Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 47



Vụ mất tích của Michael Ivanovic xảy ra vào thời kỳ mà hình ảnh những đứa trẻ thất lạc được in lên các hộp sữa.
Một ý tưởng đơn giản nhưng có thể rất hữu ích đối với việc tìm trẻ lạc. Mỗi sáng, mọi gia đình trên đất nước này đều ngồi vào bàn với khuôn mặt ấy. Nhờ cách làm này, các công nhân có thể ghi nhớ và báo cáo mọi sự xuất hiện đáng ngờ. Nếu đứa trẻ bị bắt cóc, thủ phạm sẽ cảm thấy bị truy lùng.
Tuy vậy, việc này cũng có một tác dụng phụ.
Đứa trẻ mất tích rốt cuộc được cả đất nước đón nhận. Nó là đứa con, đứa cháu được người ta lo lắng và cầu nguyện cho mỗi tối. Họ chờ đợi việc nó được tìm thấy một cách sốt ruột chẳng kém gì chờ đợi kết quả xổ số, với một niềm tin vững chắc là luôn có một người thắng cuộc.
Thế rồi một vấn đề được đặt ra: những nhà điều tra, và cùng với họ là những người sản xuất sữa, phải in hình ảnh đứa trẻ trên vỏ hộp sữa trong bao lâu? Thời gian càng trôi đi, cơ hội có một cái kết có hậu càng giảm xuống. Chẳng ai thích ăn sáng cùng với hình ảnh của một đứa trẻ có khả năng đã chết. Thế là một ngày nọ, hình ảnh những đứa trẻ mất tích biến mất. Nhưng không ai phản đối chuyện đó, họ thấy quên nó đi thì hơn.
Michael Ivanovic – với cái tên trìu mến là Michael bé bỏng – đã ở trên hộp sữa trong vòng mười tám tháng. Thằng bé đã ăn sinh nhật lần thứ sáu chỉ một tuần trước khi mất tích. Bố mẹ nó đang tiến hành ly dị. Truyền thông đã bóng gió rằng hai người họ bận tranh cãi để giành quyền chăm sóc cậu con trai duy nhất. Và ai đó đã tận dụng cơ hội để bắt cóc thằng bé.
Sự việc diễn ra vào một buổi chiều mùa xuân, trong khu vườn nhỏ ngay trước nơi làm việc của người mẹ. Michael chơi bập bênh. Trong một buồng điện thoại gần đó, mẹ cậu mải miết nói chuyện với người sắp trở thành chồng cũ của mình. Chị ta thề với các điều tra viên là mình không hề rời mắt khỏi con trai. Hơn nữa, tai chị ta vẫn nghe tiếng cót két của cái bập bênh.
Chỉ có điều thanh gỗ đã tiếp tục chuyển động mà không có Michael ngồi bên trên.
Một người lính cứu hoả ba mươi lăm tuổi đã bị bắt. Anh ta bị bạn gái tố giác khi cô này tìm thấy ở nhà họ chiếc áo thun kẻ sọc xanh trắng mà cậu bé đã mặc vào hôm bị mất tích. Anh ta thanh minh là mình đã nhặt được cái áo trong một thùng rác và giữ lại vì thằng bé đã trở nên nổi tiếng và anh ta thích được sở hữu một “kỷ vật của ngôi sao”. Lời khai của anh ta rốt cuộc đã được chấp nhận và anh ta chỉ bị buộc tội cản trở điều tra.
Ngoài chuyện đó ra thì không một manh mối nào tiết lộ số phận của Michael Ivanovic được tìm thấy trong suốt hai mươi năm. Không một dấu vết, dù là sai lạc. Không ai nói ra, nhưng mọi người đều tin cậu bé đã chết.
Như thường gặp trong những vụ việc cùng loại, một thông báo mật đã được chuyển đến tất cả các bác sĩ pháp y trên toàn quốc. Nó chứa đựng các mô tả giải phẫu bệnh cho phép nhận dạng cậu bé trong trường hợp phát hiện thi thể trẻ con. Thông báo có nhắc đến chi tiết chưa bao giờ được tiết lộ cho báo giới về dị tật nghịch đảo phủ tạng bẩm sinh của Michael Ivanovic.
Berish đóng hồ sơ lại. Anh đã có nó sau khi tải xuống từ cơ sở dữ liệu trực tuyến của Minh Phủ, nhờ mật khẩu do Mila cung cấp.
Nạn nhân thứ chín theo trình tự thời gian của Người ru ngủ, anh nhủ thầm.
Tuy vậy, hồ sơ không cho thấy bất kỳ manh mối nào về người có thể là mục tiêu hiện tại của Michael Ivanovic. Do Michael mất tích khi còn nhỏ tuổi, anh ta không thể xác định mục tiêu dựa vào trải nghiệm của bản thân, như trường hợp Roger Valin hay Nadia Niverman. Mối liên hệ giữa nạn nhân và sát thủ chắc sẽ mang tính ngẫu nhiên như trường hợp của Eric Vincenti hay André García.
Dẫu vậy, việc Kairus chọn môn đồ trẻ tuổi nhất cho nhiệm vụ lần này đồng nghĩa hắn muốn các điều tra viên phải làm hết sức mình để tìm ra hung thủ. Tại sao?
– Hắn muốn chúng ta cảm thấy không đủ năng lực. – Berish thốt lên thành tiếng. – Lần này, mục tiêu sẽ rất tham vọng đây.
Anh đã dành phần lớn thời gian của buổi chiều để nhốt mình trong phòng làm việc, chờ đợi một cú điện thoại từ tay hacker. Anh cất hồ sơ của Michael Ivanovic vào một ngăn tủ, xem giờ, rồi nhìn Hitch đang nằm bình thản trong cái góc của nó. Đã quá 6 giờ, cả chủ và chó đều đói.
Anh bật máy trả lời tự động trong điện thoại rồi cùng với Hitch đi ra ngoài mua gì đó để ăn.
Cách lối vào trụ sở vài bước chân có một quầy hàng bán bánh mì và nước. Hitch cực mê món hot dog. Chủ của nó tin chắc nguyên nhân là do tên gọi của món ăn.
Cả hai vào xếp hàng giữa những cảnh sát viên khác. Như thường lệ, Berish nhận được những cái nhìn khinh thường. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, anh cảm thấy nhột nhạt vì những cái nhìn ấy, như thể lớp áo giáp bảo vệ của mình đã bị yếu đi.
Nhận thấy sự căng thẳng của chủ, Hitch ngóc đầu lên sủa để chắc ăn là mọi thứ vẫn ổn. Berish vuốt mõm nó. Khi đến lượt mình, anh gọi hai chiếc hot dog, vài lát bánh mì kẹp cá ngừ và một lon Red Bull. Trên đường quay về, anh lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đã đổi thay. Lại cảm thấy mình được hoạt động sau chừng ấy năm cho anh cảm giác được sống. Sau hàng chục cuộc thẩm vấn mà anh lấy được lời thú nhận từ những tên giết người và tội phạm, anh biết mình không tệ hơn họ. Nhưng anh luôn tin rằng họ thú nhận tội lỗi của mình vì cảm thấy anh ngang hàng với họ.
Mình không có vẻ gì là cớm, do vậy họ mới thổ lộ với mình.
Nhưng giờ đây năng khiếu này đã bộc lộ bản chất thực sự của nó: một sự trừng phạt. Và một giọng nói trong đầu Berish tuyên bố đã đến lúc chấm dứt án phạt của anh.
Mày không còn phải trả giá nữa, Simon. Đã đến lúc mày trở lại làm cớm.
Miên man trong những suy nghĩ ấy, Berish đi qua các hành lang về phòng làm việc của mình với túi bánh trong một tay và lon Red Bull trong tay còn lại. Anh không nhận ra mình đã không cần phải giải phóng một tay để mở cửa phòng.
Chính Hitch đã lưu ý anh khi nó thấy cửa phòng mở sẵn.
– Chào cậu, Simon.
Suýt nữa Berish đánh rơi lon nước. Anh phải huy động tất cả khả năng kiểm soát của mình để tránh một cơn đau tim.
– Lạy Chúa tôi, Steph.
Người phụ trách Minh Phủ đang ngồi trước bàn làm việc của anh, hai chân bắt chéo.
– Tôi không có ý làm cậu giật mình, tôi xin lỗi. – Nói đoạn ông quay sang Hitch. – Lại đây nào, anh chàng đẹp trai.
Hitch chạy đến chỗ Stephanopoulos, ông đưa hai bàn tay ôm lấy đầu con chó và vuốt ve nó một cách trìu mến.
Berish định thần lại, anh đóng cửa và đặt cái hot dog vào bát ăn của Hitch.
– Khi người ta đã quen với việc bị phớt lờ, một vố bất ngờ có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy.
– Tôi thấy rồi! – Steph bật cười. – Tôi có gõ cửa mà, thề đấy. Tôi sẽ không vào trong này ngồi đợi cậu nếu không muốn thảo luận về một chuyện quan trọng.
Không rời mắt khỏi người thủ trưởng cũ, Berish hỏi trong lúc ngồi vào phía bên kia bàn:
– Ông ăn bánh mì không?
– Không. Nhưng cậu cứ ăn đi. Chuyện này sẽ lâu đấy.
Berish mở lon Red Bull và tu một ngụm.
– Được rồi, chuyện này là gì nào?
– Tôi sẽ không vòng vo, và tôi chờ đợi ở cậu một câu trả lời cũng thẳng thắn như thế.
– Đồng ý.
– Có phải cậu và Mila Vasquez đang tiến hành một cuộc điều tra chưa được cho phép?
– Sao ông không đặt câu hỏi này với Mila? Cô ấy là nhân viên của ông mà, không phải sao?
Steph tỏ ra không hài lòng với câu trả lời lấp lửng của Berish.
– Chính tôi là người đã bảo cô ấy đến gặp cậu.
– Tôi biết.
– Tôi không ngờ hai người lại về hùa với nhau. Cậu có biết cậu có thể làm tổn hại danh tiếng của cô ấy tại sở không?
– Tôi tin là cô ấy rất biết cách tự bảo vệ.
– Cậu chẳng biết cái quái gì đâu. – Steph lớn tiếng, thể hiện cơn bốc đồng thường thấy của mình. – Mila bị thu hút bởi bóng tối như bọn trẻ con bị hũ mứt lôi kéo ấy. Hồi còn bé, cô ấy đã trải qua những chuyện khủng khiếp. Những thứ mà cả tôi lẫn cậu không bao giờ có thể hình dung nổi, ơn Chúa. Mila có hai cách để thoát khỏi chúng: nhượng bộ nỗi sợ trong phần còn lại của cuộc đời, hoặc sử dụng nó như một nguồn lực. Cô ấy tự đưa mình vào những hoàn cảnh nguy hiểm vì cần đến chúng. Giống như những người cựu chiến binh muốn quay lại chiến trường. Nỗi sợ chết đã tạo ra một sự phụ thuộc.
– Tôi hiểu mà. – Berish ngắt lời ông. – Nhưng tôi cũng biết là cả ông và tôi sẽ không bao giờ thuyết phục hay kiềm chế được Mila.
Steph bực bội lắc đầu và nhìn xoáy vào mắt của tay đặc vụ.
– Cậu tin mình có thể bắt được Kairus chứ gì?
– Lần này thì đúng.
– Và cậu có giải thích với Mila lý do cậu muốn thanh toán nợ nần với Người ru ngủ chưa? – Steph ngừng lời một chút. – Cậu đã kể cho cô ấy nghe về Sylvia chưa?
Berish ngả người ra lưng ghế.
– Chưa. – Anh lạnh lùng đáp.
– Cậu có định kể hay không? Hay với cậu đó chỉ là một chi tiết không đáng kể?
– Tại sao tôi phải cho cô ấy biết chuyện đó?
Steph đấm xuống bàn làm Hitch giật bắn người.
– Chính vì nó đã làm cậu rơi xuống vực thẳm. Cậu đã trở thành một thằng khốn nạn, cậu đã phá hỏng sự nghiệp của mình và trở thành kẻ bị ruồng bỏ của trụ sở. Tất cả chỉ vì chuyện đã xảy ra cho Sylvia.
– Lẽ ra tôi phải bảo vệ Sylvia, nhưng…
– Nhưng Kairus đã bắt mất cô ấy.
Cô nghĩ sao nếu được sống một cuộc đời mới?
Câu nói của Người ru ngủ vang vọng trong căn phòng, nhưng chỉ Berish mới nghe được.
Có phải Sylvia đã đến phòng 317 khách sạn Ambrus? Có phải cô ấy đã đi thang máy lên tầng ba? Có phải cô ấy đã nhìn thấy lớp giấy dán tường màu đỏ thẫm? Đã bước đi trên lớp thảm có những bông hoa màu xanh? Và sau khi uống một liều thuốc ngủ, có phải cô ấy đã để Người ru ngủ đưa mình đi?
Cuối cùng Steph lên tiếng phá tan khoảng im lặng kéo dài:
– Điều gì tồi tệ hơn hả Berish? Để cho con quái vật đó đánh bại, hay đem lòng yêu nhân chứng duy nhất từng nhìn thấy mặt nó? Suy nghĩ cho kỹ đi.
– Lẽ ra tôi phải bảo vệ Sylvia. – Berish lặp lại như một cái máy hát bị vấp đĩa.
– Cậu ở cùng cô ta bao lâu? Một tháng? Cậu thấy bình thường khi phá hỏng phần đời còn lại chỉ vì thế thôi sao?
Berish im lặng.
Steph hiểu mọi chuyện là vô ích. Ông vuốt ve Hitch.
– Với tư cách là sếp chương trình bảo vệ nhân chứng, tôi cũng có trách nhiệm như cậu về chuyện đã xảy ra.
– Do vậy ông đã chôn vùi mình trong cái Minh Phủ đó.
Steph buột miệng cười chua chát, rồi đứng dậy và đặt tay lên nắm đấm cửa.
– Do một số người mất tích đã quay trở lại, cậu mong cô ấy cũng làm thế chứ gì? Tôi xin cậu, hãy nói là tôi nhầm đi, hãy nói là cậu không tin Sylvia còn sống đi.
Berish chịu đựng cái nhìn của người thủ trưởng cũ, không biết phải nói thế nào. Im lặng đè nặng lên căn phòng. Steph không bỏ cuộc, nhưng tiếng chuông điện thoại đã vang lên phá tan sự căng thẳng.
Tay đặc vụ chộp lấy ống nghe.
– A lô?
– Anh sẽ cực kỳ, cực kỳ thích tôi vì chuyện này đấy. – Tay nghệ nhân đào tẩu tuyên bố giữa tiếng máy móc công nghiệp.
– Anh có gì cho tôi đấy? – Berish hỏi, cố gắng không để lộ điều gì, vì Steph vẫn đang nhìn anh chằm chằm từ chỗ cánh cửa.
– Michael Ivanovic đã đi khám bác sĩ với tên giả cách đây khoảng một tháng.
– Anh chắc chứ?
– Nghe này, tay bác sĩ nhận ra Chúa trời đã ban cho mình một món quà và nhìn thấy khả năng viết một bài báo đăng trên tạp chí y học về một trường hợp nghịch đảo phủ tạng, do đó ông ta hỏi rất nhiều về tình hình quả tim của Ivanovic. Nhưng đối tượng của chúng ta phát hiện ra điều đó và bỏ về. Không chịu thua, tay bác sĩ đã đi theo đối tượng về tận nhà. Rõ ràng là Michael đã phát hiện ra ông ta, vì ngày hôm sau tay bác sĩ tội nghiệp đã chết cháy trong chiếc xe hơi của mình. Cảnh sát và bảo hiểm cho rằng vụ cháy dữ dội do chập điện đã không chừa cho người lái một cơ may thoát nạn nào. Ông ta thậm chí còn không kịp rời khỏi ghế lái. Các điều tra viên đã không làm hết sức mình, trước hết là do những tai nạn như vậy đã từng xảy ra, thứ đến là do tay bác sĩ không phải loại người có nhiều kẻ thù. Vụ việc đã được đóng lại. Nhưng tôi đã vào đọc các ghi chú trong máy tính xách tay của tay bác sĩ, và khi hiểu ra động cơ, tôi đã dựng lại được toàn bộ câu chuyện.
– Chờ chút đã. – Berish vừa nói vừa lấy tay che ống nghe. – Tôi hứa với ông sẽ kể cho Mila về Sylvia, và tôi sẽ làm mọi thứ trong chừng mực có thể để bảo vệ cô ấy.
– Cám ơn cậu. – Người phụ trách Minh Phủ đáp trước khi rời khỏi phòng.
Sau khi Steph ra về, Berish tiếp tục nói vào điện thoại.
– Anh có địa chỉ chứ?
– Tất nhiên rồi, anh bạn.
Berish ghi lại địa chỉ, trong lòng thầm hi vọng Michael Ivanovic vẫn còn sống ở đó. Anh đã chuẩn bị gác máy để gọi cho Mila thì giọng nói ở đầu dây bên kia ngăn anh lại.
– Còn một điều cuối cùng… Lẽ ra Ivanovic đã có thể chọn cả ngàn cách thức để trừ khử tay bác sĩ. Tuy nhiên, có một chi tiết suýt nữa đã khiến cảnh sát và bảo hiểm nghi ngờ.
– Chi tiết gì?
– Báo cáo ghi nhận hệ thống chốt cửa của chiếc xe đã bị hỏng hoặc bị phá. Ngoài ra, theo bác sĩ pháp y, tình trạng của thi thể cho thấy một vụ cháy từ từ, chứ không phải cháy nhanh. Tôi không loại trừ trường hợp kẻ sát nhân đã dự tính tất cả và ở lại cạnh đó để chứng kiến thảm kịch.
Berish nghĩ đến con chim lửa trong vở ba lê của Stravinsky.
– Theo anh Michael Ivanovic có thể là một tên cuồng lửa?
– Tôi nghĩ anh bạn của chúng ta thích nhìn người khác bốc cháy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.