Ngọn hải đăng nơi cuối trời

Chương XIV: CHIẾN HẠM SANTA-FÉ



Làm thế nào để tả được cảnh náo loạn đang diễn ra nơi đây, chỗ tận cùng của vịnh biển? Những tiếng kêu: “Chiếc tuần dương hạm…?” vang lên như một tiếng sét, như bản án tử hình giáng xuống đầu lũ khốn nạn. Chiếc Santa-fé, thần Công lý, đang tới đảo, đó là sự trừng phạt cho bao tội ác mà bọn cướp đã nhúng tay vào, và lần này chúng không thể nào chạy thoát.

Nhưng Carcante có trông nhầm không? Con tàu đang tới kia có đúng là chiếc tuần dương hạm của hải quan Argentina? Chiếc tàu đó có đến vịnh Elgor không? Hay nó chỉ vượt qua eo biển Lemaire hoặc tới mũi Several để đi về phía nam của đảo? Ngay từ lúc nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Carcante, Kongre liền chạy lên bờ, rồi nhanh chóng trèo lên cầu thang, và chỉ sau năm phút hắn đã tới hành lang của hải đăng.

– Đâu, con tàu ấy đâu? – hắn giật giọng hỏi.

– Kia kìa, ở hướng bắc – đông bắc.

– Còn xa không?

– Gần mười hải lý.

– Nó không thể đến cửa vịnh trước khi trời tối phải không?

– Đúng vậy.

Kongre giằng lấy chiếc ống nhòm. Hắn chăm chú nhìn con tàu, không nói một câu. Chắc chắn là chúng nó đang đối đầu với một chiếc tàu hơi nước. Nhìn những cuộn khói đen tuôn mạnh mẽ ở ống khói, có thể đoán biết con tàu đang chạy hết tốc lực.

Và chiếc tàu thủy đó chính là tuần dương hạm Santa-fé, cả Kongre lẫn Carcante không thể lầm lẫn điều đó. Đã bao nhiêu lần bọn chúng trông thấy con tàu Argentina này trong thời gian xây dựng hải đăng, cả lúc nó đến lẫn khi nó rời đảo. Hơn nữa, con tàu này đang thẳng đường đi đến vũng đậu tàu. Nếu nó chỉ đi qua eo biển Lemaire, thì nó phải đi chếch ve phía tây hơn nữa, còn nếu muốn qua mũi Several để ra đại dương thì phải vòng xuống phía nam.

– Đúng nó rồi – sau cùng Kongre nói – đúng là chiếc tuần dương hạm!

– Đúng là đồ chết tiệt, cái xui xẻo đáng nguyền rủa đã níu chúng ta cho đến tận bây giờ! – Carcante kêu lên – Mấy thằng chó chết, đã cản trở chúng ta đến hai lần, nếu không thì mình đã ra đến Thái Bình dương rồi.

– Thôi, nói lại tất cả có ích lợi gì – Kongre ngắt lời – Chúng ta phải liều thôi.

– Liều cách nào?

– Chuẩn bị ra khơi luôn.

– Khi nào?

– Ngay lập tức.

– Nhưng, trước khi mình ra được ngoài biển thì chiếc tuần dương hạm đã đứng ở cửa vịnh rồi.

– Đúng vậy, nhưng nó còn ở bên ngoài.

– Tại sao?

– Bởi vì ngọn hải đăng không hoạt động, bọn chúng không dám liều đi vào vịnh trong đêm tối.

Cái lập luận quá đúng mà Kongre nêu lên đó, chính John Davis và Vasquez cũng đã nghĩ đến. Hai người chưa muốn rời chỗ núp, chừng nào trên hành lang của tháp đèn còn có thể trông thấy họ. Trong cái hốc đá chật hẹp đó, hai người cũng đưa ra cái ý kiến giống hệt cách lập luận của tên cầm đầu băng cướp. Giờ này lẽ ra ngọn hải đăng phải được bật sáng, vì mặt trời đã khuất. Nếu không thấy được ánh đèn, thì mặc dù rất thông thạo đảo này, ông thuyền trưởng Lafayate sẽ không dại gì mà không dừng lại chờ ở ngoài khơi?… Nói cho đúng ra thì đã mười lần, viên chỉ huy này đi vào vịnh, nhưng toàn vào ban ngày cả, nay không có hải đăng soi đường. ông ta sẽ không dám mạo hiểm vào vịnh trong đêm đen. Hơn nữa, ông ta phải nghĩ đến khả năng đã xảy ra biến cố gì nghiêm trọng trên đảo, vì thế các nhân viên mới không có mặt ở tháp đèn.

Vả lại Vasquez nói, nếu ông chỉ huy mà không trông thấy đất liền, nếu ông cứ liều lĩnh đi với hy vọng thấy ánh đèn, biết đâu lại chẳng xảy ra vụ tàu Century thứ hai? Ông sẽ lại gặp rắc rối với những bãi đá của mũi San Juan?

Với những câu hỏi trên, John Davis chỉ dám trả lời lấp lửng. Khả năng mà Vasquez đề cập đến rất có thể xảy ra. Dĩ nhiên là hôm nay trời không giông bão và chiếc Santa-Fé không giống chiếc Century. Nhưng, cuối cùng thì tai họa là điều rất có thể.

– Chúng ta hãy chạy ra bờ biển – Vasquez tiếp lời – chỉ cần hai tiếng đồng hồ là chúng ta sẽ tới vũng tàu. Có thể vẫn còn thời gian để thắp sáng hải đăng lên để báo hiệu cho chiếc Santa-fé.

– Không được – John Davis đáp – đã quá trễ rồi, chỉ một giờ nữa là chiếc chiến hạm sẽ ở cửa vịnh.

– Vậy ta phải làm gì?

– Phải chờ thôi – John Davis đáp.

Lúc này đã hơn sáu giờ và hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Tuy nhiên, mọi việc chuẩn bị để ra khơi đang được thực hiện trên chiếc Carcante, Kongre muốn ra khơi bằng bất cứ giá nào. Quá nôn nóng, tên này quyết định rời chỗ neo đậu ngay lập tức vì nếu chờ đến lúc nước triều xuống vào sáng mai, thì có thể chạm trán với chiếc chiến hạm. Khi đó viên chỉ huy Lafayate sẽ không cho chiếc thuyền buồm ra khơi. Ông ta sẽ bắt thuyền dừng lại và chất vấn thuyền trưởng. Chắc chắn, ông ta sẽ hỏi tại sao hải đăng không hoạt động. Sự có mặt của chiếc Carcante là một nghi vấn với ông. Khi chiếc Carcante dừng lại, ông sẽ sang thuyền để đòi gặp Kongre và các thuyền viên khác; và chỉ cần căn cứ vào nhân dạng của đám người này, ông hoàn toàn có lý do để nghi ngờ. Ông sẽ ra lệnh cho thuyền quay mũi trở lại trong vịnh để làm sáng tỏ mọi vấn đề.

Lúc đó, sự vắng mặt của ba nhân viên gác đèn sẽ chỉ được giải thích bằng một vụ tấn công mà họ là nạn nhân.

Và viên chỉ huy chiếc tuần dương hạm có lý do để tin là tác giả của cuộc tấn công chính là những người trên chiếc thuyền buồm đang chạy trốn.

Điều rắc rối sau cùng có thể xảy ra là: một khi Kongre và đồng bọn đã nhận ra chiếc Santa-fé ở ngoài khơi, thì chắc chắn rằng, nhóm người đã hai lần tấn công chiếc Carcante, cũng đã nhận ra nó. Những kẻ thù giấu mặt đó có thể theo dõi mọi động thái của con tàu và khi chiếc Santa-fé đã vào trong vũng tàu thì bọn họ cũng đã có ở đó, và nếu trong số đó có tên gác đèn thứ ba thì Kongre và đồng bọn không thể nào tránh được sự trừng phạt cho những tội ác mà chúng đã gây ra.

Kongre đã hình dung ra tất cả các khả năng đó và hậu quả của chúng. Từ đó, lối thoát duy nhất cho hắn là: chuẩn bị buồm chảo ngay tức thì, gió đang thổi từ hướng bắc tới, vậy là rất thuận lợi, có thể lợi dụng đêm tối, dong buồm lên mà ra khơi. Trong khi chiếc thuyền buồm thấy rõ đại dương ở trước mũi tàu thì chiếc tuần dương hạm, vì chưa thấy ánh sáng của hải đăng, nếu không muốn đi vào vịnh trong đêm tối, lúc này nó còn ở ngoài xa đảo Đa Quốc gia.

Nếu cần, thay vì đi qua eo biển Lemaire, Kongre sẽ cho thuyền đi về phía nam, vượt qua mũi Several rồi né sang bờ biển phía nam. Nghĩ thế nên Kongre mới cấp tốc chuẩn bị buồm chảo.

John Davis và Vasquez, hình như cũng đoán được ý định bọn cướp nên cũng đang tự hỏi, làm thế nào để ngăn cản bọn chúng thực hiện ý đồ ấy. Cả hai đang vò đầu bứt tai về sự bất lực của mình!

Vào lúc bảy giờ ba mươi, Carcante cho gọi tất cả những tên còn ở trên bờ xuống tàu. Khi toàn bộ thủy thủ đoàn đã ở trên boong, chúng cho kéo chiếc ca nô lên và chuẩn bị kéo neo.

John Davis và Vasquez nghe rõ tiếng dây xích kéo neo rít lên ken két và trông rõ chiếc neo đang được kéo lên.

Sau năm phút, chiếc mỏ neo đã được đặt trên giá. Chiếc thuyền buồm rùng mình chuyển động. Bao nhiêu buồm lớn buồm nhỏ trên tàu đều được giương lên để tận dụng sức gió lúc này còn yếu. Chiếc thuyền từ từ lướt ra khỏi vịnh và để nhận được nhiều gió hơn nữa, nó đi ở giữa vịnh.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc mà sự đi chuyển của chiếc thuyền trở nên khó khăn. Nước triều đã xuống thấp, không còn đủ sức đẩy thuyền đi và với cách đi chếch gió này, nó chẳng tiến được bao xa. Thuyền ì ạch tiến lên, có lúc dừng lại. Nếu cứ cho là mọi chuyện đều tốt đẹp, thì phải đến nửa đêm, con thuyền mới đến được mũi San Juan.

Tuy nhiên, cũng không có chuyện gì đáng phải lo.

Chừng nào mà chiếc Santa-fé còn chưa vào được trong vịnh thì Kongre càng ít có khả năng chạm trán với chiếc chiến hạm. Con tàu đó cũng phải chờ lúc nước triều lên, như vậy cũng phải tới sáng hôm sau.

Thủy thủ đoàn của chiếc Carcante đã làm hết mình để chiếc thuyền tiến nhanh hơn. Tuy nhiên chúng tỏ ra bất lực trước một hiểm nguy rõ rệt, đó là bị gió biển thổi trôi giạt đi. Dần dà gió cứ đẩy con thuyền về phía bờ nam của vịnh Elgor. Bờ biển phía nam đó, Kongre biết rất lờ mờ, hắn chỉ biết là ở đó có nhiều mỏm đá lởm chởm rất nguy hiểm cho tàu bè qua lại. Một tiếng đồng hồ sau lúc xuất phát, để khỏi trôi giạt tới đó, hắn nghĩ đến phương án cho đổi hướng tiến của tàu. Nhưng thay đổi cách néo buồm lúc này không dễ dàng chút nào, nhất là gió càng lúc càng yếu đi.

Tuy nhiên, việc thao tác được coi là khẩn cấp. Các dây kéo buồm phía sau được kéo căng, còn các dây kéo phía trước được tháo chùng ra, nhưng vì không có đà, nên chiếc thuyền buồm không tài nào lái về phía gió được, nó tiếp tục trôi giạt về phía bờ biển.

Kongre đã thấy được sự nguy hiểm và chỉ còn một lựa chọn cuối cùng. Và hắn đành chấp nhận. Chiếc xuồng cứu hộ được cho hạ thủy, sáu người được đưa xuống đó cùng với một sợi dây chảo. Nhờ sức của mái chèo, bọn chúng đã làm chiếc thuyền buồm nhích lên cùng với sự hỗ trợ của những cánh buồm trái. Mười lăm phút sau, chiếc thuyền lấy lại hướng đi ban đầu mà không sợ va phải bờ đá nữa.

Bất hạnh thay, gió rồi cũng chẳng thổi nữa; những cánh buồm cứ rũ xuống thân cột buồm. Chiếc xuống cứu hộ ra sức kéo chiếc Carcante ra cửa vịnh mà không nổi. Tất cả những gì nó làm được chỉ là chống lại với sức sóng, lúc này đã bắt đầu xuất hiện. Còn vượt lên trên sóng, chưa ai dám nghĩ tới. Kongre buộc lòng phải cho neo đậu thuyền tại chỗ, tại một địa điểm cách vũng đậu tàu khoảng hai hải lý.

Sau khi chiếc Carcante kéo neo, John Davis và Vasquez cùng đứng cả lên và đi xuống bờ biển theo dõi chuyển động của chiếc thuyền buồm. Gió lúc này đã tắt hẳn và cả hai đều hiểu rằng sớm muộn Kongre phải cho thuyền neo lại, đợi kỳ nước triều xuống vào sáng mai. Nhưng từ giờ đến sáng mai, hắn có thể tới được cửa vịnh và vẫn còn nhiều cơ may cho Kongre có thể đi thoát mà không bị bắt gặp.

– Không thể được! Chúng ta phải tóm cổ chúng! – Đột nhiên Vasquez kêu to lên.

– Nhưng làm thế nào? – John Davis hỏi.

– Lại đây… anh hãy đi theo tôi!

Vasquez kéo tay bạn mình và hai người nhanh chóng chạy về phía hải đăng. Theo ý Vasquez, chiếc Santa-fé sẽ phải cho tuần tra trước lối vào đảo. Tàu có thể đã ở rất gần đảo do đó với mặt biển lặng như thế này, cũng không mấy nguy hiểm. Chắc hẳn là ông thuyền trưởng Lafayate sẽ rất ngạc nhiên khi thấy hải đăng không hoạt động, nhưng ông phải chờ đến sáng hôm sau.

Đó cũng là tất cả những gì mà Kongre đã nghĩ trong đầu; nhưng hắn cho là mình có nhiều cơ may để đánh lạc hướng chiếc chiến hạm. Ngay sau lúc nước triều xuống buổi sáng, chẳng cần đợi có gió, chiếc Carcante sẽ ra khơi ngay và chỉ trong vòng một giờ, chiếc thuyền buồm đã ở đại dương.

Ra được ngoài khơi rồi, Kongre không ra ngay đại dương. Hắn sẽ lợi dụng những cơn gió bất thần, lúc nào chả có, ngay cả những khi trời yên biển lặng, và những dòng nước đổ về phía nam, để đi men theo bờ biển ngay trong đêm. Sau khi vượt qua mũi Several thì chiếc thuyền sẽ được che chở bởi các vách đá dựng đứng.

Hiểm nguy duy nhất cần đề phòng, đó là bị những thủy thủ cảnh giới trên tàu Santa-fé bắt gặp, nếu như con tàu này đứng khuất trong vịnh mà không đậu ở ngay mũi San Juan. Lúc đó thì chắc chắn là viên chỉ huy tàu Lafayate sẽ không để cho chiếc Carcante đi qua, có thể ông ta chỉ hỏi tại sao chiếc hải đăng lại không hoạt động. Chiếc thuyền buồm Carcante làm sao có thể qua mặt một chiếc chiến hạm chạy bằng hơi nước được.

Lúc này mới có chín giờ tối, Kongre đành phải neo đậu lại để chờ nước triều xuống. Như vậy cũng phải chờ đợi trong sáu tiếng nữa vì phải sớm nhất là ba giờ sáng, nước triều mới bắt đầu thuận lợi cho tàu ra khơi. Chiếc thuyền buồm lúc này chòng chành xung quanh dây neo, mũi tàu hướng ra khơi. Chiếc xuồng cứu hộ đã được kéo lên giá. Kongre chỉ chờ lúc nào thuận lợi là sẽ nhanh chóng quay mũi ra khơi.

Đột nhiên, tất cả đám cướp cùng kêu to lên, tiếng kêu tướng chừng ở trên đảo cũng nghe thấy.

Một chùm ánh sáng vừa mới bừng sáng lên xuyên thủng màn đêm. Đó chính là ánh sáng của cây hải đăng đang sáng rực lên, soi tỏ mọi nơi từ mặt biển đến bờ đá.

(THIẾU 208-209) được cũng không thể nào dùng búa phá khóa ra. Carcanter, sau khi làm thử, đã hiểu ra điều đó. Sau vài cố gắng vô ích, hắn quay xuống gặp Kongre và đồng bọn còn ở phía dưới.

Làm sao bây giờ? Có cách gì leo lên tháp từ phía ngoài để có thể tới chỗ đặt đèn? Nếu không còn cách gì để thực hiện điều đó thì toàn băng cướp chỉ còn có cách bỏ chạy khỏi đảo để tránh bị rơi vào tay ông thuyền trưởng Lafayatte và thủy thủ đoàn của ông ta. Còn như quay trở lại thuyền buồm ư, để làm gì nhỉ? Vả lại, thời gian còn lại không nhiều. Chắc chắn giờ này chiếc chiến hạm đã vào vịnh và đang trên đường đến nơi neo đậu.

Còn trong trường hợp trái lại, vài phút nữa mà tắt được hải đăng đi, không những chiếc Santa-fé không vào được vũng đậu tàu, mà nó còn phải quay mũi trở lại, và lúc đó chiếc thuyền buồm sẽ thẳng tiến ra khơi? Nhưng, làm cách nào để lên được trên hành lang?

– Phải lấy dây cáp của ống thu lôi! – Kongre vụt kêu lên.

Thực vậy, dọc theo tháp đèn có gắn một sợi cáp bằng kim loại, nối từ cột thu lôi trên đỉnh tháp xuống đảo cứ ba bộ lại có một chiếc móc sắt cố định đôi cáp lại. Nếu dùng tay bám vào đó để leo lên hành lang thì có khả năng gây bất ngờ cho những tên trong phòng trực.

Kongre đã chọn lối thoát sau cùng đó. Carcante và Vargas leo lên trước hắn. Cả hai tên nắm lấy sợi cáp và lần lượt trèo lên, hy vọng sẽ không bị bắt gặp nhờ có bóng tối.

Cuối cùng hai tên cũng lên tới tay vịn của lan can tháp đèn, chúng chỉ còn có việc leo qua… Đúng lúc đó, hai phát súng lục vang lên, thì ra là John Davis và Vasquez đã đứng thế thủ ở đó tờ bao giờ. Hai tên cướp bị đạn trúng đầu, buông tay ra và ngã lộn cổ xuống, đầu đập vào nền đá.

Tức thì những tiếng còi vang lên bên dưới chân tháp đèn. Chiếc tuần dương hạm đã vào tới vũng đậu tàu. tiếng còi tàu vang lên những tiếng lanh lảnh vào không gian.

Bây giờ thì chỉ còn có nước bỏ chạy. Trong vài phút nữa là chiếc Santa-fé sẽ neo đậu lại. Biết rằng không còn lối thoát nào khác, Kongre và đồng bọn vội vàng lao ra ngoài khuôn viên hải đăng và bỏ chạy vào phía trong đảo.

Mười lăm phút sau, vào lúc thuyền trưởng Lafayate cho lệnh thả neo thì chiếc xà lúp của tổ gác cũng vừa áp mạn chiếc chiến hạm.

John Davis và Vasquez cùng leo lên chiếc tuần dương hạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.