Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 38



Giây lát sau, Camilla Robertson quay lại cùng với đứa bé.
Chị đứng ru con để nó ngủ lại.
– Thằng bé không chịu được nóng, mà nói thật là tôi cũng thế. Năm nay Chúa đã cho chúng ta một mùa hè dài, xin vinh danh Người.
– Chị Camilla này, – Mila nối lại câu chuyện, – chị có nói chuyện lần nữa với người đàn ông trên điện thoại không?
– Chuyện đó xảy ra nhiều năm về sau. Tôi hai mươi lăm tuổi, và không thể nói là có một cuộc sống nề nếp. Khi đến tuổi trưởng thành, ngoại đã đẩy tôi ra khỏi nhà và bảo là không còn trách nhiệm gì với tôi nữa. Không lâu sau thì ngoại mất, và ngày nào tôi cũng cầu nguyện để bà lên thiên đường.
– Không nhà không cửa. – Berish chen vào. – Tôi đoán là mọi việc hẳn rất tồi tệ.
– Vâng, quả vậy. Lúc đầu, dù sợ hãi, tôi vẫn tin một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đợi mình. Chỉ có Chúa mới biết tôi nhầm lẫn đến mức nào… Đêm đầu tiên tôi ở ngoài đường, người ta đã cướp mất chút tiền ít ỏi mà tôi có. Ngày thứ hai, tôi phải đi cấp cứu với một chiếc xương sườn bị rạn. Sau một tuần lễ, tôi đã nhận ra cách duy nhất để sống sót là đi bán dâm. Một tháng sau, tôi đã khám phá bí mật của sự sung sướng trong cái địa ngục đó khi hít liều ma túy đầu tiên.
Càng nhìn người phụ nữ thanh thản trước mặt mình, Berish càng thấy khó mà tin được chị ta đang kể câu chuyện của bản thân.
– Tôi đã bị bắt nhiều lần, qua lại nhà tù và trại cai nghiện như đi chợ, nhưng vẫn cứ ngựa quen đường cũ. Thỉnh thoảng tôi không ăn gì trong nhiều ngày để có tiền mua thuốc. Tôi nhận thuốc thay cho tiền từ những khách hàng ít ỏi đủ can đảm để quan hệ với một đứa da bọc xương, đầu trụi tóc và mồm đầy răng sâu như tôi.
Trong khi Camilla nói, đứa bé dũi dũi tìm vú mẹ qua lần vải áo.
Cảnh tượng thuần khiết diễn ra trước mắt hai cảnh sát tương phản khủng khiếp với câu chuyện mà người phụ nữ kể lại.
– Tôi còn nhớ, vào một đêm đông, trời mưa như trút. Ngoài phố chẳng có ai, trong khi tôi muốn kiếm đủ tiền mua thuốc bằng mọi giá. Tôi chẳng biết đi đâu. Phần lớn thời gian tôi trải qua trong một thế giới song song. Không chỉ trong những lúc phê thuốc, mà cả những lúc khác, vì bản năng khiến tôi không thiết ăn uống ngủ nghê gì nữa, để chỉ khao khát phê ma tuý thôi. Trong mưa gió, tôi đành trú vào một buồng điện thoại công cộng. Tôi không còn nhớ mình đã ở trong đó bao lâu. Tôi ướt sũng và lạnh buốt. Tôi đã cố gắng làm ấm người bằng cách chà xát tay vào người, nhưng vô ích. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại công cộng đổ chuông. Tôi còn nhớ mình đã nhìn nó hồi lâu, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi để mặc nó đổ chuông, vì không có đủ can đảm để nhấc ống nghe. Linh tính trong tôi mách bảo rằng đây không phải một cuộc gọi nhầm số. Rằng ai đó đang tìm tôi.
Mila chờ đợi. Cô muốn để cho người phụ nữ có đủ thời gian cần thiết để cân nhắc, như thể chị ta đang ở trong buồng điện thoại kia và chuẩn bị nhấc cái ống nghe lên như đã làm nhiều năm về trước.
– Từ đầu tiên mà ông ta nói là tên tôi, Camilla. Tôi nhận ra giọng nói đó ngay tức khắc. Tôi nhớ ông ta đã hỏi tôi có ổn không, trong khi tôi biết ông ta đã có câu trả lời, thế là tôi bật khóc tức tưởi. Hai người không thể tưởng tượng nó nhẹ nhõm đến thế nào khi được khóc sau nhiều năm không rơi lệ dù có cả ngàn lí do để làm thế. Chỉ một giọt nước mắt thôi là tôi sẽ chết trong cái thế giới nghiệt ngã này, nên đó là điểm yếu duy nhất mà tôi không cho phép mình phạm phải. Đó là lần thứ hai, – người phụ nữ run run nói tiếp, – ông ta hỏi tôi: “Cô nghĩ sao nếu được sống một cuộc đời mới?”. Và tôi đã chấp nhận.
Đứa bé đã ngủ say trong vòng tay mẹ, thằng anh kế vẫn chơi trong một góc phòng. Ngoài vườn, ba đứa lớn chạy nhảy vui vẻ cùng với Hitch. Trong ngôi nhà nhỏ, Camilla được bao bọc bởi những thứ quý giá nhất đối với mình. Chị đã dồn tâm trí và sức lực xây dựng nên thế giới nho nhỏ này, như thể chưa bao giờ khao khát điều gì khác.
– Ông ta có giải thích những việc cô phải làm để có được một cuộc đời mới không? – Berish hỏi.
– Ông ta đã cho tôi những chỉ dẫn cặn kẽ. Tối hôm sau tôi phải mua thuốc ngủ và đến một khách sạn, ở đó một phòng đã được đặt trước với tên tôi.
Chi tiết mua thuốc ngủ khiến Mila và Berish càng chú ý hơn, có lẽ họ đang đi gần đến lời giải thích cho bí mật của những người mất ngủ. Nhưng họ tránh không nhìn nhau để không làm ảnh hưởng tới lời kể của Camilla.
– Tôi phải uống thuốc ngủ rồi nằm trên giường. – Camilla nói tiếp. – Sau đó, ông ta nói tôi sẽ thức dậy tại một địa điểm khác, nơi tôi có thể bắt đầu lại từ con số không.
– Vậy chị đã làm gì? Chị có đi đến đó không? – Mila hỏi, cô thấy khó mà tin được tất cả những chuyện này là thật.
– Có. Căn phòng đã được đặt trước với tên tôi. Tôi bước lên cầu thang, rồi mở cửa. Nó khá bẩn, nhưng ngoài chuyện đó ra thì chẳng có gì khiến tôi khó chịu hoặc cảm thấy nguy hiểm. Tôi cầm lọ thuốc ngủ và nằm dài trên giường, vẫn mặc nguyên quần áo. Tôi còn nhớ mình đã nhìn lên trần nhà với cái lọ trong tay. Tôi đã dùng ma tuý trong suốt bảy năm, nhưng lúc đó tôi lại thấy sợ việc nuốt một viên thuốc. Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, và liệu mình đã sẵn sàng cho một cuộc đời mới chưa.
– Sau đó chuyện gì đã xảy ra? – Berish hỏi.
– Với một sự tỉnh táo khiến bản thân mình cũng phải bất ngờ, tôi tự nhủ nếu không cố gắng để tự thoát ra thay vì buông mình vào khoản trống, chắc chắn tôi sẽ chết. Anh có hiểu không? Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra rằng, bất chấp bản năng tự huỷ hoại, tôi không muốn chết. Tôi đã đứng lên khỏi chiếc giường và ra về.
Bẻish rút từ trong túi ra bức chân dung dựng lại của Kairus và đưa nó cho người phụ nữ.
– Cô có bao giờ nhìn thấy người này chưa?
Camilla Robertson ngần ngừ trong một thoáng trước khi cầm lấy tờ giấy. Mắt chị ta nhìn vào khuôn mặt của gã đàn ông, nghiên cứu các đường nét trên khuôn mặt.
Berish và Mila nín thở.
– Không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Hai đặc vụ cố nén thất vọng.
– Chị Robertson này, vẫn còn hai, ba câu hỏi nữa, nếu chị không phiền. – Mila nói. – Chị còn nhận được những cuộc gọi khác không?
– Không bao giờ nữa.
Mila tin chị ta.
– Không còn cần thiết nữa. – Camilla nói thêm. – Sau lần trải nghiệm đó tôi đã đi cai nghiện, và lần này thì cai nghiêm túc. Ở đó tôi đã gặp mục sư Robertson, chúng tôi đã kết hôn. Như anh chị thấy, tôi đã tự mình vượt qua. – Camilla chốt lại câu chuyện với giọng đắc thắng.
Berish mỉm cười tha thứ cho tội tự mãn của người phụ nữ.
– Tại sao cô tố cáo người đàn ông này vài năm sau đó?
– Theo thời gian, tôi đã thay đổi quan điểm về ông ta. Tôi không còn chắc chắn về sự tốt đẹp trong ý đồ của ông ta.
– Điều gì khiến cô nghĩ như vậy?
– Tôi không biết chính xác. Khi tôi gặp chồng tôi, khi tôi nhìn thấy cách anh ấy tận tụy với người khác, tôi đã thắc mắc tại sao một người có ý định tốt lại phải giấu mình trong bóng tối. Với cả…
Mila và Berish chờ đợi.
– Chuyện này có gì đó… ang ác.
Berish cân nhắc một câu trả lời. Anh không muốn khiến Camilla cảm thấy mình vừa nói ra một câu vô nghĩa, vì anh cảm nhận được ý nghĩa của nó.
– Một điều cuối cùng. – Mila xen vào. – Chị có nhớ tên cái khách sạn đó và số phòng không?
– Tất nhiên rồi… – Camilla Robertson ngước mắt nhìn trần nhà như thể ký ức của chị ta nằm trên đó. – Phòng 317, khách sạn Ambrus.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.