Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 49



Mila và Berish nhận ra họ đã đến đúng chỗ khi nhìn thấy một đám đông tụ tập trên phố.
Hai người đã đến trước một tòa nhà sáu tầng. Tiếng chuông báo cháy réo vang và những người sống trong nhà đang bỏ chạy ra ngoài. Tuy nhiên không có đám khói nào.
Họ trông thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở phía ngoài tòa nhà. Cửa xe phía tài xế mở toang, đèn chớp của cảnh sát trên nóc xe nhấp nháy liên hồi.
– Cảnh sát tuần tra trong khu vực đã đến trước chúng ta. – Mila nói trong lúc xuống xe.
Cô nhìn thấy người gác cổng của tòa nhà đang giúp đỡ mọi người chạy ra ngoài. Hai người đến chỗ anh ta và chìa phù hiệu cảnh sát ra. Hitch bám theo họ sát gót.
– Đám cháy ở đâu vậy? – Mila hỏi.
– Tôi không biết, nhưng các thiết bị báo khói cho biết đó là một căn hộ ở tầng bốn.
– Ai sống ở đó vậy?
– Một quan chức lớn của địa phương, tên là Gurevich. Ông ta sống một mình.
Nghe thấy tên của viên thanh tra, Mila và Berish tái mặt.
– Chuyện gì đã xảy ra?
– Khi chuông báo cháy kêu, tôi lập tức ra ngoài này để giúp mọi người di tản. Một đồng nghiệp của anh chị đã lên trên đó rồi.
– Đây là lối vào duy nhất à?
– Không, còn một cửa ở phía sau.
– Như vậy là anh không thấy người lạ mặt nào ra khỏi tòa nhà…
– Không, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này tôi không dám chắc điều gì.
Berish nhìn Mila.
– Cô gọi cho Klaus Boris đi, để anh ra đưa đội đặc nhiệm đến.
Mila gật đầu.
– Thế còn chúng ta, chúng ta làm gì?
– Leo lên đó, tất nhiên rồi.
Chuông báo cháy vang dội trong cầu thang tòa nhà, âm thanh của nó lúc này càng không thể chịu đựng nổi.
Berish ra hiệu cho Hitch ngồi đợi. Con chó vâng lệnh ngay.
Khi đã lên đến nơi, Mila lập tức nhận thấy cửa ra vào căn hộ của Gurevich đang mở hé. Cô và Berish gật đầu với nhau rồi mỗi người nép vào một bên cửa. Họ gật đầu ba lần để đếm ngược, sau đó Berish bước qua ngưỡng cửa, súng chĩa ra phía trước. Mila yểm trợ phía sau.
Căn hộ chìm trong bóng tối, từ ngoài cửa họ không nhìn thấy một ai. Hai người tiến lên vài bước. Không có lửa, cũng chẳng có khói. Tuy nhiên, một mùi khét tỏa ra từ hành lang đối diện với hai người. Mila nhận ra đây không phải là một mùi thường gặp của một đám cháy. Nó có mùi chua và hăng. Cô sực nhớ đến cái mùi bốc lên từ da mình khi cô dùng bàn là dí vào để tự tạo ra cơn đau mình cần.
Berish đưa một tay lên bịt miệng để ngăn cơn buồn nôn. Anh cũng đã nhận ra. Sau đó anh ra hiệu cho cả hai cùng tiến lên.
Đồ đạc và tranh trang trí đều theo kiểu cổ. Tất cả nhuốm màu thâm trầm của quá khứ. Giấy dán tường tối màu và thảm trải sàn cũng góp thêm sự trịnh trọng cho căn hộ.
Hành lang chính giống như một phòng trưng bày của bảo tàng. Nhưng hai người không có thời gian để tự hỏi làm thế nào một thanh tra cảnh sát lại có thể sống trong sự xa hoa đến thế. Họ tiếp tục di chuyển.
Họ đến đứng trước một phòng ngủ. Cửa phòng đang mở, một lằn sáng trải dài trên mặt sàn phía trước hai người. Họ lặp lại quy trình đếm ngược.
Một lần nữa Berish đi vào trước. Mila nhìn thấy nét mặt hãi hùng của anh.
Hai con người đang nằm cạnh nhau trong phòng.
Tay cảnh sát tuần tra nằm trên tấm thảm lấm máu chảy ra từ vết thương nơi cổ họng. Anh ta nằm ngửa, mặt quay về phía họ, bất động.
Gurevich gần như không nhận dạng được. Làn khói kinh tởm bốc lên từ da thịt anh ta. Đôi mắt trợn trắng trên khuôn mặt cháy xém nhìn thẳng lên trần. Mila tưởng anh ta đã chết, nhưng tròng mắt anh ta dịch chuyển về phía cô, như thể đã nhận ra người quen.
– Anh lo tay cảnh sát. – Mila hét toáng lên với Berish để át tiếng chuông báo cháy. – Tôi sẽ lo Gurevich.
Cô quỳ gối cạnh tay thanh tra, không biết phải làm gì để làm dịu sự đau đớn của anh ta.
Quần áo của anh ta dính chặt vào da và tạo thành một thứ giống như dung nham nóng bỏng. Cách đó không xa, một tấm rèm nhung đã bị xé rách. Có lẽ người cảnh sát tuần tra đã dùng nó để dập ngọn lửa trước khi bị Ivanovic tấn công. Mila cũng nhìn thấy chiếc can mà tên cuồng lửa đã sử dụng để đựng chất gây cháy.
Mila quay về phía Berish. Không rời mắt khỏi cánh cửa, anh đang cúi xuống người cảnh sát tuần tra và xem anh ta có còn thở chút nào không. Giây lát sau anh đứng dậy và lắc đầu.
– Gurevich vẫn còn sống. – Mila khẳng định.
– Đội tuần tra đang đến, chắc chắn là cùng với một xe cứu thương.
– Chúng ta không biết Ivanovic có còn trong toà nhà hay không. Hắn ta có thể có vũ khí, hắn đã cắt cổ người xấu số này. Chúng ta cần phải xác minh giả thuyết này.
Mila có thể nhận thấy Berish cũng đang cố vạch ra một kế hoạch.
– Một trong hai chúng ta phải đi xuống để giải thích tình hình cho các đồng nghiệp. – Anh nói.
Đúng lúc đó, Gurevich nắm lấy bàn tay của Mila.
– Gurevich đang bị sốc. Anh là người đi xuống thì tốt hơn. – Cô nói.
– Tôi sẽ dùng điện đàm để yêu cầu trung tâm cho tôi liên lạc trực tiếp với nhân viên cứu thương trên xe, như thế tôi có thể trực tiếp thông báo cho họ tình hình thương tích của Gurevich. Cô đừng liều lĩnh gì hết, đồng ý không?
Cô cảnh sát thấy trong giọng nói của Berish có một sự che chở lạ lùng. Anh khiến cô nhớ đến Steph.
– Đồng ý. – Mila nói để anh yên lòng.
Berish vừa bước xuống cầu thang vừa quay nhìn sau lưng. Người gác cổng đã nhắc đến một cổng sau, có thể Michael Ivanovic đã dùng nó để tẩu thoát.
Anh thấy Hitch ở đúng chỗ ban nãy.
Khi cả hai ra khỏi tòa nhà, Berish trông thấy ở phía cuối đường nhiều ánh đèn nhấp nháy đang tiến đến.
Chiếc xe hơi đầu tiên của cảnh sát liên bang dừng lại gần đám đông những người đang quan sát quang cảnh. Ba người đàn ông từ trên xe bước xuống. Họ mặc đồng phục của lực lượng đặc nhiệm, trong đó có một trung sĩ. Berish tiến đến chỗ họ mà không nghĩ ngợi gì.
– Vụ việc diễn ra ở tầng bốn. Một cảnh sát đã chết, thanh tra Gurevich bị thương nặng. Đặc vụ Mila Vasquez đang trông chừng thanh tra. Hung thủ tên là Michael Ivanovic, chắc chắn có vũ khí. Có thể hắn đã chuồn mất, nhưng tôi không loại trừ hắn vẫn còn trong tòa nhà. – Nhận thấy viên trung sĩ đã nhận ra mình và đang tự hỏi kẻ bị ruồng bỏ của sở cảnh sát đang làm gì ở hiện trường, Berish nói tiếp. – Hãy bảo người của các anh lùng sục trong đám đông hiếu kỳ. – Anh chỉ ta về phía đám người. – Kẻ sát nhân là một tên cuồng lửa, có thể hắn vẫn còn ở quanh đây để thưởng thức tấn tuồng.
– Vâng. Một chiếc xe cứu thương đang đến. – Viên trung sĩ đáp, rồi truyền lệnh cho người của đội đặc nhiệm đang tập trung trước tòa nhà.
Để không làm quẩn chân họ, Berish tiến về phía chiếc xe tuần tra đang bị bỏ mặc của tay cảnh sát xấu số. Anh ngồi vào ghế lái và cầm lấy bộ đàm.
– Trung tâm, đặc vụ Berish đây. Lập tức nối liên lạc cho tôi với nhân viên y tế trên chiếc xe cứu thương đang được điều đến nhà riêng của thanh tra Gurevich.
Trong khi chờ đợi để được kết nối với nhân viên y tế, Berish sốt ruột gõ gõ ngón tay vào bộ đàm và nhìn qua kính chắn gió. Đám người hiếu kỳ đang đông dần lên.
Michael Ivanovic đang ở đâu? Giấu mình giữa những khuôn mặt kia để quan sát anh chăng? Có lẽ hắn muốn ngửi thấy thứ mùi vẫn còn đầy trong hai lỗ mũi anh – mùi khói và thịt người. Thứ mùi mà anh nghĩ mình sẽ khó có thể quên được.
– Đội cứu thương đây. Hai – sáu – sáu. – Một giọng nam vang lên trong bộ đàm. – Tình hình thế nào? Hết.
– Chúng tôi có một người bị bỏng. Ông ta thở khó, tổng trạng nguy kịch, nhưng còn tỉnh. Hết.
– Nguyên nhân bỏng là gì? Hết.
– Một hỗn hợp hoá chất, hình như vậy. Vụ việc do cố ý, tác giả là một kẻ cuồng lửa. Hết.
Vừa nói, Berish vừa lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu.
Anh thấy Hitch đang rối rít ở phía sau xe và nghe thấy tiếng nó sủa.
Do tiếng chuống báo cháy và tiếng bộ đàm, anh đã không để ý tiếng sủa của Hitch.
– Nguyên nhân gây bỏng đã được khống chế chưa? Hết.
Nhưng Berish không nghe câu hỏi mà tập trung chú ý vào sự việc ở phía sau chiếc xe tuần tra.
– Anh có hiểu câu hỏi không? Hết.
– Tôi gọi lại sau.
Berish bỏ bộ đàm xuống ghế, rời khỏi xe và đi vòng ra phía sau. Hitch càng lồng lộn hơn, anh nhận ra nó đang chú ý vào cốp xe.
Hắn ở đây, anh tự nhủ.
Michael Ivanovic giấu mình để tránh bị bắt. Đáng lẽ hắn có thể chọn một nơi thích hợp hơn.
Berish đưa mắt tìm kiếm các đồng nghiệp, nhưng không có ai nhìn về hướng anh. Anh phải hành động một mình. Anh rút súng ra và cầm nó thật chắc. Bằng một động tác dứt khoát, anh nhấn nút mở cốp và chĩa súng vào bên trong.
Khi nắp cốp bật mở trước mặt Berish, anh ngửi thấy một mùi quen thuộc. Người nằm bên trong cũng bị bỏng nhưng nhẹ hơn so với Gurevich.
Anh ta còn tỉnh và trần như nhộng.
Người đàn ông ở trước mặt Berish không phải là Michael Ivanovic. Anh ta không mặc đồng phục, nhưng Berish nhớ đã từng thấy anh ta ăn sáng ở tiệm ăn Tàu.
Trong một tích tắc anh chợt hiểu ra đầu đuôi các sự việc, như thể xem một bộ phim đang được chiếu trong đầu. Ở cảnh cuối phim, anh đã cúi xuống để lắng nghe tiếng tim đập của người cảnh sát bị thương, rõ ràng là hơi vội vàng. Tiếng chuông báo cháy đinh tai khiến việc nghe tim của anh bị trở ngại. Nhưng hơn hết, anh đã nghe nhầm bên. Bên trái.
Trái tim của một người bị nghịch đảo phủ tạng nằm bên phải, Berish nhủ thầm. Anh ngước mắt nhìn lên tầng bốn của tòa nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.