Nhà Khổ Hạnh và Gã Lang Thang

Chương 13 (Phần 2)



– Cậu bé yêu quý, chàng nói giọng mỉa mai thân ái, em rất thông minh, ít ai ngờ được, có lẽ em có lý. Hay lắm, ta sẽ đi tìm nơi khác, một trang trại hoặc làng nào kế tiếp. Phải, có thể đây là bệnh dịch. Chúng ta sẽ biết chúng ta có thoát khỏi an lành hay không. Nhưng cậu Lỗ Bình, tôi không thể để em đi xa ngay bây giờ. Hãy nhìn, tôi rất mềm yếu, quá mềm yếu, và khi tôi nghĩ em có thể bị nhiễm bệnh nơi ấy, tôi không thể để em đi xa, nằm một nơi nào đó trên cánh đồng rồi gục chết chỉ có một mình, không ai vuốt mắt em hoặc đào cho em một nấm mộ và ném cho em một hòn đất. Không, bạn yêu quý, như vậy quá thê thảm. Hãy lắng nghe và nhớ những gì tôi nói, vì tôi sẽ không nói lại lần thứ hai. Chúng ta cùng chung trong hiểm nguy, em cũng như tôi, đều có thể bị quật ngã. Vì thế chúng ta hãy sống bên nhau, sẽ cùng chết với nhau hoặc cùng thoát khỏi bệnh dịch tai ách này. Nếu em nhiễm bệnh và nằm xuống, tôi sẽ an táng em, tôi hứa như vậy. Và nếu tôi có chết, thì tùy em, em có thể chôn tôi hoặc bỏ đi, tôi không màng đến. Nhưng cho đến lúc đó bạn ơi, không ai đi đâu cả, em hãy nhớ như vậy! Chúng ta đều cần cho nhau. Và bây giờ hãy câm miệng, tôi không muốn nghe một lời nào cả. Bây giờ em đi tìm một cái thùng nơi nào đó trong chuồng bò để chúng ta vắt sữa.

Họ đi làm việc và kể từ lúc ấy Đan Thanh ra lệnh và Lỗ Bình chấp hành cái sống êm thuận. Lỗ Bình hết còn tính bỏ trốn đi nơi khác. Hắn chỉ dịu dàng nói:

– Anh đã làm em hết hồn. Em chẳng thích khuôn mặt anh khi vừa bước ra căn nhà chết chóc. Em đã tưởng anh bị truyền nhiễm. Và nếu anh không bị đi nữa, khuôn mặt anh cũng đã biến dạng hoàn toàn. Những gì anh thấy trong đó khủng khiếp lắm sao?

– Không có gì khủng khiếp lắm, Đan Thanh nói chậm rãi. Tôi không thấy gì cả, đó là cái gì đang chờ em hoặc tôi hoặc bất cứ người nào, dù chúng ta không bị truyền nhiễm đi nữa.

Và khi họ lên đường đi lang thang, bệnh dịch vẫn lan rộng khắp nơi họ đến và hoành hành cả vùng đất này. Có làng không cho khách lạ ghé vào, có làng cấm cản họ trên đường đi qua. Nhiều trang trại vắng ngắt, nhiều xác chết chưa chôn sình thúi ngoài đồng, trong nhà. Những con bò không được vắt sữa la rống và bị bỏ đói trong chuồng. Súc vật chạy rong trên đồng cỏ. Họ được uống nhiều sữa vắt từ bò, dê; họ ngã dê lợn và nướng thịt nơi bìa rừng, uống rượu nho và rượu tần dưới hầm nhà vắng chủ. Đời sống họ thật no đủ. Nơi nào cũng sung túc. Nhưng họ chỉ tận hưởng một nửa. Lỗ Bình sống trong sợ hãi thường trực bệnh tật, cảnh tượng những xác chết cũng đủ làm hắn nhuốm bệnh. Luôn luôn hắn tự đặt mình sát với nỗi sợ và cứ mãi nghĩ là mình đã mắc bệnh. Hắn hơ đầu và tay khá lâu trong khói lửa của trại như để ngừa bệnh, và sờ khắp người xem hạch có mọc ở chân tay hoặc vai không.

Đan Thanh nhiều lần la mắng và giễu cợt hắn. Chàng không chia xẻ với hắn nỗi lo sợ và kinh tởm. Say mê và chán nản, chàng băng hết vùng đất bị nhiễm dịch, tấm màn chết mênh mông đối với chàng thật quyến rũ, hồn chàng được tiết thu ấp ủ, tim chàng trĩu nặng vì bài ca lưỡi hái tử thần. Đôi khi hình ảnh người Mẹ đại thể hiển hiện trong chàng, một gương mặt xanh xao cao vĩ với đôi mắt “Medusa” và nụ cười đậm nét đau khổ tử mệnh.

Một hôm họ đến một ngôi làng nhỏ canh gác kiên cố. Bên ngoài cổng thành lũy phòng vệ, chạy dài những ngôi nhà cao tầng chung quanh trọn bức tường thị trấn, nhưng không có lính gác bên trên, cả nơi cổng mở cũng không. Lỗ Bình từ chối không chịu vào trong thị trấn và yêu cầu chàng đừng bước vào bất cứ nơi nào. Ngay lúc ấy một hồi chuông vang lên. Một linh mục từ bên trong cổng đi ra, tay cầm thập tự giá và sau lưng ông ba cỗ xe, hai chiếc do ngựa kéo và chiếc kia do cặp bò, xác chết chất đầy trong xe. Có hai người y phục thật lạ, mặt họ liệm kín trong chiếc mũ choàng đầu, họ chạy dọc theo bên hông xe.

Lỗ Bình biến mất, mặt hắn trắng bệch. Đan Thanh bước theo cỗ xe tang một đoạn đường. Họ tiếp tục thêm khoảng trăm bước nữa và cũng không gặp một nghĩa trang nào, ngay chính giữa bãi trống, có đào một miệng hố chỉ sâu bằng ba cán cuốc nhưng rộng bằng một căn phòng. Đan Thanh dừng lại và quay mặt ra những người kéo xác chết từ cỗ xe tang với gậy, móc và quăng xuống cái hố to. Chàng thấy vị linh mục lâm râm cầu nguyện, tay đong đưa cây thánh giá rồi bước ra xa; người ta đặt một ngọn lửa lớn chung quanh nấm mộ bằng phẵng rồi lặng lẽ cúi đầu trở về thị trấn. Không ai buồn ném một hòn đất xuống mộ huyệt. Đan Thanh nhìn vào trong: hơn năm mươi người nằm đó, kẻ nọ chồng lên người kia, nhiều người trần truồng cứng đơ và như để cáo giác, một cánh tay hoặc chân của họ đưa lên trời, mảnh áo phất phơ trước gió.

Khi chàng trở lại, Lỗ Bình quỳ lạy xin chàng rời bỏ nơi đây. Hắn có lý khi van lơn, chàng thấy rõ trong hai mắt Lỗ Bình cả một nổi kinh hoàng và khủng khiếp; tò mò và lạc lõng hoàn toàn xâm chiếm hắn. Hắn không thể buộc chàng trở lại. Một mình Đan Thanh đi vào thị trấn.

Chàng đi qua chiếc cổng không người gác, và mỗi bước chân vang lên đã gợi lại trong ký ức biết bao phố thị, biết bao cổng rào. Chàng nhớ lại đã băng qua cổng như thế nào, chàng đã được đám trẻ cười rộ đón nhận ra sao, những cậu bé đang nô đùa, các bà mẹ đang gây gỗ; tiếng búa người thợ rèn chan chát trên mặt đe trong như pha lê, tiếng xe chạy lọc cọc và biết bao tiếng động khác, vi tế hoặc thô sơ; tất cả đan kết vào nhau như một tấm vải dệt mang chứng cớ biết bao hình thái của con người lao động, của niềm vui, sự ồn ào và giao cảm. Ở đây, dưới chiếc cổng màu vàng này, trên con đường vắng hoang, không một tiếng động vang lên, không ai cười, không ai thét, mọi vật đều băng giá trong sự yên lặng tử khí, tất cả đều bị cắt ngang bởi tiếng la siêu âm, tiếng réo rắt của nguồn nước chảy. Sau một khung cửa sổ còn mở chàng thấy một người thợ bánh giữa những ổ và cuộn bánh mì; người thợ cẩn thận xúc bánh với cái xuổng rồi đưa cho chàng và vẫn giữ nguyên cái xuổng đợi chàng trả tiền. Anh ta nổi giận đóng cánh cửa vì người khách lạ cầm mẩu bánh quay gót nhưng không trả tiền. Phía trước khung cửa một ngôi nhà xinh xắn, một hàng chậu đất nở xong mùa hoa bây giờ lá đã úa tàn rơi rụng trên miệng chậu. Từ một căn nhà khác vọng ra tiếng nức nở của lo trẻ khốn khổ. Trên đường phố kế tiếp, Đan Thanh trông thấy một cô gái duyên dáng đang đứng chải tóc sau khung cửa sổ tầng lầu trên. Chàng chăm chú nhìn vào cho đến khi nàng cảm nhận tia mắt của chàng nhìn xuống, bẽn lẽn, và khi chàng tặng nàng một nụ cười thân ái, một lúc sau trên gương mặt thẹn thùng của nàng nở một nụ cười e ấp.

– Chải tóc xong chưa? Chàng gọi to, tươi cười, nàng đưa gương mặt ra khỏi bóng tối khung cửa sổ.

– Không bị bệnh chứ? Chàng hỏi và nàng khẽ gật đầu.

– Vậy hãy rời bỏ phố thị chết chóc này, đi vào rừng với tôi. Chúng ta sẽ sống một đời hạnh phúc.

Đôi mắt nàng nhìn Đan Thanh như dò hỏi:

– Đừng nghĩ ngợi quá lâu, tôi rất mong muốn – Đan Thanh gọi nàng tiếp – Cô ở với cha mẹ hoặc giúp việc cho người lạ? Người lạ, tôi biết rồi. Hãy đến, cô bé yêu mến. Hãy để cho những người già đó chết quách đi, chúng ta còn trẻ, còn khỏe và chúng ta muốn có một thoáng vui chơi; ta còn đủ thời gian. Đến đây cô bé tóc nâu, tôi rất mong muốn.

Nàng nhìn chàng dò xét, lưỡng lự và kinh ngạc. Chàng bước đi chậm chạp thơ thẩn từ con đường vắng hoe này đến con đường khác. Chàng thong thả trở về chỗ cũ. Cô gái vẫn ngồi nơi khung cửa vui mừng thấy chàng trở lại. Nàng ngoắc chàng. Chàng lại bước đi chậm chạp, và không bao lâu nàng bước theo sau, bắt kịp chàng trước cổng với một gói nhỏ trên tay và một khăn nhỏ đội đầu.

– Cô tên gì? Chàng hỏi.

– Lan, em sẽ đi với anh. Nơi đây thật kinh khiếp, trong thành phố này tất cả đang dẫy chết. Hãy đi, chúng ta hãy đi!

Không xa cổng thành, Lỗ Bình đang buồn bã ngồi co ro dưới đất. Khi Đan Thanh ló dạng, hắn nhảy cẫng lên và nhìn đăm đăm cô gái. Lần này hắn không nhịn nữa, hắn lên tiếng càu nhàu. Tại sao lại mang thêm một người nữa từ cái hố bệnh dịch nguyền rủa này? Và để cho người ấy làm bạn đồng hành? Đúng là loạn óc không bằng. Hắn, Lỗ Bình không thể tiếp tục sống với Đan Thanh lâu hơn nữa, hắn đã kiên nhẫn hết mức.

Đan Thanh để yên cho hắn chửi rủa và than vãn cho đến khi hắn không còn lời nào để nói nữa. Chàng nói:

– Giờ đây em đã ca xong bài hát của em. Hãy đến với chúng tôi và vui lên vì ta có một bạn đồng hành duyên dáng. Tên nàng là Lan và nàng sống với tôi. Nhưng tôi cũng cho em một ân huệ, Lỗ Bình ạ. Nghe đây, trong một thời gian ta sẽ sống an ổn và mạnh khỏe và xa hẳn nơi có bệnh dịch. Ta sẽ tìm một chỗ tốt đẹp cho chúng ta, một túp lều trống, hoặc ta tự xây lấy nhà và tôi sẽ là gia trưởng, Lan là bà gia trưởng, và em là bạn của chúng tôi, sống chung với chúng tôi. Cuộc sống của chúng ta sẽ rất thích thú và thân mật, được chứ?

– Vâng được lắm, Lỗ Bình bằng lòng. Miễn là không ai bảo hắn bắt tay Lan và chạm vào y phục nàng…

– Không, Đan Thanh nói, không ai bảo em cả. Thật ra phải cấm triệt để, dù với một ngón tay. Em không nên nghĩ đến chuyện ấy nữa.

Cả ba lại lên đường, lúc đầu im lặng, từ từ cô gái bắt đầu lên tiếng. Cô ta vui thích được nhìn bầu trời và cây cỏ. Thật là ghê rợn trong thành phố bị dịch, nàng không thể nào kể hết nỗi khủng khiếp. Giờ đây tim nàng bắt đầu trong sáng vì thoát khỏi những cảnh tượng hãi hùng. Nàng đã kể biết bao chuyện ghê sợ. Thành phố nhỏ này chắc là một địa ngục. Một trong hai y sĩ đã chết, còn lại ông duy nhất chỉ bám theo kẻ giàu. Trong nhiều ngôi nhà xác chết nằm rữa nát vì không ai mang đi. Trong những nhà khác, là nơi tụ tập của kẻ cướp, gái điếm. Thường khi chúng đẩy người bệnh ra khỏi giường, chất lên xe tang rồi quăng luôn xuống hố. Nàng đã kể nhiều chuyện khủng khiếp và không ai ngắt lời. Lỗ Bình lắng nghe, trong nỗi hoảng sợ thích thú, Đan Thanh im lặng không chút bối rối; chàng để cho nàng trút hết nỗi sợ và không luận bàn. Rồi họ ở đâu? Cuối cùng Lan thấm mệt, nàng không nói nữa.

Đan Thanh bắt đầu bước chậm lại. Dịu hiền chàng cất tiếng hát, một bài hát có nhiều điệp khúc và ở mỗi điệp khúc giọng chàng càng trở nên trầm ấm. Lan lại mỉm cười. Lỗ Bình lắng nghe thích thú và rất đỗi ngạc nhiên. Chưa bao giờ hắn nghe Đan Thanh ca. Tên Đan Thanh này làm gì cũng được. Con người kỳ lạ này đang hát, anh ta hát rất hay, giọng ca trong trẻo, mặc dù hơi trầm. Đến bài thứ hai, Lan hát theo nho nhỏ và rất nhanh nàng bắt giọng kịp. Chiều xuống dần. Xa xa, phía sau cánh đồng, hiện lên khu rừng đen thẫm, và nhô lên khỏi khu rừng là đỉnh núi xanh tím, càng lúc càng xanh hơn. Lúc này mọi người đều vui vẻ, trang nghiêm, nên tiếng hát nhịp nhàng ngân vang theo bước chân họ.

– Hôm nay trông anh thật vui vẻ, Lỗ Bình nói.

Dĩ nhiên tôi rất hân hoan, tôi vừa tìm được hình như là một tình yêu tốt đẹp. Lan ơi! Không biết con ma dễ thương nào đưa đường dẫn lối em đi theo anh. Ngày mai chúng ta sẽ tìm một căn nhà nhỏ để sống một cuộc đời tốt đẹp và mãi mãi hạnh phúc bên nhau vì xương thịt ta còn nguyên vẹn. Lan, em có bao giờ thấy những cây nấm người ta không ăn được mà loài ốc bưu ưa thích?

– Có chứ, Lan cười bảo, em thấy hằng đám.

– Mái tóc em màu nâu như màu nấm Lan ơi! Và mùi nấm rất dễ chịu. Ta hát một bài nữa nhé! Mà em đã đói chưa? Anh chỉ còn một ít trong túi da.

Ngày hôm sau họ đã tìm được điều mong muốn: một mái chòi chơ vơ trong khu rừng bạch hoa nhỏ. Có lẽ những bác tiều phu đã dựng nên. Chòi vẫn trống không, và cánh cửa ra vào đã sắp hỏng. Lỗ Bình vui mừng vì đó là mái chòi tốt trong khu vực không lây bệnh. Trên đường đi họ gặp đàn dê lạc bầy và đã bắt một con tốt mang theo.

Đan Thanh nói:

– Tốt lắm Lỗ Bình, dù chưa từng cất nhà, em sẽ làm thợ mộc cất chòi một phen. Chúng ta định cư tại đây. Em phải xây một vách ngăn đôi lâu đài của chúng ta, một căn phòng ngủ cho tôi và Lan, một cho em và con dê. Chúng ta không còn gì nhiều để ăn, hôm nay chúng ta tạm dùng sữa dê cũng không được bao nhiêu. Em sẽ xây một bức vách, và chúng tôi dọn chỗ ngủ cho tất cả. Ngày mai tôi sẽ ra ngoài kiếm thức ăn.

Mọi người đều bắt tay vào việc tức khắc. Đan Thanh và Lan cùng đi tìm rơm, cỏ dương xỉ và rêu để làm chỗ ngủ, và Lỗ Bình mài bén con dao của hắn trên tảng đá lửa để chặt cành cây làm vách. Nhưng hắn không thể xong hết việc trong một ngày và tối đến họ phải ngủ ngoài trời. Đan Thanh đã tìm được nơi Lan một người bạn tình ngọt ngào, tuy bẽn lẽn không kinh nghiệm nhưng yêu đương thật nồng cháy. Thật dịu dàng, chàng ôm nàng vào lòng và nằm thao thức khá lâu, nghe nhịp đập tim nàng thật lâu sau khi thấm mệt và thỏa mãn, nàng đi vào giấc ngủ; chàng ngửi mái tóc nâu, và tất cả giây phút này chàng lại nghĩ đến miệng hố to rộng mà những tên độc ác trùm đầu kín mít đã trút xuống từng xe xác chết. Đời sống cũng như tuổi trẻ thật đẹp và phù du nong manh. Vách ngăn trong mái chòi thật xinh.

Cả ba đều phải giúp nhau. Lỗ Bình rất thèm nói đến việc xây cất, nếu hắn có được một cái ghế hẹp bằng phẵng và dụng cụ cạnh thật sắc và nhiều đinh, hắn sẽ làm tốt đẹp hơn. Nhưng hắn chỉ có con dao và hai bàn tay, hắn chỉ chặt được khoảng chục cây bạch hoa và dựng một vách ngăn kiên cố thô sơ trong căn chòi. Nhưng rồi hắn muốn các loại cửa phải ghép bằng cây đỗ tùng. Việc này tuy đòi hỏi nhiều thời gian, nhưng rất vui và dễ chịu, mọi người đều giúp đỡ hắn. Lan đi thu nhặt các loại trái nhỏ và trông nom con dê, còn Đan Thanh đi khắp vùng để tìm thức ăn, thám hiểm khu láng giềng chung quanh, và trở về được chút ít lương thực. Hình như cả vùng không có người ở. Lỗ Bình lại thích được như vậy: họ sẽ an lành, không sợ truyền nhiễm cũng như khỏi sợ cãi vã lôi thôi; nhưng lại có một điểm bất lợi: thức ăn quá ít. Họ tìm được một túp lều của nông phu bỏ hoang không xa lắm, lần này không chứa xác chết, và Đan Thanh đề nghị dọn về túp lều thay vì ở trong mái chòi chơ vơ nhưng Lỗ Bình đã ghê rợn từ chối. Hắn không thích thấy Đan Thanh đi vào trong căn nhà trống và món gì chàng mang về phải xông khói và rửa sạch trước khi Lỗ Bình đụng đến. Đan Thanh không kiếm được gì nhiều – hai chiếc ghế đẩu, một thùng tròn đựng sữa, vài cái đĩa sành sứ, một rìu nhỏ, nhưng một hôm chàng bắt được hai chú gà đi lạc ngoài đồng. Lan vui mừng và rất thích. Cả ba đều trở nên vui vẻ hơn trong mái nhà nhỏ của họ, mỗi ngày họ càng tô điểm thêm xinh xắn. Họ không có bánh mì, nhưng họ nuôi thêm một con dê và cũng tìm được một đám rẫy nhỏ trồng toàn củ cải. Ngày qua ngày, bức vách đã hoàn thành, giường ngủ đã tốt hơn, họ lại xây một lò sưởi. Cách đấy không xa, có một con suối nhỏ nước mát thật trong lành. Họ thường ca hát khi làm việc.

Một hôm đang cùng ngồi uống sữa và ca tụng cuộc sống êm đẹp, bỗng nhiên Lan nói lên như trong mơ: “Rồi ta phải làm gì khi mùa đông tới?”

Không ai trả lời. Lỗ Bình cười khan; Đan Thanh đăm đăm nhìn ngay mặt hắn. Sau cùng Lan nhận xét là chẳng ai nghĩ đến mùa đông, chẳng ai lo bảo toàn cuộc sống lâu dài ngay tại nơi đây, căn nhà này thực thụ không phải là một mái ấm, và nàng đang sống giữa những kẻ giang hồ. Nàng xấu hổ cúi đầu.

Rồi Đan Thanh nói với nàng, tươi vui và đùa cợt như nói với một đứa trẻ:

– Em là con của một nông phu, Lan ạ, nông phu lúc nào cũng lo lắng. Đừng sợ. Em sẽ biết đường trở về nhà một khi bệnh dịch đã chấm dứt, bệnh dịch không thể còn mãi được. Rồi em trở về với cha mẹ em hoặc với người mà em đang sống, em quay về với thành phố để sinh sống. Nhưng hiện giờ còn đang mùa hạ. Chết chóc đang bò lê khắp nơi, nhưng ở đây thật thoải mái và chúng ta sống an lành. vậy ta cứ sống ở đây lâu mau tùy nơi ý thích của ta.

– Rồi về sau này, khi mọi thứ đều hết? Rồi anh lại ra đi. Còn em thì sao? Lan hỏi giọng gay gắt.

Đan Thanh nắm dải băng buộc tóc và dịu dàng kéo nàng lại. Chàng nói:

– Cô bé hay nói dại này, em đã quên mất ma quỉ với những ngôi nhà bỏ hoang rồi sao, và cái hố to bên ngoài cổng thành, nơi ngọn lửa bừng cháy. Em phải sung sướng lên vì không bị nằm dưới hố, không bị mưa rơi lên chiếc áo dạ của em. Hãy nghĩ rằng em đã vuột thoát tử thần, vui mừng lên vì nhựa sống quý báu của em còn tuôn chảy trong mạch máu, vì em còn cười được, còn ca hát được.

Nàng vẫn chưa được thỏa ý, và than phiền:

– Nhưng em không muốn lên đường ra đi nữa. Em cũng chẳng muốn để anh đi, không ai có thể sung sướng được khi biết rằng chẳng bao lâu tất cả sẽ hết và không còn gì nữa!

Một lần nữa, Đan Thanh trả lời nàng, giọng thân mật nhưng không che giấu sự hăm dọa:

– Về vấn đề này, hỡi Lan bé nhỏ người có trí tuệ và các bậc Thánh cũng đã bể đầu.

Không có hạnh phúc nào không đi đến tận diệt. Nếu như những gì ta đang có không đủ cho em, không làm cho em vui thích lâu hơn, thì tôi sẽ châm lửa mái chòi ngay phút này và mỗi chúng ta có thể ra đi mỗi đường. Hãy giữ nguyên trạng mọi sự vật, Lan ạ; ta đã bàn bạc đủ rồi.

Nàng đi vào trong, và họ cũng bỏ đi, nhưng bóng tối bắt đầu phủ lên niềm vui của họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.