Người Bảo Hộ

CHƯƠNG 51



Michael nhìn lên từ bàn làm việc khi cô thư ký đi vào văn phòng của anh lúc 9:15 sáng hôm đó. Anh đã tắm rửa và cạo râu ở căn hộ, sau đó đưa Leigh về nhà và đến văn phòng của anh cho cuộc họp lúc 9:30. “Ông Buchanan đến rồi.” Linda bảo anh. “Ông ấy nói là ông ấy đã đến hơi sớm.”
“Cho ông ấy vào.”
Một lát sau, Gordon Buchanan bước vào mang theo cặp hồ sơ của ông. Là một hội viên cao cấp của Buchanan, Powell, và Lynch, một công ty luật có uy tín nhất ở New York, Buchanan ăn mặc một cách hoàn hảo và sang trọng. Ông có mái tóc đốm bạc, cách xử sự khéo léo, và một khuôn mặt tươi rói, quyền quí. Trong xã hội, ông là một quý ông, trong ngành nghề, ông là một con rắn trơn tru, và nguy hiểm.
“Chào buổi sáng.” Buchanan nói. Mặc dù công ty của ông đã thành công đại diện cho Michael Valente trong mọi vụ kiện chống lại anh suốt một thập niên vừa qua, họ không phải là bạn bè – Valente không phải là một người thân thiện. Nhưng anh có hai phẩm chất rất hiếm làm cho anh là một khách hàng đặc biệt trong kinh nghiệm của Buchanan: Anh không bao giờ nói dối luật sư của anh, và anh không bao giờ phí thời giờ của họ. Để đáp lại, anh yêu cầu họ không lãng phí thì giờ của anh.
Vì lý do đó, Gordon đi thẳng vào vấn đề trước mắt mà không có bất cứ lời xã giao cố hữu. “Tôi đã sắp xếp một cuộc họp ở Interquest sáng nay.” ông nói khi ông ngồi ở phía trước bàn của Valente. “Họ có vài thông tin cho chúng ta. Anh có bảo bà Manning không nói chuyện với cảnh sát trừ phi bà ấy thông qua tôi trước không?”
“Tôi đã bảo cô ấy vài ngày trước đây.” Michael bảo ông. “Họ đã không liên lạc với cô ấy kể từ khi họ có lệnh tòa án tịch thu toàn bộ văn kiện cá nhân của chồng cô ấy từ căn hộ…” anh dừng lại và sốt ruột đưa tay đến hệ thống liên lạc nội bộ trên điện thoại bàn của anh.
“Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông, nhưng Leigh Kendall đang ở trên đường dây cá nhân của ông…”
“Kendall ư?” Michael lặp lại, thưởng thức sự nhận thức là Leigh rõ ràng là đã chuyển qua dùng họ thời thiếu nữ và nghệ danh của cô sau tối qua.
“Đó là bà Manning.” Linda giải thích, giả vờ trong cung cách thực tế không chê vào đâu được rằng cô không biết anh có mối quan hệ thân thiết với người gọi. “Nhưng cô ấy đã cụ thể sử dụng họ Kendall, vì vậy tôi nghĩ là tôi cũng nên gọi vậy.”
“Cô nói đúng.” Michael nói, đã với tay nhấn nút trên đường dây cá nhân của anh và quay ghế của anh ngược lại cho sự riêng tư. Khi anh trả lời điện thoại, anh dùng giọng nói mà anh thường sử dụng đối với người khác. “Cô Kendall, đây là Michael Valente.”
Cô thở phì trong tiếng cười giật mình. “Anh nghe quá lạnh lùng và cộc cằn đấy.”
Anh chuyển qua giọng nói mà anh sử dụng với cô. “Anh đang họp với luật sư mới của em. Ông ấy nghĩ lạnh lùng và cộc cằn là hai nét đặc trưng của anh đấy.”
Ở phía bên kia bàn, Gordon Buchanan há hốc miệng ở đằng sau ghế của Valente. Ông không thấy bất ngờ khi Valente nói đùa vui vẻ với bất kỳ ai ở dưới bất kỳ hình thức nào, nhưng ông hoàn toàn ngạc nhiên là Valente đang gián tiếp bao gồm cả ông trong đó.
“Em không muốn giữ anh…” Leigh vội nói.
“Ô, vâng, em muốn.” Michael nói với nụ cười trong giọng của anh. “Hơn nữa, em đã ký một bản hợp đồng ràng buộc, không thể thương lượng cách đây ba tiếng đồng hồ. Tại sao em còn chưa đi ngủ vậy?”
“Vì Jason Solomon vừa mới gọi điện thoại đến và khăng khăng bảo Brenna đánh thức em.”
“Anh ta muốn gì?”
“Anh ta muốn rủ em đi uống rượu ở St. Regis tối nay. Anh ta sẽ không chấp nhận chữ không cho câu trả lời. Anh ta sẽ cố nài nỉ em đi làm trở lại. Em không thể bước lên cùng sân khấu với Jane Sebring, khi biết rằng em trông giống như một kẻ tội nghiệp đáng thương đối với khán giả. Jason không thể hiểu điều đó. Dù sao đi nữa, anh đã đề cập chuyện cùng đi ăn tối đêm nay, và em muốn anh đón em ở đó thay vì ở đây.”
“Lúc mấy giờ?”
“Chúng ta rời khỏi lúc bảy giờ được không? Điều đó sẽ giới hạn Jason chỉ có một tiếng đồng hồ để tranh luận và quấy rối.”
“Em muốn anh đến gặp em lúc sáu giờ, và tiếp viện cho em không?”
Anh có thể nghe được sự nhẹ nhõm và ngạc nhiên trong giọng của cô. “Bộ việc tiếp viện cho em cũng là một phần ‘công việc’, của anh hả?”
“Tuyệt đối. Kiểm tra bản hợp đồng mà em đã thương lượng với anh sáng nay đi – dưới điều khoản 1, phần C, tựa đề ‘người chăm sóc em’, em sẽ thấy rằng em đã cấp cho anh đầy đủ quyền hạn để làm công việc của anh một cách có hiệu quả.”
“Michael.” cô nói một cách long trọng.
“Gì hả?”
“Em yêu anh.”
Vẫn mỉm cười sau khi họ nói lời từ giã, Michael gác máy và xoay ghế của anh lại. “Chúng ta đã nói đến đâu vậy?” anh đột ngột hỏi Buchanan.
Buchanan lấy lại bình tĩnh. “Tôi định hỏi anh là cảnh sát có chất vấn anh về chuyện anh đã ở đâu vào lúc ông Manning bị giết chưa.”
Michael lắc đầu. “Họ không biết được là tôi có thể chứng minh là tôi không thể làm được chuyện đó hay không.”
“Vậy thì câu trả lời rõ ràng là họ không muốn bất cứ bằng chứng nào mà anh không thể có. Họ có lẽ đã thuyết phục thẩm phán rằng anh là người bị tình nghi giết người nhiều nhất và có thể xin được phê chuẩn gắn máy nghe trộm, và bất cứ thứ gì khác mà họ muốn, để lùng sục khắp nơi tìm bất cứ thứ gì sai trái mà họ có thể tìm.”
Ông im lặng một lát, để cho thân chủ của ông hấp thụ nó, sau đó ông nói, “Trước khi tôi đề nghị phương án hành động, tôi cần biết ưu tiên của anh là gì.”
“Tôi muốn cảnh sát tìm ra kẻ đã giết gã đểu cáng đó. Thay vì phí thời gian và tài nguyên trên người tôi.”
“Tôi có thể buộc họ phải đình chỉ.” Gordon hít một hơi dài và chuẩn bị tinh thần cho phản ứng khó chịu với những gì ông sắp sửa nói tiếp theo. “Tuy nhiên, để cho tôi làm được điều đó, trước tiên anh sẽ phải tự nguyện nói cho cảnh sát biết anh đang ở đâu vào lúc xảy ra án mạng. Trừ khi họ rõ ràng là không muốn bất cứ bằng chứng gì chứng minh sự vô tội từ anh, họ sẽ phản đối yêu cầu của tôi cho một cuộc họp thân mật, nhưng tôi có thể doạ thưa kiện nếu họ từ chối. Một khi họ có bằng chứng anh đã ở đâu trong tay của họ, nếu họ không lùi khỏi anh, chúng ta có thể làm những chuyện rất khó chịu cho họ tại toà.”
Phản ứng tiêu cực mà Gordon đã liệu trước đã không được phát âm – như ông đã nghĩ là nó sẽ – nhưng quai hàm của Valente căng cứng trong sự cuồng nộ ở sự đề nghị tình nguyện đưa bất cứ thông tin gì cho cảnh sát. Đối với Valente, tự nguyện đưa ra thông tin cho cảnh sát hoặc những công tố viên tương đương với vệc nhượng bộ cho kẻ thù của anh, và anh sẽ không làm chuyện đó dưới bất cứ tình huống nào. Hết lần này đến lần khác, anh đã chọn cách tiến hành một trận chiến tiêu hao rất nhiều tiền bạc tại toà, chứ không cố gắng tránh né trận chiến bằng cách đưa trước những lời giải thích và bằng chứng đến người khởi tố.
Ở mọi phương diện khác, Michael Valente là một người đàn ông có lý lẽ một cách lạnh lùng nhất mà Gordon từng đại diện – nhưng chuyện đó không xảy ra khi nói đến hệ thống tư pháp. Vì lý do đó, Gordon hơi ngạc nhiên khi Valente gật đầu và nói bằng một giọng nhỏ, cáu kỉnh, “Chuẩn bị một cuộc họp.” Anh nghiêng đầu về cửa văn phòng của anh và nói thêm, “Sử dụng hội trường để gọi điện, và bảo thư ký của tôi đánh máy lịch trình tôi đã đưa cho anh về những hoạt động của tôi vào ngày Chủ nhật.”
Gordon đứng dậy, và nói cho anh một tin tức khác mà ông chắc chắn là sẽ làm cho anh càng giận hơn. “Tôi sẽ cố bảo các thanh tra đến đây, nhưng họ sẽ buộc anh đi xuống phân khu. Nó mang lại cho họ lợi thế sân nhà. Và,” ông nói thêm, “chắc chắn vài sự thoả mãn nhỏ mọn.”
“Chắc chắn rồi.” Michael nói một cách lạnh lùng, với lấy tài liệu nằm trên bàn của anh và nhặt bút máy lên.
“Còn một chuyện nữa…”
Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo ngước lên từ văn bản của anh.
“Nếu chúng ta không thể thuyết phục họ trong cuộc họp này là nó hoàn toàn vô nghĩa và không thể biện hộ nếu họ cứ tiếp tục bám theo anh, thì tôi sẽ phải ra toà để ép buộc họ đình chỉ. Sẽ tốn thời gian, và thời gian là những gì anh không muốn lãng phí. Rồi còn một vấn đề khác mà anh cần quan tâm đến…”
“Là gì?” Michael cáu kỉnh.
“Bà Manning chắc chắn là người bị tình nghi nhất. Chồng bà ấy đang ngoại tình, vì vậy bà ấy có động cơ, bà ấy có phương tiện – khẩu súng – và bà ấy có cơ hội thuận tiện. Tôi không nghi ngờ là cảnh sát có vài giả thuyết rằng anh và bà ấy có mối quan hệ và có ý đồ với nhau để tống khứ chồng bà ấy. Nếu họ hỏi anh bất cứ câu hỏi gì về mối quan hệ của anh với bà ấy, hiện giờ hay trước đây, tôi đề nghị anh trả lời chúng. Đừng tình nguyện, nhưng đừng không chịu trả lời. Tôi có cảm giác là cảnh sát đã nghi ngờ về mối quan hệ của anh với bà ấy, mặc dù điều đó rất hiển nhiên khi anh đưa bà ấy đến nơi xảy ra tai nạn.”
“Tại sao anh lại nghĩ vậy?”
“Vì anh đã nói là họ chưa bao giờ chính thức chất vấn bà ấy về mối quan hệ của bà ấy với anh. Khi cảnh sát không hỏi chuyện hiển nhiên, đó là vì họ nghĩ họ đã biết chuyện gì đó và họ không muốn lật bài tẩy của họ.”
Sau khi Buchanan rời khỏi, Michael đợi một vài phút trong khi anh hiểu rõ những gì anh vừa đồng ý làm, sau đó anh với lấy điện thoại và gọi số điện thoại của Leigh, nhưng không phải gọi đường dây cá nhân của cô. Khi Brenna trả lời, Michael hỏi cô số điện thoại của Jason Solomon, và anh bảo cô đừng đề cập cú gọi của anh với Leigh.
Mất Michael dưới ba mươi giây để thuyết phục Solomon đến gặp anh lúc 5:30 ở St. Regis tối đó cho một cuộc đàm thoại trước khi Leigh đến. Hai mươi lăm giây đầu tiên của thời gian đó đã dành để tránh né những câu hỏi kích động của Solomon về mối quan hệ của Michael với Leigh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.