NGƯỜI TRONG ẢNH

Chương mười : SỰ CHUẨN BỊ CHO MỘT TAI NẠN



Một tuần lễ sau, Bobby tới Londres để làm việc cùng Badger. Anh nhận được nhiều thư của Frankie viết bằng thứ chữ rất khó đọc. Cô căn dặn không được có hành động gì khi chưa có lệnh. Như vậy cũng tốt vì Bobby phải làm việc không thể ngơi tay. Badger đã hoàn thành nhiều việc đến mức không thể tưởng tượng được và bạn anh phải để thời gian sắp xếp lại trật tự công việc.

Trong khi chờ đợi, chàng trai luôn đề phòng. Việc bị đầu độc vừa qua khiến Bobby phải cẩn thận với đồ ăn, thức uống và anh đã mang theo trong người một khẩu súng lục khá vướng víu.

Anh bắt đầu coi sự kiện vừa xảy ra như là một cơn ác mộng thì chiếc xe hơi mang nhãn hiệu Bentley của Frankie ở đâu đến đậu trước xưởng thợ. Bobby trong bộ quần áo lao động đầy dầu mỡ ra tiếp khách. Ngồi bên Frankie còn có một người đàn ông trẻ mặt buồn phiền như đang đi đưa tang.

– Xin chào, Bobby, xin giới thiệu với anh đây là bác sĩ George Arbuthnot. Chúng ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ.

Bobby hơi rùng mình và chào người thầy thuốc.

– Cô cho rằng chúng ta cần một bác sĩ ư? Tôi thấy cô sớm bi quan rồi dấy.

– Không liên quan gì đến anh đâu, anh bạn. Bác sĩ sẽ giúp tôi thực hiện một kế hoạch. Chúng ta có thể ngồi ở đâu nhỉ?

Bobby nhìn xung quanh.

– Trời! Chỉ có cách lên phòng tôi.

– Tốt!

Frankie ra khỏi xe theo sau là George Arbuthnot. Ba người lên thang gác và vào một căn phòng bé tí xíu.

– Không biết chúng ta sẽ ngồi vào đâu – Bobby nhìn chiếc ghế cùng với chiếc mắc áo là những đồ đạc độc nhất trong phòng và nói.

– Ngồi lên giường – Frankie đề nghị.

Cô ngồi và Arbuthnot ngồi theo.

– Kế hoạch hành động của tôi đã lập xong – Frankie tuyên bố – Trước hết chúng ta cần một chiếc xe hơi của các anh cho công việc.

– Cô muốn mua của chúng tôi một chiếc xe ô tô ư?

– Đúng thế.

– Thế còn chiếc Bentley của cô để làm gì?

– Nó không thích hợp với yêu cầu của việc cần làm.

– Việc gì?

– Vỡ tan ra từng mảnh.

Bobby càu nhàu.

Lần đầu tiên George Arbuthnot lên tiếng. Giọng anh trầm và có vẻ buồn rầu:

– Nói cách khác xe sẽ gặp một tai nạn.

– Tại sao cô biết trước là sẽ có cái đó?

Frankie thất vọng thở dài.

– Tôi chưa giải thích rõ. Bobby, tôi biết anh không nhanh hiểu lắm, nhưng nghe kỹ những điều tôi sẽ nói, anh sẽ hiểu ngay thôi.

Cô nghỉ một chút rồi nói tiếp:

– Tôi đang điều tra về Bassington-ffrench.

– Hoan hô!

– Bassington-ffrench… Bassington-ffrench của chúng ta hiện đang ở lâu đài Meroway Court, làng Staverley, quận Hants, thành phố Hamsphire. Chủ lâu đài, là anh ruột của Bassington-ffrench của chúng ta, có vợ và một con nhỏ.

– Vợ ai?

– Của người anh, trời! Nhưng đấy không phải là vấn đề. Cái quan trọng là làm thế nào để luồn vào lâu đài đó. Tôi đã đi khảo sát. Staverley là một ngôi làng nhỏ. Người lạ vào sẽ bị chú ý ngay, cái mà chúng ta phải tránh bằng bất kì giá nào. Đây là kế hoạch của tôi: tiểu thư Frances Derwent cho xe chạy quá nhanh nên xe đã húc vào một bức tường bao quanh lâu đài Meroway Court. Xe hỏng nặng, tiểu thư Frances bị thương và người ta đã mang cô vào trong lâu đài. Quá đau đớn vì bị thương nên người ta không trả cô về nhà được.

– Ai quyết định cái đó?

– Chính là anh George đây. Bây giờ thì anh hiểu vai trò của George Arbuthnot rồi. Chúng ta sẽ gặp rủi ro nếu gặp phải một bác sĩ lạ mặt, ông ta sẽ nói tôi không đau đớn gì cả hoặc đưa tôi đi bệnh viện. Không, tôi dàn cảnh như thế này: xe của George cùng đến ngay lúc ấy (các anh phải bán cho tôi chiếc xe thứ hai). Chứng kiến vụ tai nạn, anh ấy ra khỏi xe và kêu to: “Tôi là bác sĩ đây. Mọi người đứng dãn ra! (Giả thiết là có nhiều người kéo đến). Chúng ta đưa người bị nạn vào trong nhà… Đây là lâu đài gì? Lâu đài Meroway Court ư? Tốt! Tôi phải khám nghiệm vết thương…” Người ta sẽ đưa tôi vào căn phòng tốt nhất trong nhà. Gia đình nhà Bassington-ffrench đối xử với tôi như thế nào, nhiệt tình hay thờ ơ, tùy theo khả năng thuyết phục của George. Bác sĩ xem vết thương. May mắn là nó không nghiêm trọng như ông ấy tưởng. Xương không gãy nhưng có những tổn thương bên trong. Tôi phải nằm bất động trong hai hoặc ba ngày, sau đó ông ấy sẽ quyết định đưa tôi về Londres.

Tới đây thì bác sĩ George Arbuthnot ra về, còn tôi, tôi cố gây thiện cảm với gia đình.

– Còn tôi, tôi phải làm gì?

– Không làm gì cả.

– Như vậy càng tốt…

– Bạn thân mến, không nên quên rằng Bassington- ffrench đã biết anh. Tôi thì họ chẳng biết tôi là ai còn chức vị của tôi thì anh cũng biết. Tôi là con gái của một quận công đáng kính, cái đó đã rõ ràng. George Arbuthnot là một bác sĩ thực sự. Việc tôi bị tai nạn không ai có thể nghi ngờ được.

– Ô! Có thể là cô có lí – Bobby thở dài và nói.

– Tôi thấy đây là một kế hoạch rất hoàn hảo.

– Chỉ có điều tôi chẳng đóng góp được gì vào việc này.

– Nếu muốn anh phải để râu ria mọc dài ra đã. Phải mất bao nhiêu thời gian?

– Hai hoặc ba tuần lễ, hình như vậy.

– Lâu đến như vậy ư? Có cách nào mất ít thời gian hơn không?

– Tại sao tôi không đeo râu, ria giả nhỉ?

– Người ta sẽ nhận ra ngay. Khoan… Tôi biết bây giờ trong các nhà hát người ta có phương pháp cắm râu mới, từng chiếc một. Anh liên hệ với họ xem.

– Người ta sẽ cho tôi là kẻ đang tránh sự truy lùng của cảnh sát.

– Họ nghĩ như thế nào thì mặc họ.

– Khi có bộ ria rồi thì tôi phải làm gì?

– Anh sẽ làm người lái xe cho tôi. Trong đồng phục của tài xế, anh sẽ lái chiếc Bentley đến làng Staverley.

Mặt của Bobby tươi lên:

– Ô! Thật là hay!

– Bây giờ thì anh hiểu rõ tất cả rồi chứ? – Frankie hỏi anh – Người ta không chú ý đến tài xế. Bassington-ffrench chỉ nhìn thấy anh một thoáng. Ông ta còn chú ý đến tấm ảnh. Tôi tin chắc ông ta sẽ không nhận ra anh. Trong bộ đồng phục người lái xe và bộ ria thì anh sẽ an toàn tuyệt đối. Anh nghĩ sao?

– Kế hoạch của cô không chê vào đâu được.

– Nào! Bây giờ chúng ta đi mua xe. Xin lỗi George, tôi cứ sợ gãy giường.

– Không sao.

Cả ba người cùng xuống dưới nhà. Nhìn thấy họ, một chàng trai có vẻ ngượng nghịu, nhưng vẫn chào mọi người một cách đáng mến.

– Badger, cậu có nhớ Frankie không?

Không nhớ ra nhưng anh vẫn vồn vã:

-A!… A!… Nhớ chứ…

Frankie nhắc lại một kỷ niệm:

– Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là lúc anh ngã xuống ao bùn, chúng tôi phải cầm chân anh để kéo anh lên.

– A!.. A!… Không thể như vậy… Nếu có thì ở Wales kia…

– Đúng rồi.

– Frankie muốn mua một chiếc xe – Bobby báo tin.

– Anh George đây cũng cần một chiếc nữa.

– Vâng… xin mời… mọi người đến… đến xem xe của… của chúng tôi.

– Chúng rất đẹp! – Frankie kêu lên trước những chiếc xe màu đỏ chói và màu xanh lá cây.

– Đây là… chiếc Chryler… mới được… sửa lại – Badger nói.

Bobby nói ngay:

– Không, Frankie chỉ cần một chiếc xe đi khoảng sáu mươi ki lô mét một giờ trở lại thôi.

Badget nhìn người cộng tác với vẻ trách móc.

– Chiếc Standard này chữa xong nhưng chưa đi thử – Badger giải thích – Còn chiếc Essex này cũng rất tốt, nó có thể đi một lèo ba trăm kilômét.

– Được, tôi lấy chiếc Standard.

Badger kéo người cộng tác ra chỗ vắng.

– Giá… giá bao nhiêu? Tớ… tớ không thể lấy… lấy đắt bạn của cậu được. Mười… mười li-vrơ được không?

– Đồng ý mười li-vrơ – Frankie can thiệp vào cuộc thảo luận – Tôi sẽ trả tiền ngay.

– Bằng gì? – Badger thì thào.

Bobby giải thích cho bạn rõ.

– Lần… lần đầu tiên tớ… tớ thấy một vị khách có… có nhã ý trả… trả bằng tiền mặt.

Đến lượt George Arbuthnot chọn xe.

Đợi Frankie thanh toán tiền xong, Bobby đưa hai người ra chiếc xe Bentley và hỏi:

– Bao giờ thì vụ tai nạn ấy xảy ra?

– Càng sớm càng tốt, chiều mai.

– Nếu tôi mang râu giả thì tôi tham gia được chứ?

Frankie nhún vai.

– Không. Trong lúc lộn xộn râu giả có thể bị rơi ra. Anh đóng vai người đi môtô. Một chiếc mũ, một chiếc khẩu trang, một cặp kính. Anh nghĩ như thế nào, George?

Một lần nữa George Arbuthnot lên tiếng rầu rĩ:

– Tốt! Càng điên thì người ta càng lắm trò!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.