm ơn Chúa khi về được tới nhà với hơi ấm của chiếc lò than. Và Manly nói chiếc áo mới đã chứng tỏ một giá trị thực sự.

Dù thời tiết lạnh nhưng không có những cơn bão tuyết nặng nề và mùa đông đang lướt qua một cách khá nhẹ nhàng. Peter, anh họ của Laura đã từ phía nam tiểu bang tới và đang làm việc cho gia đình Whiteheads, những người hàng xóm sống cách họ nhiều dặm về phía bắc. Anh thường tới thăm họ vào ngàyChủNhật.

Bất ngờ cho Manly là vào ngày kỷ niệm sinh nhật của anh, Laura đã mời Peter cùng gia đình Whiteheads tới ăn cơm trưa. Cô nấu các món ăn và nướng bánh trong gian bếp dành cho mùa hè. Đó là một ngày ấm áp dễ chịu trong mùa đông và là một bữa ăn trưa hết sức vui vẻ.

Nhưng dù trong những ngày ấm áp Laura lại bị nhiễm lạnh và lên cơn sốt phải nằm bẹp trên giường. Mẹ đã đến xem tình trạng cô ra sao và đưa Rose về nhà chăm sóc ít ngày. Thay vì giảm nhẹ, cơn sốt lại tăng lên và Laura thấy đau ở họng. Bác sĩ tới thăm bệnh cho biết đây không phải là cảm sốt mà là một trường hợp bệnh bạch hầu.

Thật may là ít nhất thì Rose cũng đã an toàn bên nhà Mẹ để cô không lây bệnh sang con.

Nhưng đã có nhiều ngày lo lắng trong khi Manly chăm sóc cho Laura cho tới khi bác sĩ thông báo là Rose hoàn toàn không bị lây nhiễm bệnh.

Nhưng chính Manly lại bị lây nhiễm và vào một buổi sáng tới thăm bệnh, bác sĩ buộc anh phải nằm trên giường và tuân theo các yêu cầu một cách nghiêm ngặt. Ông ta nói sẽ kiếm một người ở thị trấn tới giúp đỡ họ. Một thời khoảng ngắn sau khi bác sĩ rời nhà,Royal, anh trai của Manly tới chăm sóc cho hai người. Anh ta còn độc thân, đang sống một mình và thấy rằng anh ta là người có thể lo liệu tốt nhất.

Thế là cả hai nằm cùng trong một gian phòng với những bất tiện nhất cho sự chăm sóc và trải qua những ngày bệnh hoạn khốn khổ. Bệnh Laura rất nặng trong khi Manly bệnh nhẹ hơn.

Cuối cùng, cả hai đã có thể rời giường đi loanh quanh nhưng bác sĩ đưa ra lời khuyên cuối cùng là không được làm việc gì quá sức. Royal mệt rã rượi gần như người bệnh đã trở về nhà và Laura cùng Manly phủ kín người tiêu trọn một ngày hè trong gian bếp để xông khói gian phòng bệnh.

Thêm vài ngày sau nữa, Rose được đưa trở về nhà. Bé đã tập đi trong thời gian xa nhà và có vẻ như lớn hơn. Nhưng thật dễ chịu được giữ cho bé chạy những bước nhỏ đầu tiên quanh gian phòng và trên hết tất cả là đã bắt đầu tốt lành trở lại.

Bây giờ Laura nghĩ là xáo trộn đã trôi qua hết. Nhưng nó vẫn còn kéo dài thêm nhiều ngày sau.

Manly không theo lời nhắc của bác sĩ đã làm việc nặng và vào một buổi sáng giá rét, anh suýt bị ngã khi bước xuống khỏi giường vì không thể giữ vững chân mình. Chân anh bị tê lên tới hông và chỉ sau khi chà xát anh mới đứng lên được với sự giúp đỡ của Laura.

Nhưng cả hai cùng lo công việc trong nhà rồi sau bữa ăn sáng, Laura giúp anh thắng xe và anh vào thị trấn gặp bác sĩ. Bác sĩ nói:

– Một cơn tê bại nhẹ do làm việc quá sức sau khi bị bệnh bạch hầu.

Từ bữa đó là một cuộc chiến đấu để giữ cho những chiếc chân của Manly có thể bình thường trở lại. vài ngày anh thấy đỡ hơn rồi những ngày sau lại tồi tệ hơn, nhưng dần dần cũng khá hẳn cho tới khi anh có thể đi lại và làm những công việc nhẹ nếu anh cẩn thận.

Đây cũng là dịp mùa xuân đến. Những hóa đơn thuốc men và bác sĩ quá tốn kém. Tiền để sống cho tới mùa gặt mới không còn nữa. Người mướn là trại cây đã ra đi và trong điều kiện của mình, Manly không thể làm việc trên cả hai khu đất. Trại cây chưa được giao quyền sở hữu chủ và những cây con đang cần được vun trồng chu đáo.

Phải làm một điều gì đó. Và trong tình trạng khẩn cấp này, một người muốn mua nông trại xuất hiện. Ông ta lãnh món nợ tám trăm đô la do Manly cầm thế khu đất trại và trả thêm cho anh hai trăm. Thế là khu đất trại đã được bán và Manly cùng Laura lại dọn về khu trại cây vào một ngày đầu xuân.

Ngôi nhà nhỏ trong tình trạng tiều tụy nhưng chỉ cần thêm một ít sơn, vài tấm lưới chắn ruồi muỗi và lau quét sạch sẽ đã trở lại thoáng mát duyên dáng. Laura cảm thấy như cô vừa được trở về nhà và ở đây Manly qua lại nhà kho dễ dàng hơn do mặt đất bằng phẳng nên anh không phải leo đồi như ở khu đất trại.

Anh đã dần dần khắc phục được chứng tê bại nhưng vẫn bị ngã nếu bị vấp. Anh không thể bước qua một tấm ván khi gặp trên đường mà phải đi vòng quanh. Các ngón tay anh vẫn bị tê cóng đến nỗi anh không thể thắng ngựa vào xe hoặc tháo ngựa nhưng anh có thể điều khiển ngựa khi mọi thứ đã sẵn sàng. Thế là Laura thắng ngựa vào xe và giúp anh cho ngựa khởi hành rồi chờ sẵn để giúp anh tháo ngựa khi anh trở về.

Người mướn trại cây đã cày xong đất vào mùa thu nên khi nhận lại trại cây, Manly chỉ còn phải bừa và gieo hạt giống trên các cánh đồng. Công việc làm chậm nhưng cũng hoàn tất kịp thời.

Mưa đến đúng vào lúc cần và lúa mì, lúa mạch đều lên tốt. Nếu mưa tiếp tục rơi thường xuyên và không có mưa đá.

Trong nhà kho có ba con bê và hai con ngựa con đang chạy nhảy, cộng thêm với con ngựa con mua bằng lương dạy học của Laura lúc này đã tròn ba tuổi và đang trổ mã. Đàn gà mái nhỏ đang đẻ trứng rất tốt. Ô, sau hết, mọi điều cũng không xấu lắm.

Rose đang chập chững đi quanh nhà, chơi với con mèo con hoặc bám vào váy Laura khi cô đi làm việc.

Đó là một mùa hè bận rộn với Laura qua những công việc nhà cần làm, chăm sóc cho Rose và giúp đỡ Manly khi anh cần. Nhưng cô không bận tâm nhiều về mọi thứ vì Manly đang thấy có thể vận dụng tốt trở lại các bàn tay và bàn chân của anh.

Dần dần chứng tê bại của Manly không còn nữa. Anh dành rất nhiều thời giờ chăm sóc cho đám cây con. Mùa hè trước cây không lớn nổi vì trời quá khô và mùa xuân này chúng không thể vươn lên đúng mức.

Một số cây đã bị chết. Manly cẩn thận trồng thay vào đó những cây mới. Anh tỉa xén thật kỹ, đào đất xung quanh rễ và cày xới giữa các hàng cây.

Và lúa mì, lúa mạch lớn lên xum xuê xanh mướt. Manly nói:

– Năm nay chúng mình sẽ ổn. Một mùa vụ tốt sẽ gỡ hết mọi khó khăn và không bao giờ có một viễn ảnh đẹp hơn.

Lúc này lũ ngựa không còn làm việc mệt nhọc nữa. Skip và Barnum chỉ làm những việc cần thiết còn Trixy và Fly trở nên mập mạp bên những cọc buộc. Manly nói chúng cần được nuôi dưỡng nhưng Laura không thể để Rose lại một mình và cũng không thể đem theo cô bé suốt ngày một cách an toàn và vui vẻ.

Có một lúc yên ắng và không có việc gì làm khi Rose ngủ sau bữa ăn tối. Cô bé quá mệt với những trò chơi nên ngủ say nhiều giờ. Thế là Laura và Manly tới đóng yên những con ngựa nhỏ và cưỡi chúng trên con đường trước nhà, cho chạy khoảng nửa dặm về phía nam rồi vòng lại, chạy theo con đường vòng cung phía trước nhà, ngưng lại một chút coi Rose còn ngủ say không và chạy thêm nửa dặm về phía bắc rồi lại đảo lại xem Rose còn ngủ không và cứ thế cho tới khi cả người lẫn ngựa đều đã mệt. Trixy và Fly rất thích chạy đua dưới ánh trăng và bối rối với bóng những đám cỏ bên đường hoặc phóng nhảy qua những con thỏ lớn vụt chạy ngang.

Người anh họ Peter tới vào ngàyChủ Nhật nói với Manly và Laura rằng ông Whiteheads muốn bán đám cừu của ông ta, một trăm con cừu thuần chủngShropshires.

Cuộc bầu cử tổng thống sẽ diễn ra vào mùa thu và có vẻ như đảng Dân Chủ sẽ thắng. Ông Whiteheads vốn là một người Cộng Hòa nên tin chắc rằng nông thôn sẽ bị hủy hoại, nếu xảy ra điều đó.

Giá cả sẽ tăng nhanh nên len và cừu sẽ không còn đáng gì. Peter tin rằng có thể thương lượng để mua số cừu. Anh ta có thể một mình mua đàn cừu nếu có một chỗ để giữ chúng. Manly hỏi:

– Mức giá trả bao nhiêu? Anh phải trả bằng gì?

Peter tin rằng anh có thể mua với giá hai đô la một con vì ông Whiteheads đang cảm thấy hết sức khó khăn về cuộc bầu cử. Anh ta thêm:

– Và tiền bán lông của chúng vào mùa xuân tới hẳn gần đủ số tiền trả để mua chúng.

Có một trăm con cừu. Peter có một trăm đô la tiền công mà ông ta còn nợ lại. Vậy là chỉ còn cần một nửa số tiền để mua đàn cừu với giá hai đô la một con. Laura suy nghĩ và nói ra thành tiếng.

Họ đã có khu đất dùng để xây trường nằm ngay sát phía nam của họ. Toàn khu đất đều xanh cỏ và hoàn toàn bỏ trống cho bất kỳ ai đặt chân tới khai thác đầu tiên. Lần đầu tiên Laura mừng vì luật của bang Dakota dành cho mỗi thị trấn hai khu đất dùng làm trường học. Và đặc biệt mừng là một khu đất lại nằm sát bên trại cây của họ.

Manly nói:

– Mình đã có một bãi chăn cừu có đủ cỏ và mình có thể dựng mái che cho chúng.

Laura e ngại:

– Nhưng còn thiếu một trăm đô la?

Manly nhắc cô về con ngựa con đã được mua bằng tiền lương dạy học của cô và nói anh tin là lúc này có thể bán nó với giá một trăm đô la. Cô có thể có khả năng mua một nửa đàn cừu nếu muốn chơi một canh bài với chúng.

Thế là việc được quyết định. Nếu Peter có thể mua đàn cừu với giá hai trăm, Laura chịu trả một nửa tiền. Peter sẽ lo trông nom đàn cừu, chăn giữ chúng trên khu đất dành làm trường học trong mùa hè.

Peter và Manly cùng lo cắt cỏ với phương tiện là ngựa và máy móc của Manly. Ngay sau lưng nhà chứa cỏ, họ dựng một nhà kho khác dành cho đàn cừu mở ra một khu sân được rào bằng dây kẽm. Peter sẽ sống tại đây cùng với họ và giúp họ làm các công việc nhà để bù lại.

Vài ngày sau con ngựa con đã bán xong, Peter tới lùa đàn cừu về khu sân đã được làm xong để dành cho chúng.

Có một trăm con cừu cái rất tốt và sáu con cừu già không dùng vào việc gì được.

Sau đó, mỗi buổi sáng, Peter đưa đàn cừu ra bãi cỏ trên khu đất trường học, cẩn thận chăm sóc chúng và ngăn không cho chúng đụng tới đám cỏ được cắt để làm cỏ khô.

Mưa đến thường hơn và ngay cả gió hình như cũng không thổi mạnh hơn khiến lúa mì, lúa mạch lớn lên vùn vụt.

Ngày tháng hối hả chuyển nhanh tới mùa gặt. Lúc này chỉ còn một thời gian ngắn nữa là mùa vụ sẽ hoàn toàn tốt đẹp.

Manly và Laura phấp phỏng xem mây vì sợ có mưa đá. Chỉ cần không có mưa đá thôi.

Khi từng ngày qua đi không có mưa đá, Laura đều nghĩ thầm tới câu nói “Mọi thứ trên đời đều như nhau, người giàu có đá vào mùa hè còn người nghèo lượm đá trong mùa đông”. Lúc nhận ra mình đang như thế, cô cười với nụ cười bị chặn ngang trong họng. Cô không nên đặt mình vào một tình trạng căng thẳng như vậy. Nhưng họ chỉ cần thu hoạch tốt vụ mùa này và bán đi xong thì kể như đã dành được thật nhiều. Họ sẽ rũ sạch mọi món nợ và còn có một số tiền để giúp cho mọi công việc của họ trở nên dễ dàng hơn trong mùa đông sẽ tới không lâu nữa.

Cuối cùng lúa mì đã ngậm sữa và Manly lại đánh giá sản lượng phải là bốn mươi giạ mỗi mẫu.

Rồi một buổi sáng gió thổi mạnh từ phương nam và là một cơn gió ấm. Trước buổi trưa, gió nóng lên và càng thổi càng nóng hơn. Cơn gió nóng thổi liên tục trong ba ngày.

Cuối cùng cơn gió lắng xuống và dứt hẳn vào sáng ngày thứ tư, nhưng lúa mì khô vàng và chết hết. Tất cả những hạt lúa đang ngậm sữa đều co lại như bị sấy khô. Vụ lúa trở thành bỏ đi nhưng Manly đóng Skip và Barnum vào chiếc máy cắt đi cắt hết cả lúa mì lẫn lúa mạch, chất lại thành đống như cỏ khô để dành nuôi gia súc bằng cả cọng rơm lẫn hạt lép.

Ngay khi việc này làm xong, việc cắt cỏ khô được bắt đầu ngay vì họ cần cắt cỏ trên khu đất trường học trước bất kỳ ai khác. Khu đất sẽ là của họ nếu họ là người đầu tiên tuyên bố khai thác và cắt cỏ. Laura và Rose lại ra đồng cỏ. Laura lái máy cắt cỏ trong lúc Manly cào cỏ buổi chiều hôm trước.

Và một cậu bé hàng xóm được mướn trông đàn cừu trong lúc Peter giúp Manly đánh đống cỏ khô. Họ chất nhiều đống cỏ khô xung quanh chuồng cừu và trên ba mặt sân cừu, chỉ chừa trống một mặt về hướng nam cho khu sân.

Và ngày hai mươi lăm tháng Tám trở về rồi qua đi chấm dứt năm thứ ba sống trong trang trại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.