Người đọc

Chương 17



Cuối tháng Bảy thì án được tuyên. Hanna lĩnh án chung thân. Những người kia bị phạt tù.

Phòng xử án đầy kín người như hôm khai mạc. Nhân viên tòa án, sinh viên trường tôi và một trường địa phương, một lớp phổ thông, phóng viên trong và ngoài nước và những người vẫn luôn có mặt tại các phòng xử án. Ồn ào. Khi các bị cáo được dẫn vào, mới đầu không ai chú ý đến họ. Nhưng sau đó khán giả im bặt, những người im tiếng đầu tiên ngồi ở hàng ghế trước, gần các bị cáo. Họ hích người ngồi bên cạnh và quay xuống những người ngồi đằng sau họ. “Nhìn kìa.” Họ thì thào, và những người nhìn lên cũng im tiếng, hích người bên cạnh, quay xuống hàng sau và thì thào “Nhìn kìa”. Cuối cùng, phòng xử án im phăng phắc.

Tôi không rõ, liệu Hanna có biết mình trông ra sao, liệu cô thậm chí có định xuất hiện như thế. Cô mặc một bộ đồ đen, áo sơ mi trắng, và kiểu may cộng với cà vạt trên sơ mi làm cô trông như mặc đồng phục. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đồng phục của phụ nữ làm việc cho SS. Nhưng tôi nghĩ, cũng như tất cả khán giả nghĩ rằng phụ nữ làm việc cho SS có bộ đồng phục như thế, và việc đó chính là lý do khiến Hanna bị truy tố.

Khán giả lại bắt đầu thì thào. Nhiều người công phẫn ra mặt. Họ cho rằng Hanna phỉ báng phiên tòa, bản án và cả họ, những người đến nghe tuyên án. Họ làm ồn lên, vài người réo lên cho Hanna biết họ nghĩ gì về cô. Cho đến khi hội đồng xét xử tiến vào và thẩm phán đọc lời tuyên án sau khi bối rối đưa mắt nhìn về phía Hanna. Hanna đứng nghe, dáng đứng nghiêm và bất động. Trong khi đọc lý do bản án thì cô ngồi. Tôi không rời mắt khỏi đầu và gáy cô.

Đọc bản án mất mấy tiếng. Khi vụ xử kết thúc và các bị cáo bị dẫn đi, tôi đợi xem Hanna có nhìn về phía tôi. Tôi vẫn ngồi chỗ mọi khi. Nhưng cô nhìn thẳng và nhìn xuyên qua tất cả. Một ánh mắt kiêu hùng, thương tổn, lạc lõng và mệt mỏi vô biên. Một ánh mắt không muốn thấy ai, không muốn thấy gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.