Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 6



Cửa buồng thang máy mở ra.
Boris và Mila lóa mắt vì các ngọn đèn halogen đặt dọc theo hành lang. Việc khám nghiệm hiện trường thường được thực hiện với rèm cửa che kín hoặc cánh cửa đóng kín, vì ánh sáng ban ngày làm sai lệch kết quả phân tích của các kĩ thuật viên. Mila còn nhớ cảm giác này. Nó giống như đi vào một hang động băng. Hiệu ứng ở đây càng mạnh mẽ hơn vì máy điều hòa được bật hết cỡ. Nhưng cái ấm áp của buổi sáng tháng Chín hôm nay không thể len lỏi vào trong nhà là do một nguyên nhân rất đặc biệt.
Các thi thể vẫn còn ở đây, Mila tự nhủ. Rất gần.
Đoạn hành lang nối các phòng ngủ được lấp đầy bởi sự hối hả của những nhân viên cảnh sát khoa học. Trong bộ áo liền quần màu trắng, họ di chuyển quanh hiện trường như những người ngoài hành tinh im lìm và đầy kỷ luật. Mila bước qua ranh giới giữa thế giới của người sống và người chết. Sau lưng cô, cửa thang máy khép lại. Con đường thoát của cô đã bị cắt đứt.
– Hung thủ đã không sát hại mọi người vào cùng một thời điểm. – Boris nói trong khi đi trước dẫn đường. – Hắn tách riêng họ ra, sau đó kết liễu từng người một.
Mila đếm được bốn cánh cửa phòng.
– Xin chào. – Leonard Vross, tay bác sĩ pháp y có biệt danh Chang vì những nét châu Á trên khuôn mặt cất tiếng chào họ.
– Chào bác sĩ. – Boris đáp.
– Hai người đã sẵn sàng tham quan thế giới huyền diệu của Roger Valin chưa?
Mặc dù tỏ ra hài hước, tay bác sĩ có vẻ đang chịu áp lực. Anh ta đưa cho họ một cái hũ nhỏ đựng kem long não để bôi lên mũi át đi mùi hôi thối.
– Chúng ta có bốn hiện trường sơ cấp ở tầng hai. Cộng với một hiện trường thứ cấp ở dưới nhà. Như hai người thấy đấy, chúng tôi không bỏ sót gì hết.
Sự phân biệt giữa hiện trường sơ cấp và thứ cấp tùy thuộc vào phương thức ra tay của hung thủ. Hiện trường thứ cấp ít quan trọng hơn trong việc xác định trình tự diễn ra tội ác, nhưng có thể mang tính quyết định đối với việc thiết lập động cơ gây án.
Boris chưa nhắc đến hiện trường thứ cấp, nên Mila tự hỏi có thứ gì ở tầng dưới.
Bác sĩ Chang dẫn họ đến phòng của Chris Belman, cậu con trai mười sáu tuổi.
Áp phích hình các ngôi sao nhạc heavy metal dán trên tường. Vài đôi giày thể thao. Một túi đồ thể thao trong góc phòng. Một chiếc máy tính, một tivi màn hình plasma và một máy chơi điện tử. Một cái áo thun tôn vinh quỷ Satan mắc trên lưng dựa của một chiếc ghế. Nhưng con quỷ thật sự không giống với hình in trên áo. Hắn đã vào căn phòng này trong bộ dạng vô hại của một nhân viên kế toán.
Một kĩ thuật viên đang phân tích đạn đạo giữa một chiếc ghế xoay và thi thể nằm trên tấm vải giường đẫm máu.
– Thi thể có một vết thương lớn ở bụng do đạn bắn.
Mila xem xét bộ quần áo: nạn nhân đã chảy máu đến chết.
– Hắn đã không bắn nạn nhân vào đầu hoặc vào tim. Hung thủ đã chọn bắn vào bụng để kéo dài tình trạng hấp hối. – Cô nói.
– Valin đã tận hưởng tấn tuồng này. – Boris vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc ghế đặt phía trước giường.
– Tấn tuồng này không phải dành cho hắn. – Mila chỉnh lại. – Nó dành cho bố của nạn nhân, người có thể nghe tiếng kêu khóc của con trai từ phòng mình.
Cô cảnh sát hình dung ra cảnh tượng bi thảm. Các nạn nhân bị nhốt trong những căn phòng đã thành xà lim, tại ngôi nhà mà gia đình họ đã trải qua những kỉ niệm thân thương nhất, bên tai văng vẳng những diễn biến đang xảy ra với người thân, và trong đầu run rẩy với suy nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt mình.
– Roger đúng là một thằng khốn tàn ác. – Chang văng tục. – Có lẽ hắn đã dành thời gian để nói chuyện với từng nạn nhân trong mỗi căn phòng. Chắc hắn muốn làm họ tin rằng mình có thể thoát nạn. Rằng nếu nói ra đúng ý hắn và ngoan ngoãn vâng lời, số phận của họ sẽ thay đổi.
– Như một dạng xét xử. – Mila nói.
– Hoặc tra tấn. – Chang chỉnh lại.
Một phát đạn, và Valin chuyển sang người kế tiếp. Tổ điều tra cũng vậy. Phòng bên cạnh là của cô con gái. Lisa, mười chín tuổi. Rèm cửa màu hồng, giấy dán tường in hình những bông cúc tím. Dù không còn là một đứa trẻ con, cô gái vẫn giữ nguyên căn phòng thời thơ ấu của mình. Búp bê, thú bông nằm cạnh những hộp trang điểm và son môi. Những tấm bằng khen thành tính học tập, những tấm ảnh chụp ở Disneyland cùng chó Pluto và nàng tiên cá chia sẻ diện tích tường với áp phích của các ban nhạc rock.
Trên lớp thảm sàn sáng màu, thi thể cô gái ở trong một tư thế kì quặc. Trước khi giết, cô đã đập vỡ kính cửa sổ hòng tìm cách thoát thân, nhưng dũng khí của cơn tuyệt vọng đã không đủ để khiến cô thực hiện cú nhảy từ độ cao bốn mét. Cô gái đã bỏ cuộc trong hi vọng hão huyền được hưởng sự khoan hồng: thi thể cô ở trong tư thế quỳ gối.
– Hắn đã bắn vào phổi phải của nạn nhân. – Chang vừa giải thích vừa chỉ vào cái lỗ ở sau lưng, nơi viên đạn đi ra.
– Valin không mang theo dao, đúng không?
Mila có lí do rõ ràng khi đặt ra câu hỏi này.
– Không có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào. – Chang xác nhận khi đoán ra suy nghĩ của Mila. – Hắn luôn giữ một khoảng cách với các nạn nhân.
Đó là một chi tiết quan trọng. Việc không muốn tay mình vấy máu đã loại trừ khả năng bị tâm thần của tên giết người. Mila đã tìm ra chữ miêu tả hoàn hảo nhất cho sự việc đã diễn ra trong ngôi nhà này.
Hành quyết.
Họ bước sang căn phòng thứ ba, đây là một phòng tắm. Bà Belman nằm co quắp cạnh cửa phòng.
Bác sĩ pháp y chỉ về phía cửa sổ.
– Nó trông ra một nền đất cao. Khác với phần còn lại của tầng nhà, phòng tắm chỉ nằm cách mặt đất hai mét. Bà ta có thể nhảy xuống. Có khả năng gãy chân đấy, nhưng cũng có thể không. Bà ta có thể đi được đến con đường, dừng một chiếc xe hơi lại để cầu cứu.
Tuy vậy, Mila biết tại sao bà ta đã không làm thế. Tư thế của xác chết nằm ngay cạnh cửa phòng đã chứng tỏ điều đó. Cô hình dung ra bà Belman khóc lóc, van xin kẻ sát nhân và gọi tên con mình để chúng biết mẹ chúng đang ở bên. Bà sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng, dù là để tự cứu mình. Bản năng người mẹ đã chiến thắng bản năng sinh tồn.
Tên sát nhân đã lạnh lùng bắn nhiều phát vào chân bà ta. Cũng vẫn bằng khẩu súng trường, dù rằng hắn có mang theo một khẩu súng lục. Mila chưa hiểu được nguyên nhân của việc này.
– Tôi tin chắc quý vị sẽ không thất vọng với phần còn lại của chuyến khám nghiệm hiện trường. – Chang khẳng định. – Valin đã để dành thứ hay ho nhất cho hồi kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.