Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 70



Anh đã mua hoa cho cô.
Sau mười ngày ở trong phòng chăm sóc tích cực, chiến đấu giữa sự sống và cái chết, cộng thêm mười mấy ngày nằm nội trú, Mila đã sẵn sàng để ra viện.
Berish không muốn bỏ lỡ thời điểm này. Anh đã đến thăm cô gần như mỗi ngày. Đêm đêm, anh ngồi sau cửa kính của phòng hồi sức, quan sát từng cử động nhỏ nhất của cơ thể đang mê man. Anh đã ở đó khi cô hồi tỉnh khỏi cơn hôn mê dược lý sau những liều thuốc ngủ rất nặng do mụ cai ngục tiêm vào cơ thể. Mila đã đối mặt với một tình thế nguy hiểm trầm trọng, vì các dẫn xuất á phiện ức chế hô hấp, và cô có thể chết dần do thiếu oxy.
Thế nhưng các bác sĩ đã cứu sống Mila thành công. Các xét nghiệm cho thấy tình trạng thiếu oxy đã không gây quá nhiều tác hại.
Mila gặp phải một số khó khăn trong cử động, nhất là ở chân, nhưng những phần cơ thể còn lại của cô vẫn ổn.
Sau khi cô tỉnh lại và được đưa về phòng, Berish đến thăm cô ít hơn. Anh muốn tránh chạm mặt các vị chức sắc và chóp bu của sở cảnh sát. Họ lũ lượt kéo đến đầu giường của nữ anh hùng mới được truyền thông ca tụng.
Vụ việc đã gây ra một chấn động mạnh.
Người duy nhất chẳng đạt được bất kỳ điều gì là đặc vụ Berish. Tuy nhiên, việc tiếp tục là một nhân vật gây khó chịu trong giới cảnh sát đã tránh cho anh các phiền phức, chẳng hạn như phải xuất hiện như một con rối trước rừng micro và ống kính máy quay.
Xét cho cùng, tình trạng bị ruồng bỏ cũng có ưu điểm của nó.
Tuy thế, có một điều gì đó đã thay đổi. Tại tiệm ăn Tàu, các đồng nghiệp của Berish thôi giở trò gây sự với anh. Vài ngày trước đó, một người trong số họ thậm chí còn cất tiếng chào anh. Đó chỉ là tiểu tiết, anh biết. Ngay cả khi kẻ biến chất thực sự là Gurevich, anh vẫn không được gỡ tội hoàn toàn dưới con mắt của họ. Dẫu vậy, từ nay anh đã có thể vào quán ăn và biết chắc mình sẽ được dùng bữa sáng trong yên bình.
Trong lúc đi bộ đến cổng bệnh viện, Berish cảm thấy mình thật ngớ ngẩn với bó hoa layơn trên tay. Anh đã bị thuyết phục bởi cô nàng bán hoa, nhưng anh không nghĩ đây là món quà thích hợp nhất đối với Mila. Cô chẳng có gì đặc biệt nữ tính, nhưng cũng không ra nam tính. Đúng hơn cô có một vẻ gì đó rất hoang dại. Chính điều này đã thu hút anh.
Khi đến cửa kính tự động, anh vứt bó hoa vào một thùng hứng tàn thuốc cỡ lớn nằm giữa khu vực dành cho người hút thuốc.
Sau đó anh đi vào.
Mila được hưởng một phòng riêng biệt tại một khu vực được cảnh sát canh gác. Khi Berish đến nơi, quang cảnh thật náo nhiệt. Các cảnh sát viên đứng đầy trong hành lang, họ vừa hộ tống nhân vật nào đó vào trong phòng.
Tay đặc vụ nhận ra Klaus Boris, người đã gọi điện triệu tập anh đêm qua và hiện đang tiến đến chỗ anh, tay bắt mặt mừng.
– Hôm nay tình hình cô ấy thế nào? – Berish vừa bắt tay anh ta vừa hỏi.
– Khá hơn hôm qua. Và ngày mai sẽ còn khá hơn nữa.
– Chúng ta vào chứ?
– Lần này thì tôi không được mời. – Boris vừa đáp vừa đưa cho anh một bìa hồ sơ màu vàng. – Có vẻ như anh là người đàn ông duy nhất đấy. Chúc may mắn.
– Chúng ta có vài thông tin cần kiểm chứng. – Joanna Shutton lên tiếng. Thẩm phán đang ngồi trên một trong hai chiếc giường đơn, hai chân bắt chéo khoe khéo đôi tất lụa. Mùi nước hoa Chanel số 5 thơm ngát cả căn phòng.
Mila ngồi trên chiếc giường còn lại. Khuôn mặt cô xanh xao và có nhiều quầng thâm. Cô mặc một chiếc áo khoác bằng nỉ có mũ, chân không xỏ giày. Hai bàn chân cô đu đưa bên trên mặt sàn. Bên cạnh cô là một cái nạng. Cách đó không xa, túi đồ của cô đã sẵn sàng.
– Cậu vào đi, Simon.
Thẩm phán nói với anh bằng giọng thân mật, giống như hồi xưa, khi họ còn là bạn bè.
– Tôi đang giải thích cho cô ấy những diễn biến gần đây của vụ việc. – Joanna Shutton nói tiếp. – Như tôi đã nói, Roger Valin, Eric Vincenti và André García vẫn bặt tăm. Chúng tôi nghi ngờ bọn họ vẫn nhận được sự trợ giúp từ các môn đồ khác của giáo phái.
Berish rất hài lòng khi nhận thấy các cấp lãnh đạo của sở cảnh sát đã không còn nhắc đến hai chữ khủng bố.
– Như ta đã biết, Nadia Niverman và Diana Muller đã chết. Michael Ivanovic đang ở trong một bệnh viện tâm thần. Cuối cùng, nữ thuyết giáo mà chúng ta biết đến với cái tên Sylvia đang ngồi tù và giấu mình trong một sự câm lặng tuyệt đối.
Berish nhận thấy một thoáng lo âu trên khuôn mặt Mila.
– Dẫu vậy, bây giờ mọi người đã có khái niệm về số lượng những người mất tích gia nhập giáo phái. – Cô lên tiếng.
– Phải. Tại tầng áp mái nơi cô bị giam giữ, có rất nhiều tấm ảnh được gắn trên tường. – Joanna thừa nhận.
Mila gật đầu.
– Nhưng vẫn còn một số câu hỏi chưa có lời giải. – Thẩm phán kết luận, mắt nhìn vào Berish như thể muốn nhường lời cho anh.
– Vậy là Stephanopoulos đã tự sát. – Mila vẫn còn chưa tin nổi chuyện đó.
Berish hiểu cảm giác của cô.
– Ông ta đã tự sát ngay trước mặt tôi, sau khi trút bỏ gánh nặng lương tâm của mình. – Tay đặc vụ giải thích.
Mọi người đều muốn trò chuyện với Simon Berish.
– Steph biết ông ta là người đồng chịu trách nhiệm cho những việc Sylvia đã làm. Nhưng với ông ta, sẽ đơn giản hơn nếu viết ra một địa chỉ, qua đó tặng anh lời giải của vụ bí ẩn, thay vì thừa nhận lỗi lầm của mình.
– Như vậy họ thực sự là hai… – Mila buột miệng thốt lên, hoang mang.
Joanna tranh thủ lúc Mila ngập ngừng để trao đổi nhanh bằng ánh mắt với Berish, rồi nhìn đồng hồ.
– Tôi có một cuộc họp với ngài thị trưởng trong bốn mươi phút nữa. Tôi phải đi thôi. Nếu cô không phiền, Berish sẽ kể nốt cho cô nghe phần cuối câu chuyện và trả lời các câu hỏi của cô. – Thẩm phán tuyên bố, đồng thời chìa bàn tay đeo đầy nhẫn và được sơn móng cẩn thận ra. – Cố tĩnh dưỡng cho khỏe lại nhé, em gái. Chúng tôi vẫn cần cô đấy.
Lúc đi ra, Joanna Shutton tránh nhìn vào mắt Berish. Trong phòng chỉ còn lại mình anh và Mila.
Cô nhận thấy tập hồ sơ vàng anh đang cầm trên tay.
– Cái gì đây?
– Hừm… – Anh trịnh trọng hắng giọng và ngồi xuống cạnh cô. – Chúng ta hãy quay trở lại từ ngọn nguồn câu chuyện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.