Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 51



Nỗi ám ảnh là sự thoái hóa của một thói quen.
Như thể cơ chế trong đầu vốn đã quen với việc lặp lại các hành động bỗng dưng bị hỏng hóc, và cứ thực hiện mãi một hành động, gán cho nó một giá trị không thể thay thế và gần như sống còn.
Tuy nhiên chữ “gần như” này chứa đựng cơ hội chấm dứt sự lặp lại, giải phóng con người khỏi tình trạng cầm tù về mặt tâm lý bởi chính đầu óc của mình.
Ngày mà Simon Berish nghiền ngẫm thấu đáo cái định nghĩa được anh suy diễn từ môn nhân học ấy, anh cũng nhận ra không có sự giải thoát nào dành cho mình, và anh sẽ tiếp tục nhớ tới Sylvia cho đến hết đời.
Ái tình tiêm nhiễm kỷ niệm vào tất cả mọi thứ, anh thường tự nhủ như thế. Tình yêu cũng giống như một sự bức xạ.
Mỗi lần anh chạm vào một đồ vật có liên hệ đến giai đoạn ngắn ngủi trải qua cùng nàng – món đồ mà nàng đã sử dụng, cầm nắm, vuốt ve – thì năng lượng tiêu cực vô tình trong nó lại truyền vào bàn tay anh, lần ngược theo cánh tay rồi chui vào trái tim anh.
Một giờ trước khi Sylvia bước vào trong đời anh, Berish đang gọt khoai tây để nấu bữa tối. Anh đã làm gà xong. Tuy không phải là một đầu bếp giỏi, anh cũng vẫn tự xoay xở được.
Đó là một buổi chiều tháng Sáu, ánh sáng trong thành phố đã thay đổi, tông màu xám và vàng của tháng Năm đã chuyển sang sắc hồng và xanh da trời. Hai mươi độ chỉ là dấu hiệu báo trước mùa hè sắp đến, một nhiệt độ đủ dịu để người ta không cần phải bận tâm. Qua khung cửa sổ rộng mở của căn bếp, anh nghe thấy tiếng trẻ con ríu rít trong sân chơi. Tiếng nhạn gọi nhau thấp thoáng xa xăm. Chiếc radio được bật ở một kênh chuyên phát những ca khúc kinh điển: The Man I Love của Billie Holiday, I Wish I Knew How it Would Feel to Be Free của Nina Simone, It Don’t Mean a Thing của Duke Ellington và Moanin’ của Charles Mingus.
Trên người đóng bộ quần jean và sơmi màu xanh da trời, khoác thêm chiếc tạp dề màu vàng rơm lố bịch với diềm xếp phía trước, Simon Berish di chuyển qua lại giữa bàn bếp và lò nướng với sự duyên dáng của một vũ công. Và như thể chưa đã, miệng anh còn huýt sáo nữa.
Không hiểu sao anh cảm thấy sảng khoái một cách lạ lùng.
Anh thích công việc và cuộc sống của mình. Anh cảm thấy hài lòng. Sau hai năm trong quân ngũ, anh nhận ra bước tiếp theo tất yếu là gia nhập ngành cảnh sát. Trong khóa đào tạo của mình, anh nổi bật hơn đám bạn học, tiến bộ nhanh chóng chỉ trong một thời gian ngắn và trở thành đặc vụ sớm hơn dự kiến. Việc được phân về chương trình bảo vệ nhân chứng dưới quyền chỉ đạo của thủ trưởng Stephanopoulos là lớp kem trên chiếc bánh của cả một năm khó quên.
Vậy nên trong bếp của căn hộ cũ nằm giữa một khu dân cư bình thường, anh có mọi lí do để hạnh phúc, tận hưởng mùi gà quay cùng Mingus, Ellington, Nina Simone và Billie Holiday. Suốt đời anh sẽ không quên khoảng khắc ấy. Bởi một giờ sau đó, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi. Những gì từng làm anh hài lòng trước khi gặp Sylvia sẽ chỉ còn mang tính chất an ủi.
Simon Berish thuê căn hộ từ một tuần trước đó bằng một cái tên giả. Anh có khoản tiền cần thiết từ quỹ của chương trình bảo vệ nhân chứng. Anh đã được cung cấp tiền để chi tiêu hàng ngày, cũng như giấy tờ và thẻ bảo hiểm xã hội giả.
Căn hộ có trang bị sẵn đồ đạc, nhưng Simon vẫn tổ chức một cuộc chuyển đồ nho nhỏ vào sáng hôm đó với các thứ đến từ ngôi nhà thật sự của anh, nhằm thu hút sự chú ý của hàng xóm đối với người chủ mới của căn hộ 37G.
Bí quyết để không bị chú ý chính là để cho mọi người trông thấy mình.
Nếu anh âm thầm dọn đến, mọi người sẽ dòm ngó anh chàng thuê nhà bí ẩn đến từ một nơi không ai biết. Tin đồn là mối nguy hiểm tồi tệ nhất trong công việc của anh, chúng lan truyền với vận tốc ánh sáng. Tốt hơn là không để mình trở nên khác biệt.
Chẳng ai đi dò xét hay quan tâm đến bạn, nếu bạn có một cuộc sống giống như của họ.
Thế là, sau khi dỡ mọi thứ từ chiếc xe tải xuống, anh mở toang cửa để xua đi mùi ẩm thấp và bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Sau khi người chồng tận tụy lo xong tổ ấm cho gia đình nhỏ thì chỉ còn thiếu mỗi người vợ. Ở đây có một vấn đề.
Anh chưa bao giờ gặp cô vợ ấy.
Anh đã đọc tập hồ sơ mà Steph đưa cho. Đây không phải là nhiệm vụ đầu tiên của anh, nhưng cho đến khi ấy anh chưa bao giờ đóng vai người chồng.
“Nó cũng giống như hôn nhân qua mai mối thôi mà, cậu hiểu không?”. Thủ trưởng Steph đã giải thích như thế lúc ấn vào tay anh chiếc nhẫn cưới mạ vàng.
Căn hộ nằm ở tầng trệt. Vị trí này tưởng như dễ bị nguy hiểm, nhưng anh đã cố ý chọn nó để có thể dễ dàng trốn thoát khi cần.
“Khi cần bảo vệ một nhân chứng, đừng có chơi trò anh hùng, hãy chạy trốn cùng người đó”. Steph luôn nói với anh như thế.
Khi chuông cửa vang lên, Simon ngừng rửa dụng cụ nấu nướng và lau tay vào tạp dề, rồi tháo nó ra để đi đón cô vợ bé nhỏ đang đứng ngoài cửa chung cư.
Tại đó, bên cạnh điện thoại nội bộ, một Joanna Shutton tóc vàng rực tặng anh một nụ cười mê hồn, như mọi khi. Berish tự hỏi vì sao chị vẫn phòng không dù xinh đẹp đến thế. Các đồng nghiệp nam cảm thấy e dè trước sắc đẹp của chị, và có lẽ vì vậy mà họ gọi Joanna bằng biệt danh “Thẩm phán”. Về phần mình, Simon thấy chị dễ thương và rất giỏi.
– Trông cậu khỏe khoắn chưa kìa! – Joanna reo lên với Simon. – Có vẻ như cuộc sống lứa đôi của cậu rất hạnh phúc.
Họ cùng cười như thể đã quen biết nhau từ lâu.
– Xem tôi vừa đi đón ai ở ga tàu về này. Cô ấy bảo là rất nhớ cậu đấy. Chăm sóc cô ấy tận tình nhé.
Joanna tránh qua một bên, và Simon nhìn thấy một phụ nữ đang đứng yên trên vỉa hè. Mái tóc đen thắt bím, chiếc áo khoác màu xanh quá rộng đối với thân hình gầy guộc. Một tay cô xách chiếc vali có trọng lượng khiến cô hơi nghiêng người, tay kia nắm lại để không làm tuột chiếc nhẫn quá rộng – họ đã không tìm được chiếc vừa ngón tay cô.
Sylvia nhìn quanh với vẻ mặt buồn bã và ngơ ngác.
Simon tươi cười bước đến chỗ cô gái. Sylvia để cho anh vòng ta ôm mình. Anh hôn lên má cô, thì thào:
– Vòng tay ôm tôi đi, không nên làm hỏng việc ngay từ đầu.
Sylvia không đáp, cô chỉ bỏ vali xuống và làm theo lời anh. Tuy nhiên, cô kéo dài cái ôm hơn mức cần thiết. Simon hiểu cô không muốn buông anh ra, anh cảm nhận được sự sợ hãi của Sylvia trong khi hai tay cô quắp chặt lấy anh.
Cử chỉ đó thôi cũng đã đủ. Anh chàng đặc vụ đã nhận ra mình sẽ che chở cho Sylvia hơn cả bổn phận phải làm.
Sau khi đã chắn chắc họ không cần gì nữa, Joanna liền ra về. Trước khi đi, chị kéo riêng Simon ra một chỗ và nói:
– Cô ấy khá dao động. Tôi sợ thần kinh cô ấy không chịu được. Cô ấy có thể làm hỏng vỏ bọc của cậu.
– Sẽ không có chuyện đó đâu.
– Dẫu sao thì, mọi chuyện đã có thể tệ hơn đối với cậu. – Joanna bình phẩm, không giấu vẻ ranh mãnh. – Cô ấy cũng xinh phết. Cậu còn nhớ khi Steph bắt tôi “cưới” tay lập trình viên máy tính đầu đầy gàu và đeo cặp mắt kính dày như hai cái đít chai không? Cậu đúng là may. Ơ kìa, cậu đỏ mặt đấy à?
– Đỏ thì sao! Nghiêm túc nhé, chị có nghĩ Người ru ngủ sẽ đến tìm cô ấy không?
– Chúng ta còn không biết hắn có thực sự tồn tại hay không. Lẽ ra tôi không nên nói điều này, nhưng… hắn làm tôi sợ.
Chị nói thật. Joanna Shutton là một cảnh sát không bao giờ biết sợ là gì. Ít ra chị ta chưa bao giờ thú nhận chuyện đó. Nhưng vụ án này đã làm Joanna thay đổi. Bức chân dung của Người ru ngủ đã làm tất cả bọn họ căng thẳng.
Những đường nét trẻ con, đôi mắt im lìm nhưng sâu đến nỗi dường như chúng sống động.
Họ là những cảnh sát giỏi nhất mà trụ sở có thể giao phó cho một vụ điều tra. Con quái vật có khuôn mặt trẻ thơ là đối thủ hoàn hảo với họ.
– Tôi xong việc sau một tiếng nữa. – Joanna chốt lại. – Nếu cậu cần gì, tối nay đã có tay cảnh giới mới. Anh ta tên là Gurevich, anh ta gây được ấn tượng tốt với tôi đấy.
Sylvia và anh gần như không chạm vào nhau trong buổi tối chung sống đầu tiên tại căn hộ.
Anh bật tivi và mở âm lượng lớn để khiến hàng xóm biết nơi này thực sự có người sinh sống. Thật ra, cả anh lẫn Sylvia đều không xem truyền hình. Cô sắp xếp vài món đồ ít ỏi của mình trong phòng ngủ, nhưng không khép cửa mà luôn mở hé để nhìn thấy anh. Simon thỉnh thoảng đi qua cửa phòng để cho Sylvia thấy anh vẫn hiện diện và không rời mắt khỏi cô.
Có một lúc, anh đứng ngoài hành lang quan sát Sylvia treo quần áo vào tủ. Anh thậm chí không nhận ra mình đang nhìn cô chằm chằm cho đến khi cô bắt gặp hành động đó và giật mình sợ hãi. Anh vội tránh ra chỗ khác, thầm rủa mình ngu ngốc.
Sau đó, họ ăn gà hầm khoai. Cũng không ngon lắm, nhưng cô không nhận xét gì. Trong suốt bữa ăn, họ không nói chuyện với nhau, trừ những lúc nhờ chuyển ổ bánh mì hoặc bình nước.
Khoảng 10 giờ đêm, Sylvia rút về phòng ngủ. Simon nằm ngoài salông với một chiếc gối và tấm chăn. Anh nhìn lên trần nhà, tay kê dưới gáy, không tài nào ngủ được. Anh nghĩ đến Sylvia. Anh chỉ biết cô qua những điều đã đọc trong hồ sơ. Sylvia sống một thân một mình, lớn lên trong trại mồ côi, sau đó lần lượt sống trong các gia đình nhận nuôi. Cô kiếm sống bằng những công việc lặt vặt và dường như chẳng có tham vọng gì. Không ai yêu cô, cũng chẳng ai chú ý đến cô. Ngoại trừ kẻ tình nghi mà cô đã giáp mặt tại nơi một trong những nạn nhân cuối cùng của Người ru ngủ được tìm thấy.
“Không phải tôi đã nhìn anh ta, mà ngược lại. Anh ta mỉm cười với tôi, và từ lúc đó tôi không thể quên anh ta được”.
Nằm trên ghế salông, Simon đã nghĩ đến sự việc cho đến thời điểm đó, vụ bảy người mất tích mà truyền thông đã đặt tên là “những người mất ngủ” chỉ tồn tại trên báo chí và truyền hình. Cảnh sát liên bang đã mở cuộc điều tra để chiều theo ý kiến của công chúng và tạo hình ảnh tốt. Ngược lại, sự tồn tại của một nhân chứng đã không được tiết lộ. Cũng như tin tức về chân dung nghi phạm.
Stephanopoulos đã thuyết phục thành công các cấp trên giao việc điều tra cho chương trình bảo vệ nhân chứng. Đó là một ý tưởng lạ lùng, nhưng chánh thanh tra sở cảnh sát đã nhanh chóng chấp nhận ngoại lệ nhằm tránh những phiền phức của một sự thất bại tiềm tàng.
Lúc đầu, không ai muốn tin Sylvia. Chỉ mình Steph tin đây không phải một mánh khoé để thu hút sự chú ý của truyền thông. Sau khi gặp Sylvia, Simon cũng tin cô đã nói sự thật.
Cảm thấy Sylvia đứng ở cửa phòng khách, anh quay lại thấy cô trong chiếc áo ngủ. Lúc đầu anh không hiểu cô muốn gì và cũng không biết phải nói gì, nhưng cô đã tiến đến chỗ anh. Cô nằm xuống, bình thản, không nói nửa lời. Simon nhích người nhường chỗ cho cô, anh không tin nổi chuyện đang diễn ra.
Sylvia co người quay lưng về phía anh, nhưng cô gối đầu lên cánh tay anh. Simon ngả đầu xuống gối và thả lỏng người.
– Cám ơn anh. – Cô rụt rè nói.
Hai mươi năm sau, Berish vẫn chưa quên cảm giác ấm áp của cơ thể Sylvia khi nàng nép vào người anh – cơ thể mong manh mà nàng đã đặt vào đôi tay anh, để anh nâng niu gìn giữ.
Nhưng có lẽ ai đó đã tác động tới nàng mạnh hơn.
Cô nghĩ sao nếu được sống một cuộc đời mới?
Câu nói mà Kairus dành cho nạn nhân của mình qua điện thoại đã mở ra cho Berish một kịch bản mới. Việc có một nhóm người từng vào trong căn phòng mang số 317 của khách sạn Ambrus và giờ đây sẵn sàng làm mọi chuyện cho kẻ thuyết giáo khiến anh thấy kinh hoàng. Ngay cả những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay cũng không thể làm anh quên được suy nghĩ đó.
Cái chết của Gurevich đã tạo ra một cơn địa chấn trong sở cảnh sát. Nhưng trên hết, nó đã chiếu một ánh sáng mới lên cuộc đời của con người này.
Căn hộ đầy ắp đồ đạc xa hoa không thể là kết quả của khoản lương thanh tra mà ông ta nhận được. Rõ ràng Gurevich có một nguồn thu nhập khác.
Một mối nghi ngờ nhen nhóm trong đầu Berish, và anh tin nó cũng xuất hiện trong suy nghĩ của tất cả những người đã đặt chân đến căn hộ của Gurevich sau cái chết của ông ta, kể cả Joanna Shutton. Nó liên quan đến một khoản tiền được đưa cho một đặc vụ nhiều năm về trước bởi một tên tội phạm hối cải, kẻ đã nhờ vậy mà thoát khỏi sự kiểm soát của chương trình bảo vệ nhân chứng.
Chính Berish là người bị buộc tội vì sự đào thoát đó và đến bây giờ anh vẫn bị các đồng nghiệp khinh rẻ, mặc dù không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào chống lại anh.
Ngay cả nếu như Gurevich là người chịu trách nhiệm thực sự, Simon Berish cũng không được phục hồi danh dự như trước, mà ngược lại, chuyện này có thể dập tắt mọi hi vọng của anh.
Trong khi Michael Ivanovic đang bị thẩm vấn cách đó vài căn phòng, Berish giam mình trong văn phòng cùng với Hitch và chờ đợi số phận được định đoạt.
Các cấp trên đang quyết định xem sẽ xử lý anh như thế nào vì đã tiến hành một cuộc điều tra không được phép.
Berish tự hỏi liệu Thẩm phán có tận dụng cái cớ này để loại trừ hẳn kẻ bị ruồng bỏ, qua đó tránh làm hoen ố hình ảnh của tay thanh tra quá cố. Nhưng hơn cả chuyện đó, điều làm Berish trăn trở chính là ý nghĩ của đạo quân bóng tối kia.
Nếu Sylvia cũng tham gia vào đó thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.