NGƯỜI TRONG ẢNH

Chương 33 : Quán cà phê Phương Đông



Khi còn ở trong trạm bưu điện Bobby và Frankie chưa dám nói gì với nhau. Ra đến ngoài, họ nhìn nhau và cười phá lên.

– Ở nhà xứ. – Bobby kêu lên.

– Thế mà tôi đã mất công đọc bốn trăm tám mươi địa chỉ của những người có tên là Evans trong danh bạ điện thoại. – Frankie than thở.

– Bây giờ thì tôi hiểu tại sao Roberts Bassington-ffrench thách thức chúng ta tìm ra người có tên là Evans liên quan đến vụ này.

– Chúng ta phải trở về làng Marchbolt ngay.

– Nhưng chúng ta phải làm cái gì đó cho anh chàng Badger khốn khổ đã. Cô có tiền đấy không, Frankie?

Cô gái lấy trong túi xách tay ra một nắm giấy bạc.

– Đưa cho anh ấy để về trả nợ. Cha tôi sẽ mua lại xưởng sửa chữa ô-tô ấy và cử anh ấy làm người quản lý. Chúng ta đi thôi!

– Tốt – Bobby xác nhận – Tôi đi gặp Badger còn cô thì ra xe cho nổ máy đi.

Năm phút sau, hai bạn nhanh chóng rời khỏi làng Chipping Somerton.

Bất chợt Frankie kêu to :

– Không cho xe chạy nhanh thế, Bobby!

Kim đồng hồ chỉ một trăm hai mươi kilômét/giờ.

– Nhưng biết làm thế nào được?

– Chúng ta sẽ đi bằng máy bay. Chỉ còn cách phi trường Medeshot mười kilômét nữa thôi. Chúng ta sẽ tới đó trước hai giờ.

– Được! Đi máy bay!

Tới Medeshot, Frankie yêu cầu được gặp ông Donald King. Một người trẻ tuổi, áo quần nhàu nát hiện ra. Anh ta ngạc nhiên khi trông thấy Frankie.

– Chào Frankie. Đã một thế kỷ nay chúng ta không gặp nhau. Cô muốn gì?

– Một chiếc máy bay. Hình như anh phụ trách loại phương tiện vận chuyển này, đúng không?

– Phải. Cô đi đâu?

– Tôi muốn về nhà càng nhanh càng tốt.

Donald King cau mày :

– Có vậy thôi ư?

– Phải. Lúc này thì như vậy.

– Chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô ngay lập tức.

– Tôi gửi anh tấm séc.

Năm phút sau thì họ đã ở trên không trung.

– Tại sao lại phải đi bằng máy bay, Frankie?

– Tôi có dự cảm rằng chúng ta không được để mất một giây đồng hồ nào. Anh thì sao?

– Thật kỳ lạ. Tôi cũng thấy như vậy nhưng không thể giải thích được tại sao. Bà Roberts của chúng ta có thể bay đi mất…

– Ai mà biết được? Chúng ta không thể đoán trước được ý đồ của Roger Bassington-ffrench.

– Đúng thế.

Máy bay hạ cánh xuống bãi cỏ bên cạnh lâu đài, và một vài phút sau, Bobby và Frankie tới làng Marchbolt bằng chiếc xe của ngài Quận công Marchington.

Họ cho xe dừng lại bên hàng rào của nhà xứ. Bobby và Frankie xuống xe và chạy vào trong nhà.

Khi tới cổng họ bắt gặp một phụ nữ dong dỏng cao. Bobby và Frankie nhận ra người ấy ngay.

– Moira! – Frankie kêu lên.

Moira bước lại, dáng điệu ung dung.

– Ôi! Tôi rất sung sướng được gặp lại hai bạn! Tôi không biết vị thánh nào đã phù hộ mình.

– Nhưng tại sao chị lại ở đây?

– Chắc chắn là vì cùng lý do như hai bạn!

– Cô đã biết ai là Evans rồi ư? – Bobby hỏi.

– Vâng. Nhưng chuyện dài lắm…

– Chúng ta vào trong nhà. – Bobby đề nghị.

– Không – Moira phản đối ngay lập tức – Có quán cà phê nào để chúng ta yên ổn nói chuyện không. Tôi cần nói cho các bạn biết một vài việc!

– Có đấy – Bobby bực mình nói – Nhưng tại sao không nói ở đây?

Moira giậm chân.

– Anh sẽ hiểu khi nghe tôi nói xong. Ô! Xin đừng để mất một giây nào.

Hai người đành nhượng bộ cô ta. Giữa phố có quán cà phê Phương Đông… một cái tên rất đẹp nhưng không mấy phù hợp với trang bị trong quán. Cả ba người trong quán. Lúc này đã sáu giờ rưỡi.

Họ ngồi bên một chiếc bàn trong góc quán hàng. Bobby gọi ba tách cà phê.

– Thế nào?

– Đợi nhà hàng mang đồ uống đến đã.

Cô hầu bàn xuất hiện và đặt ba tách cà phê xuống bàn.

– Moira, chúng tôi nghe chị nói đây. – Frankie nói bằng giọng khô khan.

– Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi về Londres bằng xe lửa, và khi tôi đang đi trong hành lang của xe thì một sự ngẫu nhiên lạ lùng…

Bỗng cô ta im bặt. Từ chỗ ngồi cô ta nhìn ra cửa. Cô ta hơi cúi mình xuống, mở to mắt.

– Hắn đang theo dõi tôi. – Moira nói.

– Ai? – Hai bạn cùng hỏi.

– Roger Bassington-ffrench!

– Cô đã nhìn thấy hắn ư?

– Hắn ở ngoài kia. Hắn đi với một ngưòi phụ nữ tóc đỏ.

– Mụ Cayman! – Frankie kêu lên.

Một cú nhảy, hai bạn chạy ra ngoài cửa. Họ nhìn xuôi, nhìn ngược nhưng không thấy Bassington-ffrench đâu cả.

Moira đến bên họ.

– Hắn đi rồi ư? – Cô ta run rẩy hỏi – Hãy coi chừng. Đây là con người nguy hiểm… rất nguy hiểm.

– Nào, Moira. Chị can đảm lên một chút! – Frankie khuyên. Không nên sợ hãi như vậy.

– Bây giờ có đuổi theo cũng vô ích – Bobby nói và trở về bàn. – Nào, Moira, cô kể chuyện của cô đi.

Anh cầm lấy tách cà phê. Khi ngồi xuống, Frankie vô ý vấp vào bàn, ngã vào Bobby làm cà phê đổ tung tóe.

– Xin lỗi.

Cô đưa tay sang bàn bên không có khách lấy chiếc bình đựng giấm. Cô đổ giấm đi và rót cà phê trong tách của mình vào.

Hành động khác thường ấy làm Bobby hoảng hốt.

– Cô điên rồi ư, Frankie?

– Tôi cần một mẫu cà phê này để nhờ bác sĩ George Ailbuthnot phân tích.

Cô quay sang Moira.

– Thế là hết. Moira! Đây là ý nghĩ đến với tôi như một tia chớp. Khi đánh đổ tách cà phê, tôi đã quan sát nét mặt của chị. Chị đã đổ một cái gì đó vào hai tách cà phê của chúng tôi trong khi chúng tôi ra ngoài cửa để tìm một Roger Bassington-ffrench do chị bịa ra. Tôi đã biết rõ âm mưu của chị, bà Moria Nicholson hoặc bà Templeton hoặc bất cứ cái tên gì mà chị muốn.

– Templeton ư? – Bobby kêu lên.

– Phải, anh hãy nhìn bộ mặt chị ta, Bobby. Nếu chị ta chối cãi, chúng ta hãy điệu chị ta đến nhà xứ để bà Roberts nhận mặt.

Bobby nhìn Moria, đúng là vẻ dịu dàng của mụ đã biến thành vẻ giận dữ. Cái miệng xinh xắn đang thốt ra hàng tràng chửi rủa. Moria lục tìm cái gì đó trong túi xách tay của mình.

Rất kịp thời, Bobby hất bàn tay cầm khẩu súng lục của mụ lên.

Cùng với tiếng nổ chát chúa, viên đạn vọt qua đầu Frankie và cắm vào tường của quán cà phê Phương Đông.

Lần đầu tiên trong quán cà phê, cô hầu bạn chạy lại.

Chạy ra ngoài phố, cô gái kêu thét lên :

– Cứu tôi với! Có kẻ giết người! Cảnh sát! Nhanh lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.