Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 2



Thường thì một con ma sẽ ẩn mình ở đâu?
Trong một nơi tối tăm và ít bị thăm viếng. Trên tầng áp mái. Hoặc là, trong trường hợp này, ở dưới hầm nhà. Và mình là người nhận công việc bạc bẽo là trục nó ra khỏi đó.
Mila nhìn xuống và nhận thấy những vết xước trên lớp ván sàn, dấu hiệu cho biết cái tủ thường xuyên bị dịch chuyển. Di chuyển sang bên hông tủ sách, cô trông thấy cánh cửa. Cô luồn ngón tay vào trong khe hở và kéo cái tủ ra. Các món đồ lưu niệm kêu lanh canh, tủ sách nghiêng đi một cách đáng sợ, nhưng Mila đã tạo ra được một khoảng hở đủ rộng để lách người qua.
Khi cô mở cánh cửa, ánh sáng ban ngày tràn vào trong cái hốc bí mật. Nhưng cô vẫn có cảm giác bóng tối trong đó chỉ trực chờ tấn công mình. Cánh cửa được lót cách âm nhằm ngăn chặn tiếng ồn từ bên ngoài hoặc nhốt chúng vào bên trong.
Trước mắt Mila là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nằm giữa hai vách tường bằng bê tông thô.
Cô rút một chiếc đèn pin nhỏ trong túi ra, rồi đi xuống trong trạng thái cảnh giác, cơ bắp cô căng lên, sẵn sàng hành động.
Sau vài bậc thì cầu thang rẽ sang bên phải và hình như dẫn vào phần chính của căn hầm. Khi xuống đến nơi, Mila thấy mình ở trong một gian phòng tối mò. Cô lia đèn pin qua lại, rọi sáng nhiều đồ đạc đáng lẽ không nên ở dưới này: một bàn thay tã, một chiếc cũi, và một cái giường trẻ con. Từ trong giường phát ra một âm thanh điều đặn.
Một âm thanh sống động.
Mila chầm chậm tiến đến gần, cẩn trọng đặt từng bước chân để không đánh thức sinh vật đang ngủ. Hệt như một con ma, nó cuộn mình trong một tấm vải, quay lưng về phía cô. Một cái chân bé xíu lộ ra. Cái chân cho thấy dấu hiệu suy dinh dưỡng. Việc thiếu thốn ánh sáng đã cản trở sự phát triển của nó. Da nó tái mét. Chắc nó chỉ chừng một tuổi.
Mila phải chạm vào để chắc chắn đó là người thật.
Có một mối liên hệ giữa thứ đang ở trước mắt Mila, vấn đề sinh dưỡng và nụ cười giả tạo của bà Conner. Không phải bà ta bị béo phì. Mà là có thai.
Sinh linh bé nhỏ cựa mình vì bị ánh đèn đánh thức. Nó quay về phía Mila, tay ôm chặt một con búp bê vải. Mila tưởng đứa bé sẽ khóc, nhưng nó chỉ nhìn cô. Rồi nó mỉm cười.
Con ma có đôi mắt rất to.
Nó giơ tay về phía Mila, đòi bế. Cô chiều theo. Sinh linh nhỏ bé lập tức ôm chặt lấy cổ Mila. Chắc nó cảm thấy cô đến đây để cứu mình. Cô nhận thấy mặc dù sức khỏe kém, đứa trẻ khá sạch sẽ. Nó vẫn được chăm sóc. Sự chăm sóc này cho thấy một mâu thuẫn giữa yêu thương và thù ghét – giữa thiện và ác.
– Con bé thích được bế lắm.
Đứa bé nhận ra giọng nói ấy và sung sướng vỗ vỗ hai tay vào nhau. Mila quay lại. Bà Conner đang đứng ở chân cầu thang.
– Ông ấy không giống như những người khác. Ông ấy luôn muốn kiểm soát mọi thứ, còn tôi, tôi không muốn làm ông ấy thất vọng. Khi ông ấy phát giác chuyện tôi có bầu, ông ấy đã không nổi khùng. – Bà nói về người chồng của mình, nhưng tránh không nói đến tên ông ta. – Ông ấy không bao giờ hỏi tôi bố đứa bé là ai. Cuộc sống của chúng tôi lẽ ra rất hoàn hảo, nhưng tôi đã làm hỏng các kế hoạch của ông ấy. Chính điều ấy mới làm ông ấy bực mình, chứ không phải vụ ngoại tình.
Mila sững người, câm lặng nhìn bà ta. Cô không biết phải phán xét người đàn bà này như thế nào. Bà ta không tỏ ra tức giận, thậm chí bà ta không ngạc nhiên khi phát hiện một người lạ ở dưới tầng hầm. Như thể bà ta đã chờ đợi điều này từ lâu rồi. Có lẽ bà ta cũng chờ đợi một sự giải thoát.
– Tôi đã cầu xin ông ấy để tôi đi phá thai, nhưng ông ấy không muốn. Ông ấy bắt tôi giấu diếm việc mang bầu với tất cả mọi người, và trong suốt chín tháng trời tôi đã nghĩ ông ấy muốn giữ đứa bé. Thế rồi một hôm, ông ấy đã chỉ cho tôi căn hầm đã được cải tạo này, và lúc đó tôi mới vỡ lẽ. Khinh bỉ tôi còn chưa vừa lòng, ông ấy muốn trừng phạt tôi.
Mila cảm thấy cổ họng thắt lại vì phẫn nộ.
– Ông ấy đã bắt tôi đẻ con dưới này, rồi để lại đứa bé ở đây. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhắc đi nhắc lại là chúng tôi có thể bỏ đứa bé trước một đồn cảnh sát hoặc một bệnh viện, sẽ chẳng có ai biết. Nhưng ông ấy chẳng buồn trả lời tôi nữa.
Đứa bé trên tay Mila mỉm cười. Dường như chẳng có điều gì làm nó phiền lòng.
– Thỉnh thoảng vào ban đêm, khi ông ấy vắng nhà, tôi đưa con bé lên trên kia, và cho nó xem hai chị đang ngủ. Tôi nghĩ chúng cũng cảm nhận được sự hiện diện của em gái mình, nhưng lại tưởng là mơ.
Hoặc ác mộng, Mila tự nhủ khi nhớ lại con ma trong những bức tranh vẽ và câu chuyện kinh dị. Cô đã nghe đủ. Cô quay lại chiếc giường để nhặt con búp bê và rời khỏi chỗ này thật nhanh.
– Nó tên là Na. – Bà Conner nói. – Ít ra thì đó là cái tên mà con bé đặt cho nó. Tôi là mẹ kiểu gì, nếu không biết tên con búp bê ưa thích nhất của con gái mình?
Vậy còn con bé, nó có tên chứ? Mila tò mò muốn biết, nhưng cô không hỏi. Thế giới bên ngoài chẳng biết gì về sinh linh bé nhỏ này. Cô không thể hình dung điều gì sẽ xảy ra nếu mình không xuất hiện.
Chẳng ai đi tìm kiếm một đứa bé không tồn tại.
Cảm nhận được sự ghê tởm trong ánh nhìn của Mila, người phụ nữ tỏ ra phản đối.
– Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng chúng tôi không phải bọn sát nhân. Chúng tôi đã không giết con bé.
– Đúng. – Mila thừa nhận. – Các người chỉ chờ nó chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.