Người Đàn Bà Hoang Dã

Chương 2: Những kế hoạch chuẩn bị



Đến giờ Tommy vẫn không lý giải được tại sao anh lại có thể giữ được vẻ thản nhiên khi nhận ra Tuppence vào cái đêm hôm đó.

Anh không dám ngước mắt nhìn bà Blenkensop liên tục.

Đến bữa cơm tối còn xuất hiện thêm ba người khách nữa: một đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên – ông bà Carley, bà Sprot từ London tới cùng với cô con gái nhỏ tuổi tên là Betty lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh. Xem ra những ngày bắt buộc phải lưu lại Leahampton bắt đầu làm bà Sport thấy chán ngấy. Bà ta ngồi bên chiếc bàn cạnh Tommy và nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt của bà ta to, vô tư đặt ra cho anh bao nhiêu câu hỏi về các thời kỳ khác nhau của nước Anh rồi cuối cùng bằng một giọng chói tai, bà hỏi anh:

– Anh không tin là tình hình ở London sẽ trở lại yên tĩnh hơn ư?… Cả thế giới đang bước vào cuộc chiến, phải không nào?

Trước khi Tommy kịp trả lời câu hỏi ngây thơ đó thì cô gái già đeo những hạt ngọc trai ngồi bên đã nói xen vào:

– Tôi ấy à, điều tôi muốn nói ở đây là chúng ta không được làm điều gì mạo hiểm cho bọn trẻ con. Betty bé nhỏ đáng yêu của bà đấy… Chắc chắn không bao giờ bà tha thứ cho mình đâu nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với nó. Hay bà biết rất rõ Hitler đã hứa với chúng ta là sẽ giáng một Đòn Sấm Sét xuống nước Anh vào một ngày gần đây nhất? Còn tôi thì khẳng định với bà là hắn đang để dành cho chúng ta một thứ hơi độc mới đấy.

– Mọi người kể rất nhiều chuyện kinh khủng về các hơi đốt – Viên sĩ quan hành chính Bletchley nghiêm nghị cắt ngang câu chuyện – Hãy tin ở tôi, những tên đó sẽ không đánh mất thời gian của bọn chúng để lấy chất đốt làm trò chơi trẻ con đâu. Chúng sẽ giết chúng ta bằng sức ép của những quả bom. Chúng sẽ rải bom lên đầu chúng ta. Chuyện đó đã xảy ra ở Tây Ban Nha rồi.

Tất cả những người ngồi quanh bàn đều phá lên cười đùa vui vẻ sau những câu trào lộng. Tiếng nói lanh lảnh của Tuppence bỗng cất lên góp chuyện:

– Đứa con trai Douglas của tôi, nó nói rằng…

“Douglas, hay lắm! – Tommy nghĩ – Tại sao lại là Douglas? Mình muốn biết rõ về nó!”

Sau một bữa tối thịnh soạn nhưng cũng khá vô vị, tất cả mọi người, người nọ theo sau người kia quay trở về phòng khách. Các bà lại cặm cụi đan tiếp những chiếc áo của mình. Bletchley cất lời kể một câu chuyện dài dòng và rất buồn, về những chiến công của ông ta trên mặt trận Tây Bắc ác liệt của những người Ấn Độ. Câu chuyện đó rất có ích cho riêng cá nhân Tommy.

Người trẻ tuổi có mái tóc hoe đỏ và đôi mắt xanh đứng dậy và trước khi rời khỏi căn phòng, anh ta biểu diễn một động tác cúi nửa trên thân người.

Bletchley đột ngột dừng kể những câu chuyện ở Bắc Âu để tặng cho Tommy một cái hích vào cạnh sườn:

– Cái thằng vừa bước ra khỏi phòng… Một tên lưu vong đấy… Hắn kịp rời bỏ nước Đức trước khi chiến tranh xảy ra một tháng.

– Hắn là một người Đức?

– Đúng thế. Nhưng lại không phải là người Do Thái. Bố của hắn gặp rắc rối lớn vì đã dám phê phán chế độ Quốc xã. Còn hai anh em trai của hắn thì đang phải sống trong trại tập trung. Chỉ mình hắn là tìm được cách chuồn đúng lúc.

Ông Carley lại thu hút sự chú ý của Tommy đến những lo lắng nhỏ nhặt đã làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ông ta. Người đàn ông ốm yếu này nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Đêm đã rất khuya, Tommy mới thoát khỏi ông ta.

Sáng hôm sau, Tommy dậy rất sớm để đi dạo ngoài bờ biển. Bước chân nhanh nhẹn của anh đưa anh tới tận chân con đê. Ở đây anh kịp nhận ra một bóng dáng quen quen đang tiến lại phía mình. Anh nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu:

– Xin chào, chúc một ngày tốt đẹp! – Anh vừa cười vừa nói – Bà… ơ kìa… Blenkensop, nếu như anh không nhầm?

Tuppence nhìn quanh. Không có ai ngoài hai người bọn họ.

– Giám đốc Livingstone, chỉ vì anh cả thôi! – Tuppence đáp lại.

– Quỷ mới biết em làm thế nào mà đến được tận đây Tuppence? Thật là một kỳ công… Một kỳ công thật sự đấy.

– Chuyện này chẳng có gì là kỳ công cả. Đây chỉ là một việc bình thường mà thôi, không hơn không kém.

– Chỉ bình thường với em thôi. Anh nên tưởng tượng thế nào nhỉ?

– Sự tưởng tượng của anh làm tự hào cho anh. Anh và ông Grant của anh chẳng có vẻ gì là muốn thu nhận một đồ bỏ đi!… Em mong rằng đây sẽ là một bài học cho ông ấy!

– Ông ấy sẽ không thể làm khác được đâu. Thôi nào, Tuppence, hãy kể cho anh nghe em làm thế nào mà gỡ rối được chuyện này thế. Anh có thể chết đi được vì tò mò đấy.

– Ồ, một chuyện trẻ con ấy mà. Sau khi Grant bắt đầu tạo ảo tưởng cho Carter thì em đã hiểu là cũng phải tự chuẩn bị âm thầm thôi. Em biết là họ không để dành cho anh một tấm nệm để lót ghế đâu. Và chỉ qua thái độ của ông ta, em đã đoán được rằng mình sẽ không được tham gia vào vụ này. Thế là em quyết định dự trữ cho anh một con chó trong đàn chó của em. Em lợi dụng trong lúc đi tìm rượu vang Xeres, lặng lẽ đi thật êm xuống phòng của gia đình nhà Brow rồi gọi điện cho Mauréen. Em yêu cầu chị ấy gọi điện cho em sau khi đã giải thích rõ em đang mong chờ điều gì ở chị ấy. Chị ấy vẫn là một người tuyệt vời anh ạ. Giọng nói của chị ấy xoáy vào tai em mạnh đến nỗi người nào ở cuối dãy vẫn có thể nghe được. Còn em, em làm phần việc của mình là đóng vai một người bạn gái đầy lòng thương người. Em đóng sập cái cánh cửa ra vào thật mạnh. Nhưng thay bằng việc phải ra đi thì em lại lẻn vào phòng ngủ của chúng ta, hé mở cánh cửa phòng nhưng đã bị chiếc tủ chè che khuất và đã nghe được câu chuyện của hai người.

– Em đã nghe được hết mọi chuyện?

– Tất cả! – Tuppence tỏ ra rất đắc chí.

– Và em đã chạy lung tung khắp nơi theo anh cho tới hôm anh khởi hành? – Tommy tiến lại gần Tuppence.

– Hoàn toàn chính xác. Em muốn dạy anh khôn ra một chút trong chuyện này. Cho cả anh và ông Grant của anh.

– Đấy không phải là ông Grant của anh. Nhưng anh nhận thấy là em đã nắm được ông ta rất chắc đấy.

– Đáng lẽ ông Grant không nên đối xử tệ với em như vậy. Cơ quan tình báo Anh vẫn đối xử chẳng ra gì với chúng ta. Không có gì khác!

– Giờ đây chúng ta đang phục hồi lại cho nó, thì nó sẽ tìm lại được ánh sáng rực rỡ của thời xưa – Tommy trịnh trọng nói – Nhưng tại sao em lại thành bà Blenkensop ăn mặc khó coi như vậy?

– Sao lại không nhỉ?

– Người ta khó có thể tìm ra được một cái tên nào lạ lùng hơn nữa đấy.

– Đó là cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu em đấy. Không những thế, nó còn rất lý tưởng đối với bộ quần áo lót của em.

– Vì bộ quần áo lót của em ư?… Em kể cho anh nghe chuyện gì vậy, hả Tuppence?

– Vì chữ cái “B” ấy mà. Một sự đần độn!… “B” là Beresford… “B” là Blenkensop. Đó là những gì người ta đã thêu trên những bộ quần áo lót của em đấy. “PB” là Prudence Beresford, nhưng cũng có thể là Patricia Blenkensop. Còn anh, tại sao anh lại chọn là Meadowes? Đó là một cái tên lố lăng.

– Anh không thấy có những chữ “B” lớn thêu trên những chiếc quần đùi của anh – Tommy vặn lại – Sau nữa, không phải anh tự quyết định như vậy. Người ta đã hạ lệnh phải gọi anh là Meadowes. Meadowes là một người đàn ông có một quá khứ không thể chê trách vào đâu được. Anh buộc phải học thuộc lòng tiểu sử của con người này.

– Hấp dẫn thật – Tuppence nghiến răng kèn kẹt – Thế anh đã lấy vợ chưa hay còn sống độc thân?

– Anh là người góa vợ mà – Tommy tuyên bố, vẻ rất tự hào – Người vợ của anh đã chết ở Singapore cách đây mười năm rồi.

– Thế thì được!… Ở Singapore?

– Cuối cùng thì tất cả chúng ta đều phải chết mà. Điều gì khiến em chê trách Singapore?

– Ồ! Không có gì cả. Chắc chắn đấy là một nơi thú vị để người ta chết. Trên thực tế, em cũng đang là một phụ nữ góa chồng cơ mà.

– Thế người chồng quá cố của em quy tiên ở đâu?

– Có gì là quan trọng đâu? Rõ ràng là phải trong một bệnh viện tư. Em đang hình dung khá rõ là anh ấy bị đột quỵ vì bệnh xơ gan.

– Anh hiểu rồi. Bây giờ chúng ta không nhắc tới chuyện đau lòng này nữa. Còn đứa con trai của em, thằng Douglas ấy mà, lúc này sao rồi?…

– Douglas đang phục vụ ở hải quân.

– Đấy là những gì anh nghe được vào tối hôm qua.

– Và em còn có hai thằng con trai khác nữa. Raymond đã tòng quân vào không lực Hoàng gia, thằng út Cyril thì đang phục vụ trong một sư đoàn bộ binh.

– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một người nào đó sẽ phải vất vả khó khăn để đi kiểm tra phả hệ của tất cả mọi người trong gia đình Blenkensop?

– Đây không phải là những người nhà Blenkensop. Blenkensop là người chồng thứ hai của em. Người chồng thứ nhất tên là Hill. Những người có tên Hill chiếm tới ba trang trong danh bạ điện thoại. Vì vậy em không nghĩ rằng họ có khả năng kiểm tra được hết những cái tên đó.

Tommy buông tiếng thở dài não ruột.

– Em lúc nào cũng có thể nghĩ ra những chuyện như vậy, Tuppence. Em không thể làm khác được ư. Hai người chồng và ba thằng con trai… Thế là nhiều rồi. Em sẽ tự lật tẩy mình vì những chuyện linh tinh vớ vẩn ấy đấy.

– Đâu đến nỗi thế. Không phải là em. Em tin chắc là sau này tất cả những đứa con trai đó sẽ rất có ích cho chúng ta. Dù thế nào đi nữa thì em không nhận được các mệnh lệnh. Em hành động như một chiến sĩ du kích. Em đã tự nguyện tham gia để được vui thú và em có chủ tâm muốn được vui thú.

– Anh tin lời em nói. Nhưng nếu em muốn biết ý kiến của anh thì… công việc này chỉ là một trò ba láp có quy mô.

– Tại sao anh lại nói như vậy?

– Em cũng sống trong ngôi nhà Vui Vẻ đó như anh. Vậy em có thể hết sức trung thực mà nói cho anh biết rằng em có nghi ngờ người nào trong số những người mà anh gặp tối qua ở đây là tên gián điệp nguy hiểm của chúng ta?

– Phải, có thể hắn đang ở rất gần chúng ta – Tuppence nhượng bộ – Rốt cuộc, dù thế nào thì người có mái tóc đẹp màu hoe đỏ ấy cũng rất đáng nghi.

– Karl Von Deinim… Nhưng cảnh sát đã làm xong việc sàng lọc những kẻ đào ngũ rồi, đúng không nào?

– Coi như họ đã làm như thế… Nhưng, dù thế nào thì cũng có khả năng họ đã để lọt lưới. Anh biết không, đó là một gã trai rất quyến rũ.

– Có phải em muốn nói rằng các cô gái trẻ có thể sẽ thổ lộ những bí mật nhỏ với hắn? Nhưng là những cô gái nào? Đơn giản là mảnh đất này lại vắng bóng những cô con gái của các ông tướng hoặc của các đô đốc. Nhưng biết đâu hắn lại chẳng tán tỉnh được một bà phụ trách một bầy những phụ tá là nữ giới rồi.

– Em tin là như vậy, Tommy! Chúng ta phải nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ này.

– Anh đang thực hiện nghiêm túc đấy chứ. Nhưng một nhiệm vụ như thế cũng không ngăn cản được cảm tưởng của anh là chúng ta đang đi săn một cách mò mẫm.

Tuppence tỏ ra không thích nói đùa:

– Hãy còn quá sớm để nói như vậy. Hơn nữa, trong công việc này không nhất thiết cái gì cũng phải rõ ràng, nếu không người ta đã chẳng cần phải đến tìm chúng ta. Thế còn bà Perenna thì sao?

– Đúng đấy – Tommy tư lự thừa nhận – Bà ấy xứng đáng để cho người ta phải tìm hiểu sâu thêm một chút.

– Vậy thì ai có liên quan đến chúng ta? – Tuppence tỏ ra lo lắng – Em muốn biết chúng ta sẽ phải phối hợp làm việc cùng nhau như thế nào?

– Tốt nhất là không nên để mọi người luôn luôn nhìn thấy chúng ta ở bên nhau.

– Em hoàn toàn đồng ý. Nếu như để họ nghĩ là chúng ta biết rõ về nhau thì sẽ rất dở đấy. Giờ điều chúng ta cần phải giải quyết ngay là những mâu thuẫn trong thái độ của chúng ta. Em đã tự nhủ với mình rằng việc làm hay nhất của em sẽ là chạy theo anh.

– Em chạy theo anh ư?

– Đúng thế. Em chạy theo sau anh. Anh cứ việc vùng vẫy để thoát khỏi em, nhưng ngay cả khi anh có là một chàng trai hào hiệp đi nữa thì chẳng phải lúc nào anh cũng làm được điều đó đâu. Em đã có hai đời chồng và đang dồn bắt người thứ ba đây. Anh sẽ đóng vai một kẻ góa vợ bất hạnh, còn em thì xun xoe theo đuổi anh. Dần dần em sẽ tìm cách dồn anh vào góc phòng, kéo anh tới các phòng trà, hay bám gót mãi không chịu buông tha khi anh đi lang thang ngoài bờ biển. Mọi người sẽ đàm tiếu nhiều và coi đây là một chuyện nực cười.

– Chuyện này xem ra không thể làm được – Tommy làu bàu nói.

– Từ nhiều thế kỷ rồi, ai mà chẳng thấy buồn cười trước cảnh một người đàn ông bị một phụ nữ góa chồng vây đuổi – Tuppence nhắc lại – Như thế thì càng có lợi cho công việc của chúng ta. Khi mọi người nhìn thấy chúng ta ở bên nhau thì ai cũng cười khẩy dịu dàng và than vãn thay cho ông Meadoves bất hạnh.

Bất ngờ Tommy níu lấy cánh tay vợ mình:

– Nhìn kìa!… Nhìn kìa, chỗ ấy đấy, ở trước mặt chúng ta!

Bên một chỗ trú chân, có một người đàn ông trẻ đang sôi nổi trò chuyện với một cô gái cũng còn trẻ. Có vẻ họ hoàn toàn bị cuốn hút vào những vấn đề đang trao đổi.

– Karl Von Deinim! – Tuppence tỏ ra sửng sốt – Nhưng cô gái kia là ai vậy?

– Dù cho là ai đi nữa thì cô ấy vẫn đẹp mê hồn!

Tuppence gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Chị chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nước da hơi xỉn, chiếc áo chui đầu rất hợp càng làm cho thân hình của cô gái thêm hấp dẫn. Hình như cô gái đang cầu xin một điều gì đấy.

Karl Von Deinim chăm chú nghe cô gái nói.

– Em tin lúc này là đúng thời điểm đấy. Hoặc chúng ta sẽ chẳng bao giờ xa nhau nữa – Tuppence thầm thì.

– Anh đồng ý.

Hai người đi theo hai hướng ngược chiều nhau. Đến cuối con đê, Tommy chạm trán với viên sĩ quan hành chính Bletchley. Ông ta sau khi đã đưa mắt nhìn Tommy một cách ngờ vực mới lẩm bẩm cất tiếng “Xin chào”.

Xin chào.

– Tôi thấy anh thức dậy rất sớm, cũng như tôi vậy – Viên sĩ quan hành chính nhận xét.

– Đây là một thói quen của những người sống ở phía Đông đấy. Chắc chắn nó không phải mới được bắt đầu từ ngày hôm qua..

– Lý do của anh thật là đáng sợ – Viên sĩ quan hành chính tán thành – Mẹ kiếp, ngày hôm qua bọn trẻ làm tôi phát ốm! Tắm nước nóng… 10 giờ sáng mới thấy xuất hiện để đi ăn điểm tâm mà vẫn còn cho là chưa quá muộn. Không lấy gì làm ngạc nhiên khi người Đức chẳng có thứ gì ở trong bụng! Những anh chàng lang thang, những con người lẩm cẩm! Theo kiểu nào đi nữa thì quân đội cũng chẳng khá khẩm hơn tình trạng vốn có. Giờ đây, người ta đang chiều chuộng nó, làm tất cả những gì có thể cho nó! Nếu như người ta không giát giường cho chúng bằng những túi chườm nước nóng thì sao nhỉ! Chúng làm tôi phát ốm. Thế đấy!

Phác một cử chỉ chứa chan buồn bã, Tommy thể hiện một sự cảm thông. Được động viên khuyến khích, viên sĩ quan hành chính nói tiếp:

– Kỷ luật là những gì chúng ta cần phải có. Không có kỷ luật thì làm thế nào có thể giành được chiến thắng trong cuộc chiến tranh này? Anh biết không, tới đây quân đội sẽ được trang bị những bộ quần áo lao động bằng vải thô… Người ta không thể hy vọng chiến thắng một cuộc chiến như vậy bằng quần áo lao động vải thô!

– Thế đấy, mọi chuyện đã không còn được như trước nữa – Tommy phụ họa.

– Tất cả những chuyện đó là sai lầm của nền dân chủ của chúng ta – Viên sĩ quan hành chính lại nói với giọng chán chường – Theo như tôi nghĩ thì người ta đã thêm thắt vào nền dân chủ này một cái gì đó. Người ta trộn lẫn các sĩ quan và nhân viên quèn vào với nhau. Họ cùng ăn uống trong những cửa hàng căng tin… Thật vớ bở! Những người đàn ông không thích như thế, anh Meadowes ạ. Anh biết không, quân đội đâu có dễ bị lừa. Quân đội không bao giờ bị mắc lừa những mánh khóe như vậy.

– Nhất định rồi – Meadowes thừa nhận – Mặc dù tôi không có sự hiểu biết sâu sắc về vấn đề quân sự, nhưng mà…

– Anh đã tham dự vào sự kiện 14 hả?

Viên sĩ quan hành chính cắt lời và soi mói nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh.

– Ồ, thì sao nhỉ!

– Đúng như tôi đã nghĩ. Ngay lập tức tôi nhận thấy ở anh có dáng dấp của một người đàn ông đã qua tòa án binh. Tài năng của anh… Trung đoàn nào nhỉ?

– Trung đoàn 5 Corfoshire – Tommy trả lời và nhắc đến những chiến công của ông Meadowes để giải thoát khỏi tình huống rắc rối.

– À! Phải rồi. Salonique! [1]

– Phải đấy.

– Tôi, đã có mặt ở Méso [2].

Viên sĩ quan hành chính Bletchley thả mình vào những kỷ niệm chiến dịch.

Tommy kiên nhẫn nghe anh ta nói.

– Lúc này anh có nghĩ là họ sẽ tìm cách sử dụng tôi không – Ông ta chua chát kết luận – Có sao đâu. Già mất rồi. Những đôi ủng của tôi đã mòn quá nhiều rồi, đúng thế đấy! Tôi vẫn còn có thể dạy cho bọn chúng hai hoặc ba mánh khóe chiến tranh đấy, cho những chàng trai bảnh bao đó!…

– Có nên chăng? Tốt nhất là hãy né tránh, không hành động gì cả. – Tommy vừa cười vừa gợi ý.

– Ê này, anh muốn nói gì thế hả?

Hiển nhiên là viên sĩ quan hành chính này thiếu một phẩm chất quan trọng là tính hài hước, vì thế ông ta ném cho người bạn đồng hành một cái nhìn khinh bỉ. Tommy vội vã thay đổi chủ đề câu chuyện:

– Anh nghĩ gì về bà… Blenkensop, tôi tin rằng tên của bà ấy là…

– Đúng là như vậy, Blenkensop… Rất dễ chịu mỗi khi gặp… nhưng ăn nói thì khá hoạt bát đấy. Đúng là một cái cối xay có khẩu khí. Đáng yêu đấy, nhưng lại là một con người khờ khạo… Những quan sát của tôi về bà ấy không tồi đấy chứ. Anh có nhận thấy như vậy không? Bà ấy đến sống ở trong ngôi nhà Vui Vẻ mới được vài ngày thôi. Nhưng tại sao anh lại hỏi tôi về bà ấy như vậy?

– Tôi vừa mới chạm trán người này xong – Tommy giải thích – Và tôi tự hỏi có phải ngày nào bà ấy cũng ra khỏi nhà vào buổi sáng sớm như vậy không?

– Nói thật, về chuyện này thì tôi không biết gì đâu. Nói chung, phụ nữ chỉ là người đi dạo cùng ta trước bữa điểm tâm thôi mà… Cầu Chúa ban phúc cho họ!

– Amen. Tôi phải thú nhận là, về phần tôi, tôi cũng chỉ làm như vậy theo phép lịch sự trước bữa điểm tâm, hy vọng rằng mình sẽ không đối xử như một kẻ bất lịch sự với người phụ nữ dễ mến này. Nhưng thực sự tôi lại muốn được làm một bài tập.

Ngay lúc đó, viên sĩ quan hành chính Bletchley thể hiện tình đoàn kết của mình:

– Tôi cũng như anh, Meadowes. Tôi cũng như anh mà! Các phụ nữ đều có vị trí riêng của mình, nhưng hầu hết không phải là trước bữa điểm tâm!

Ông ta cười rúc rích:

– Bà ta là một phụ nữ góa, anh biết chứ?

– A?…

Viên sĩ quan hành chính vui vẻ thụi vào sườn của Tommy mấy quả.

– Bà ấy đã chôn cất hai người chồng của mình, và theo chỗ tôi biết thì bà ấy đang đi tìm kiếm người thứ ba đấy. Mở mắt ra nào, Meadowes! Mở mắt ra nào! Hãy tin lời tôi nói đi!

Tâm trạng vui vẻ bất chợt thay đổi, viên sĩ quan hành chính quay một nửa vòng tròn rồi đi thẳng đến chỗ điểm tâm đang chờ ông ta ở ngôi nhà Vui Vẻ.

Trong lúc đó, Tuppence đang tiếp tục những bước đi trên bãi biển. Chị đi ngang qua nơi trú chân, cạnh đấy đôi nam nữ đang thảo luận với nhau về một chuyện gì đó và chị đã kịp nắm bắt được vài câu. Tiếng cô gái nói:

– Dẫu sao anh cũng phải rất thận trọng đấy, Karl. Không được để cho ai nghi ngờ dù chỉ là một chút xíu…

Tuppence không nghe được đoạn tiếp theo. Những câu chị vừa nghe được có ý nghĩa gì đây? Đúng vậy, mọi cách giải thích đều có thể chấp nhận được nhưng đều chỉ là sự phỏng đoán. Chị bước tiếp và chộp được một câu nói loáng thoáng:

– Những tên người Anh xấu xí đó. Bản thân chúng cũng tồi tệ như vậy…

Blenkensop liền ngước hàng mi lên. Karl Von Deinim, một kẻ đào ngũ đang chạy trốn khỏi sự truy lùng của bọn Quốc xã, đã tìm được nơi ẩn náu và sự che chở ở đất nước Anh.

Một lần nữa chị lại quay bước. Nhưng lần này chị chưa kịp đến được nơi trú chân thì đôi thanh niên đột nhiên chia tay nhau. Cô gái trẻ đi xa dần trong khi Karl Von Deinim bước đến chỗ Tuppence.

Chắc chắn anh ta sẽ không nhận ra được chị nếu như chị không tỏ ra bối rối. Dẫu sao khi những gót chân giao nhau thì anh chàng cũng nghiêng mình.

– Xin chào một ngày mới!

– Có phải anh là Von Deinim – Tuppence hơi ngập ngừng – Một buổi sớm mai đẹp quá!

– Đúng thế thật. Trời rất đẹp.

– Không thể cưỡng lại được ý muốn được đi dạo một chút – Tuppence tiếp tục – Tôi không hay ra khỏi nhà trước bữa điểm tâm. Nhưng sáng nay… nhất là sau khi người ta không được ngủ đẫy giấc… Người ta không bao giờ ngủ ngon ở một nơi mới mẻ. Tôi thấy… cần phải có một hoặc hai ngày để làm quen. Tôi luôn luôn nghĩ như vậy.

– Vâng, chắc là chính xác.

– Nhưng tôi phải thú nhận là cuộc đi dạo vào một buổi sáng như thế này sẽ chuẩn bị cho tôi một bữa khai vị ngon miệng.

– Chị quay về ngôi nhà Vui Vẻ ư? Nếu được phép, tôi xin đi cùng chị.

Nghiêm nghị như một đức cha, Karl Von Deinim liền theo gót chị. Tuppence hỏi:

– Anh cũng ra khỏi nhà để bữa khai vị được ngon miệng ư?

Von Deinim lắc lắc đầu một cách trang trọng:

– Ồ! Không phải thế. Tôi đã dùng xong bữa điểm tâm của mình rồi. Tôi phải đi làm bây giờ.

– Đi làm ư?

– Tôi là nhà nghiên cứu về hóa học mà.

Tuppence liếc nhìn anh ta qua khóe mắt suy nghĩ.

Giọng nói của anh ta lại vang lên:

– Tôi đến đất nước này để trốn tránh sự truy hại của bọn Quốc xã. Tôi nghèo lắm… và không có bạn bè. Vì thế lúc này tôi phải làm một công việc gì đó có ích để kiếm sống.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thẳng vào mắt Tuppence. Một đợt sóng ngầm đầy cảm xúc trào lên làm Tuppence thấy chao đảo.

– Ồ! Phải rồi, tôi hiểu mà – Chị thầm thì để đề phòng mọi sự bất trắc – Tôi hiểu mà. Đấy là… toàn bộ danh dự của anh.

– Hai đứa em của tôi đang phải sống trong trại tập trung – Karl Von Deinim nói thêm – Cha tôi cũng đã chết ở đó. Còn mẹ tôi thì đã qua đời vì buồn phiền và sợ hãi.

“Anh ta có cách nói chuyện… – Tuppence thầm nghĩ – Cứ như đã học thuộc lòng rồi”.

Một lần nữa chị lại đánh liều nhìn trộm anh ta nhưng chỉ bắt gặp những nét thản nhiên chứa chất trong đôi mắt của anh ta.

Hai người bước chậm lại trong im lặng. Có hai người đàn ông đi qua họ. Một trong số họ nhìn Karl với ánh mắt khinh bỉ. Tuppence nghe thấy tiếng anh ta nói với người bạn đường của mình:

– Tôi đánh cược hắn ta là một tên Đức.

Tuppence nhìn thấy hai má của Von Deinim ửng đỏ… Không thể chịu đựng được quá lâu những tình cảm làm mình xao xuyến, Von Deinim ấp úng:

– C-h-ị-ị nghe thấy rồi chứ? C-h-ị-ị nghe thấy chứ? Tất cả những gì mà họ vừa nói với nhau. Tôi…

– Đừng ngốc nghếch như thế, chàng trai của tôi! Tuppence ngắt lời anh ta. Bản thân chị cũng chợt quên mất sự nghi ngờ về anh ta và đã trở về con người thực sự của mình – Người ta không thể có được tất cả mọi thứ.

Anh ta nhìn chị chằm chằm tỏ vẻ không hiểu:

– Chị muốn nói gì vậy?

– Anh đang là kẻ trốn chạy. Anh cần phải chấp nhận cả cái tệ hại nhất lẫn cái tốt đẹp nhất. Anh đang còn sống, đó là điều cốt yếu. Còn sống. Và tự do. Còn lại… anh nên thừa nhận đó là điều không thể tránh khỏi. Đất nước này đang ở trong tình trạng chiến tranh. Còn anh lại là người Đức… – Chị cười với anh ta – Đừng hy vọng rằng mọi người trên đường phố có thể phân biệt được giữa những người Đức xấu bụng và người Đức tốt bụng.

Cái nhìn của anh ta không chớp và luôn hướng về phía Tuppence. Trong đôi mắt rất xanh của anh ta, Tuppence đọc được sự cố gắng tự làm chủ. Rồi bất thình lình, anh ta cũng cất tiếng cười:

– Mọi người nói rằng một người Ấn Độ tốt là một người Ấn Độ chết, phải thế không chị? Anh ta vừa cười vừa nói – Để trở thành một người Đức tốt có nghĩa tôi phải đến chỗ làm việc đúng giờ. Cho phép tôi tạm chia tay chị. Chúc chị một ngày tốt lành.

Anh ta nghiêng mình chào chị rồi đi thẳng.

Tuppence đứng đó, tư lự dõi theo cái bóng đang xa dần.

“Bà Blenkensop ơi – Chị tự nói với mình – bà đã phạm phải sai lầm rồi. Từ giờ hãy chú ý một chút đến những việc bà làm. Còn lúc này, lên đường đi ăn bữa điểm tâm ở ngôi nhà Vui Vẻ!”

Cánh cửa khách sạn đã mở. Từ bên trong vọng ra tiếng nói cộc lốc bất nhã mà rắn rỏi của bà Perenna với một người không nhìn rõ mặt:

– Thứ giăm-bông cô lấy ở nhà Quiller… Lần cuối cùng thứ giăm-bông đó còn chưa tới hai xu cơ mà… Hãy chế biến món bắp cải cho ngon vào…

Những lời đó bị gián đoạn khi Tuppence đi tới.

– Ồ! Xin chào, bà Blenkensop. Bà thức dậy thật sớm. Bà còn chưa dùng bữa điểm tâm nhẹ của mình. Nó đang chờ bà ở phòng ăn đấy…

Bà Perenna giới thiệu về nhân vật mà bà vừa ban bố những quân lệnh của mình:

– Đây là con gái của tôi, Sheila. Bà chưa gặp nó bao giờ nhỉ? Nó đi du lịch mà, mới trở về tối qua.

Tuppence rất chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp, không vương chút buồn phiền hay hằn thù nào của Sheila.

Đứa con gái Sheila của tôi. Sheila Perenna… – Tuppence lầm rầm vài lời chào rồi thản nhiên bước vào phòng ăn. Ở đấy đã có ba người ngồi vào bàn: bà Sprot, đứa con gái nhỏ của bà và bà O’Rourke ghê gớm. Tuppence cất tiếng: “Chào mọi người” và được bà O’Rourke đáp lại bằng một giọng nói nghe như tiếng sấm vang: “Xin chúc chị có một ngày đẹp nhất” làm át cả những lời chào hỏi của bà Sprot nghe bạc nhược hơn nhiều.

Bà O’Rourke nhìn Tuppence với vẻ dò xét của một người háu ăn:

– Trước bữa điểm tâm mà đi dạo một vòng thì thật là một thói quen tuyệt vời đấy. Nó sẽ đem lại cho ta cảm giác ngon miệng hơn.

Trong lúc đó, bà Sprot đang cố dỗ dành đứa con gái nhỏ của mình:

– Đây là bánh ngon và sữa ngon đấy, con yêu.

Bà mẹ định đưa chiếc thìa vào giữa hai hàm răng của bé Betty. Cô bé quay đầu đi làm tiêu tan hết những cố gắng của người mẹ, và đưa mắt nhìn Tuppence như thể nhìn những chiếc đĩa. Sau đó cô bé giơ một ngón tay dính đầy sữa chỉ vào chị rồi líu lo:

– Ga… ga, cái mồm!

– Chị làm cho nó thích lắm đấy! – Bà Sprot ngạc nhiên khi thấy con gái mình vừa biểu lộ sự quý mến của nó. Nhiều lúc nó rất rụt rè trước mặt những người không quen biết.

– Mồm! – Betty Sprot vui như sống trong một ngày hội – Ai ôi, ái… Nó kéo dài giọng hơn nữa.

– Theo chị, nó muốn nói gì thế? – Bà O’Rourke như bị cuốn hút vào đứa bé bèn hỏi thăm bà mẹ.

– Không ngờ nó có thể nói rõ ràng như vậy – Bà Sprot nhận xét – Các bà biết đấy, nó mới tròn hai tuổi. Đã có lúc, tôi rất lo là nó không nói được câu gì ra hồn. Nhưng dù sao nó vẫn biết gọi mẹ, phải thế không nào, con yêu?…

Betty ném về phía người mẹ một cái nhìn có ý nghĩa và khoe khoang với điệu bộ rất nghiêm túc:

– Kongnelle bie.

– Những thiên thần bé nhỏ này thực sự có tài ăn nói của chúng – Bà O’Rourke tỏ vẻ hớn hở – Betty, cháu ngoan, bây giờ gọi mẹ đi nào.

Lần này thì Betty nhìn bà O’Rourke rất kỹ và dằn ra từng âm tiết:

– Nah zah…

– Ai chà! Xem kìa, nó mới xuất sắc làm sao! – Bà O’Rourke như bị mê mẩn – Một bé gái thật tuyệt vời!

Người đàn bà Ailen trông như hộ pháp đứng dậy khỏi bàn và nhe bộ răng “ăn thịt người” cười với Betty rồi bước ra khỏi phòng.

– Ga, ga, ga – Betty biểu lộ sự thích thú cao độ bằng cách gõ chiếc thìa xuống mặt bàn.

– “Nah zah”, nó nói gì thế nhỉ? – Tuppence cười thông cảm.

Bà Sprot đỏ ửng mặt:

– Tôi rất sợ nó sẽ nói ra một điều gì không phải khi không hài lòng với một ai đó hay với một chuyện gì đó.

– Đúng như những gì tôi đã nghĩ.

Hai người đàn bà phá lên cười.

– Chị biết không – Bà Sprot giải thích – bà O’Rourke làm đủ mọi cách để tỏ ra tử tế. Nhưng cái giọng ồm ồm, hàng ria mép đen sì đã khiến cho bà ấy trông hơi đáng sợ…

Đầu ngoẹo về một bên, Betty cất tiếng “gu gu” về phía Tuppence.

– Nó tỏ ra thân thiện với chị đấy, chị Blenkensop. – Bà Sprot nói.

Tuppence cảm thấy trong giọng nói của bà Sprot có thoáng chút ghen tỵ nên vội nói:

– Trẻ con luôn luôn yêu thích những bộ mặt mới, đúng thế không chị.

Cánh cửa mở ra và mọi người nhìn thấy viên sĩ quan hành chính Bletchley, theo sau là Tommy bước vào. Thấy vậy Tuppence tỏ ra tinh nghịch kêu lên:

– A, ông Meadowes! – Chị cười làm duyên – Tôi thua ông rồi đấy, đã ăn trước ông rồi. Nhưng tôi không quên để dành một xuất điểm tâm rất khiêm tốn cho ông đây.

Tommy ậm ừ một câu nghe không rõ: “Xin cảm ơn… ờ… xin cảm ơn nhiều”, rồi anh ngồi xuống đầu kia của chiếc bàn.

Betty Sprot thưởng cho viên sĩ quan hành chính Bletchley một tiếng “Proutch!” lẫn trong tiếng sủi của sữa và ngay lập tức vẻ mặt của ông ta bỗng trở nên đần độn hơn là vui thích.

– Bé này, cô cu cu đáng yêu của cháu sáng nay ra sao? – Ông ta hỏi hết sức lịch sự.

Nói xong viên sĩ quan giấu mặt sau tờ báo và kêu lên:

– Cu cu!…

Betty khoái chí cười đỏ cả mặt.

Sự hoài nghi bắt đầu choán lấy tâm hồn Tuppence. Thế nào cũng phải có một chút sai lầm gì ở đây chứ. Mình không thể bỏ qua bất cứ động thái nào. Thật khó tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!

Để hình dung ra được ngôi nhà Vui Vẻ là đại bản doanh của ĐỘI QUÂN THỨ NĂM, người ta cần phải làm rối loạn bộ óc của nàng Bạch Tuyết Alice trong xứ sở những điều kỳ diệu.

Chú thích:

[1] Hy Lạp.

[2] Một vùng lãnh thổ ở Trung Á bao gồm những thung lũng Tigris và Euphrate và toàn bộ đất nước nằm ở giữa. Méso trải dài từ Bắc Kazakhstan cho tới Tây nam Vịnh Persian, giới hạn bởi dãy núi Zagros từ phía Đông tới phía Nam qua những sa mạc của Syrie và Ả Rập đồng thời cả một phần lớn lãnh thổ của Iraq ngày nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.