Người Ru Ngủ

CHƯƠNG KẾT



Ngày 22 tháng Mười
Mẹ con bé sắp về nhà.
Để chào mừng mẹ, bà ngoại đã mặc cho nó cái váy đẹp nhất, được may bằng nhung xanh, và cho nó đi đôi giày bóng lộn. Alice không thích cái váy. Khi ngồi váy bị co lên tận bụng, làm nó cứ phải luồn tay kéo xuống. Với lại, khi mặc cái váy đó, nó chẳng thể chơi đùa gì được, vì cứ mỗi ba mươi giây là bà ngoại Inès lại nhắc nó không được làm bẩn váy.
Cái váy đó là một cục nam châm hút toàn những lời trách mắng.
Ngoại đã nói với con bé hôm nay là một ngày trọng đại, vì mẹ nó đã trải qua một giai đoạn rất là khó khăn, và mẹ nó cần được ủng hộ. Alice đã đồng ý tham gia vì không hình dung ra chuyện này sẽ dẫn tới nhiều thay đổi rõ rệt – không ai nói với nó, không ai tham khảo ý kiến của nó về những thay đổi đó. Bà chỉ chuẩn bị cho nó một chiếc vali nhỏ, và giải thích rằng nó sẽ dọn về ở với mẹ, vì mẹ muốn dành thời gian bên nó.
Nhưng tạm thời nó chỉ có thể đem theo ba món đồ chơi. Sự lựa chọn quả là khó khăn, vì con búp bê tóc hung mà nó thích nhất nghiễm nhiên lọt vào nhóm này, hai vị trí còn lại nó phải lựa chọn giữa tất cả các búp bê khác, chưa kể thú nhồi bông. Mà nó thì không muốn mắc lỗi với ai hết.
Làm thế nào chúng có thể ngủ khi không có nó trong căn phòng ở nhà bà ngoại đây? Bản thân nó có cảm thấy cô độc vì thiếu bạn không?
Thật may mắn là nó có Hitch. Bác cảnh sát tên Simon đã không đòi lại bạn chó, mặc dù bác ấy đã không đi đến chỗ mà người ta cấm chó, như bác ấy đã nói. Bác Simon đến thăm Hitch mỗi ngày để cả hai đi dạo công viên với nhau. Alice biết là sớm muộn gì thì người bạn mới của mình cũng sẽ quay về nhà với ông chủ thật sự, nhưng nó hi vọng được giữ Hitch thêm một thời gian nữa.
Bác Simon đã nói Hitch sẽ ở lại với nó để dạy nó nhận biết nguy hiểm và đánh giá rủi ro. Khi nó học xong chắc là bác sẽ đón Hitch về.
Nó thích bác Simon. Chủ yếu là nó rất thích cách bác nói chuyện với mình. Bác chẳng bao giờ bảo nó phải làm thế này thế nọ, bác đợi cho đến khi nó tự hiểu ra.
Người lớn chẳng bao giờ kiên nhẫn cả, Alice nghĩ bụng. Nhưng bác Simon thì khác. Thậm chí bác ấy đã hỏi nó về Miss. Nhưng khi đặt câu hỏi, bác ấy không nhìn nó như thể nó đã làm chuyện gì đó xấu thật xấu.
Alice đã cho bác biết Miss vào được nhà là nhờ chiếc chìa khóa dự phòng giấu ngoài vườn, dưới một chậu thu hải đường.
Mọi chuyện diễn ra cũng vì con búp bê tóc hung.
Nó đã đưa con búp bê đến trường, cất trong balo. Cô giáo không muốn các bạn học sinh đem theo đồ chơi, nhưng với Alice con búp bê này đâu phải đồ chơi. Đó là người bạn thân nhất của nó mà. Như vậy là khác lắm chứ.
Nhưng rồi đã xảy ra một việc đáng sợ.
Một hôm ở trường, Alice bận rộn đến nỗi quên mất con búp bê. Sau giờ học, khi xe đưa rước chở nó về nhà, con búp bê tóc hung đã mất tích.
Hốt hoảng, nó không biết phải làm thế nào. Nó không thể nói với bà ngoại, vì chắc chắn ngoại sẽ phạt. Nó đã nghĩ đến việc đưa tấm ảnh chụp con búp bê cho mẹ, vì có lần bà ngoại đã nói mẹ nó chuyên đi tìm người mất tích.
Và nó tin chắc mẹ sẽ tìm được con búp bê.
Nhưng tối hôm đó mẹ nó không đến. Alice trằn trọc mãi không ngủ được. Nó tự hỏi người bạn thân nhất của mình đang ra sao. Chắc là cô độc và sợ hãi ngoài đường trong giá lạnh.
Trong đêm mất ngủ, nó đã cảm thấy một bàn tay đặt trên trán. Lúc đầu nó đã tưởng là mẹ đến và lời khẩn cầu của nó đã ứng nghiệm. Nhưng khi mở mắt ra, nó trông thấy một người phụ nữ khác ngồi trên giường mình. Mọi người luôn trách mắng nó vì không nhận thức được nguy hiểm, nhưng lần này chẳng có gì phải sợ, vì người lạ mặt đang cầm con búp bê tóc hung của nó trên tay.
Cô ấy đến trả cho nó con búp bê.
– Cô tên là gì thế ạ? – Alice hỏi người phụ nữ.
– Ta không có tên.
Thế là nó quyết định gọi người phụ nữ lạ mặt đơn giản là “Miss”.
Sau khi trả cho Alice thứ mà nó tưởng đã vĩnh viễn mất đi, Miss đã hỏi nó có muốn cô thỉnh thoảng quay lại hay không. Alice đáp có. Không phải đêm nào Miss cũng đến, chỉ thỉnh thoảng thôi. Miss hỏi nó chuyện trường lớp và vui chơi của nó. Miss lúc nào cũng tử tế. Alice tự hỏi liệu nó có vi phạm một trong những nguyên tắc mà bà ngoại đã đặt ra là không bao giờ được nói chuyện với người lạ hay không. Nhưng nếu Miss đã vào được trong nhà thì cô ấy không thể là người lạ.
Bác Simon cũng đồng ý với nó về điều này, do đó Alice rất tin tưởng bác ấy.
Tuy nhiên, vẫn còn một bí mật mà nó không muốn tiết lộ cho bác nghe.
Nó đã hứa với Miss – tay đặt lên tim đàng hoàng – vào lần cuối cùng cô ấy đến thăm nó. Mọi người đều biết một lời hứa với bàn tay đặt trên ngực thì không được phá bỏ. Một trong các bạn cùng lớp đã kể với Alice rằng người anh họ của mình có quen một thằng bé, thằng bé này vì phá vỡ một lời hứa có đặt tay trên ngực mà sau đó đã biến mất. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, và bố mẹ thằng bé vẫn còn đi tìm nó.
Alice không muốn biến mất mãi mãi. Do đó, chỉ có Miss mới có khả năng giải thoát nó khỏi lời hứa.
Tuy thế, lúc mẹ đón nó vào nhà của mẹ sau khi ra viện, nó đã định kể hết cho mẹ nghe. Nhưng rồi mẹ đã ôm nó vào lòng. Mẹ chưa bao giờ làm thế. Và lúc được mẹ ôm, Alice chẳng cảm thấy chút ấm áp nào. Nó thấy chuyện đó thật lạ. Không giống như những lần được bà ngoại ôm ấp. Có cái gì đó… không ổn.
Mẹ dẫn nó đi xem căn nhà mới. Trong nhà đầy sách, sách nhiều đến nỗi người ta khó mà di chuyển được, ngay cả trong phòng tắm cũng có sách.
Tối hôm đó, hai mẹ con ăn tối cùng nhau. Mẹ nó đã nấu mì ống với thịt viên – không ngon tí nào. Alice không nói gì, nhưng Hitch mừng húm vì được ăn thỏa thích. Mẹ cư xử không giống mọi lần, chẳng hạn như mẹ đứng ngoài cửa phòng tắm quan sát khi nó đang đánh răng. Sau đó Hitch leo lên nằm trên một chiếc ghế bành, còn hai mẹ con vào phòng ngủ. Chiếc giường quá bé cho hai người, gối cũng chẳng êm như Alice muốn. Hai mẹ con tắt đèn và không nói chuyện nữa, nhưng Alice biết mẹ không ngủ. Thật nhẹ nhàng, nó nhích lại gần mẹ. Thế là mẹ giơ tay kéo nó vào lòng.
Lần này thì nó không còn cảm giác có điều gì không ổn nữa.
Alice cuộn mình nép vào mẹ, và mẹ đã vuốt ve mái tóc dài màu vàng bạch kim của nó. Động tác của mẹ chậm dần rồi dừng hẳn. Nó hiểu là mẹ đã ngủ. Nó thì chưa thể ngủ được. Đến một lúc, mẹ có nói chuyện, nhưng chắc là nói mớ. Alice lại nghĩ đến việc kể cho mẹ nghe bí mật mà Miss đã tiết lộ với mình.
– Có một người đặc biệt muốn làm quen với cháu.
– Ai vậy ạ?
– Một người có thể biến những điều ước của cháu thành sự thật.
– Bất cứ điều gì á?
– Bất cứ điều gì.
Nó không chắc chuyện đó có thật hay không, nhưng nó muốn tin. Chỉ có một cách để biết được sự thật. Nó phải làm theo những hướng dẫn mà Người ru ngủ đã bảo nó học thuộc lòng. Thế là nó gỡ mình khỏi vòng tay mẹ, rồi đi chân đất ra phía cửa sổ.
Ở bên ngoài, phía trước Alice, trên tòa nhà đối diện có một tấm áp phích rất lớn, với hai người khổng lồ đang cười. Nó cụp mắt nhìn xuống, và trông thấy người ấy. Miss đã nói đúng. Ông ấy đứng đó, mắt ngước lên nhìn về phía cửa sổ. Một mảnh giấy nhảy nhót dưới chân ông ta, giống như một đứa bé ma quái đang đòi được để ý.
Alice giơ tay chào ông ta.
Đáp lại nó, người vô gia cư mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.